Chương 12: “Khoái mã” mới

Tô Tô khinh bỉ nhìn Diệp Dục, cô cạn lời với tên Diệp Dục này. Cô cứ thấy anh ta dở hơi, cứ nghĩ là đã giúp được cô nên chạy đến trước mặt cô lĩnh thưởng?


Chỉ cần Tô Tô không nói gì là Diệp Dục liền thấy ngại ngùng, anh vứt điếu thuốc trên tay, rồi đưa tay vuốt kiểu tóc đầu đinh của mình. Anh định mở miệng nói gì đó thì Tô Tô quay người trèo lên chiếc Jeep quân dụng đằng sau lưng anh nói:
“Xe này được đấy, cho tôi à?”


“Cô lấy cái xe này làm gì? Tôi tặng cô chiếc khác nhé, loại nào hợp với con gái hơn ấy.”


Diệp Dục không phải ki bo tiếc gì chiếc xe, mà đây là chiếc xe chống đạn chống nước chuyên dụng của đội anh, giá cả cũng khá cao. Một cô gái bình thường như vậy chắc chắn không biết cái hay của chiếc xe. Hơn nữa chiếc xe này tặng Tô Tô rồi, cô đổ xăng cho nó cũng là cả một vấn đề, nó rất tốn xăng. Nếu cô thực sự muốn một chiếc xe Diệp Dục sẽ cố tìm cho cô một chiếc phù hợp với cô.


Tô Tô bĩu môi lắc đầu: “Không cần, hoặc là cho tôi chiếc này hoặc là không gì cả. Mấy cái loại xe ghẻ không khác gì hổ giấy kia tôi còn sợ để chật nhà.”


Đây không phải do Tô Tô được voi đòi tiên, chỉ là nếu có thể có được chiếc xe như thế này, vào mạt thế đâm zombie, tìm đồ các thứ cũng tiện hơn nhiều. Nhưng nghĩ lại thì Diệp Dục không cho cô cũng là chuyện bình thường, chiếc xe này nhìn đã thấy không phải của anh, nói không chừng là của đội đặc công bọn họ. Loại tài sản thuộc quyền sở hữu quốc gia thế này mỗi lần dùng đều phải báo cáo chứ đừng nói đến chuyện đem đi tặng.


available on google playdownload on app store


Nói mới nhớ, Tô Tô giấu nhẹm đi chiếc đồng hồ đặc công đang đeo trên tay trái đi. Hôm qua cô mới phát hiện ra chiếc đồng hồ này có thể chiếu sáng và có chức năng nhìn ban đêm. Đồ tốt thế này mong là Diệp Dục đừng nhớ ra, đừng lấy về!


Diệp Dục bên này đang xoắn não, không nhìn thấy động tác của Tô Tô. Hôm qua lúc Tô Tô ra khỏi phòng vệ sinh, anh đã phát hiện ra đồng hồ của mình đeo trên tay của Tô Tô. Chẳng cần nói, cổ tay mảnh dẻ đeo một chiếc đồng hồ thô như thế cũng rất thú vị. Nếu cô thích đeo thì để cô đeo, cũng chỉ là một cái đồng hồ thôi mà. Quay về báo với đội bị mất là xong.


Thấy Tô Tô không nhắc đến chuyện xe mới, Diệp Dục đằng hắng ho một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái xe này nếu cô thích, tôi có thể cho cô mượn vài bữa cũng được. Nhưng phải trả lại, cô có bằng lái xe không?”


“Có!” Tô Tô vui mừng mỉm cười, “Cảm ơn, có thể mượn hai tháng được không? 44 ngày thôi cũng được!”


“Mượn lâu thế à...” Diệp Dục do dự, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với đơn vị. Anh chợt thấy nụ cười rạng rỡ của Tô Tô bèn gật đầu ngay tắp lự, “Được, tôi sẽ cố gắng cho cô mượn hai tháng.”


Done! Chiếc xe này là của cô!! Tô Tô đưa tay vuốt ve chiếc xe mới, xe quân dụng binh chủng có khác, chất liệu này sờ vào cũng thích. 12 năm mạt thế cô cũng chưa bao giờ được lái chiếc xe tốt như thế này!


Tô Tô lượn quanh chiếc Jeep chuyên dụng sờ một vòng, khuôn mặt ánh lên nét thích thú hệt như bé gái có đồ chơi mới. Khi nhìn sang Diệp Dục bên cạnh, cô cũng thấy bớt đề phòng. Còn anh làm chuyện có lỗi với người khác, cả đêm qua cứ trằn trọc. Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong bộ óc đơn giản, giờ nhìn thấy Tô Tô anh cũng dễ chịu hơn rồi.


Thấy Tô Tô đã mở cửa ghế lái, tự động ngồi lên. Diệp Dục vội vàng chạy lên ngồi ghế lái phụ đang định dạy Tô Tô cách lái xe, Tô Tô đã cắm khóa mở máy đạp chân ga. Chiếc xe Jeep lao vèo một cái như tên bắn.
Diệp Dục huýt sáo, quay sang nhìn Tô Tô: “Woa, nhanh quá! Kỹ thuật khá lắm.”


“Ừ hứ.”
Tô Tô nhún vai, lái chiếc xe của cô phóng điên cuồng trên đường. Nhân cơ hội luyện tập ghi nhớ những trạm xăng ở gần, sau này sẽ là đối tượng cướp bóc của cô!
“Em gái, anh bảo em cái này.”
“Nói!”


“Chúng ta quay về trường học được không? Diệp Dục ngồi ghế lái phụ không quen với tốc độ lái xe như điên của Tô Tô, anh thấy Tô Tô tâm trạng có vẻ tốt nên bắt đầu cố gắng khuyên giải, “Phía trường học tôi đã hỏi thăm một lượt rồi, các thầy cô sẽ không hỏi cô chuyện gì đâu. Cô nên quay về trường học cho tốt, tốt nghiệp xong còn báo đáp xã hội...”


“Két!” Tô Tô đạp phanh, dừng “khoái mã” của mình ở ven đường, quay sang nhìn Diệp Dục ở ghế phụ, bất giác cười lạnh mỉa mai, “Báo đáp xã hội?! Về đi học? Không đi.”


Cô thật sự muốn nhìn cái tên đàn ông giống Tiểu Ái như hai giọt nước này sau mạt thế thì còn có thể nói ra câu “báo đáp xã hội” được nữa không. Sau khi mạt thế diễn ra, con người hoặc là thành thần hoặc là thành quỷ, còn nói đến chuyện báo đáp xã hội?! Có mà mơ đi!


Diệp Dục nhìn Tô Tô, há miệng mà lại chẳng nói gì, liền cúi đầu âu sầu rồi nặng nề thở dài đánh thượt. Một trang nam tử lưng dài vai rộng như anh hai ngày hôm nay thở dài không biết bao nhiêu lần, thở dài đến nỗi đồng đội nghe mà chỉ muốn đạp cho vài cái. Không ai hiểu nỗi khổ tâm của anh, mỗi lần anh nhìn Tô Tô từng bước xa dần hình mẫu chuẩn mực của những bông hoa tổ quốc, Diệp Dục lại thấy mình là một tên khốn nạn đã ngắt hoa bẻ nhụy!


“Đến rồi, anh xuống xe đi!”
Thấy Diệp Dục không nói gì, Tô Tô chỉ biển xe bus trên đường, Diệp Dục vẫn không động đậy Tô Tô liền giơ chân đạp một cái vào eo Diệp Dục. Anh nhanh nhẹn mở cửa ghế lái phụ, quay người nhảy xuống xe.


Tô Tô đạp chân ga phóng đi như một làn khói, tựa như sợ bị Diệp Dục đuổi theo. Diệp Dục nhìn mà buồn cười, đã nói cho cô mượn xe rồi còn chạy nhanh thế làm gì không biết?! Còn chả thèm chào anh một câu...


Vì trấn được con xe Jeep ngon nghẻ nên tâm trạng của Tô Tô cũng tốt lên. Cô lái xe mới của mình lao như tên bay đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng. Trong cửa hàng Tô Tô mua một ít tấm nhựa mỏng để làm vách tường, và cả cột để đỡ tấm nhựa nữa. Vèo cái mà cũng hết một vạn.


Kỹ thuật làm nhà kính trồng rau Tô Tô chưa từng thử. 12 năm mạt thế, toàn bộ tinh thần của cô dùng để giết người và tìm Tiểu Ái. Bình thường nếu thiếu đồ dùng thì cô sẽ nhận nhiệm vụ đổi điểm tích lũy, dùng điểm tích lũy mua đồ. Bắt cô làm nhà kính thì đúng là không phải sở trường.


Nhưng không phải sở trường thì có thể học được, trên đường về nhà Tô Tô mua thêm ít rau sau đó cầm điện thoại ngồi sô pha lên mạng tr.a cách làm nhà kính. Xem liền một mạch đến chiều, tới tận khi Tô Tô đói bụng mới đứng lên, cất điện thoại vào bếp nấu cơm.


Chờ chút, hình như cô quên chuyện gì đó rồi. Tô Tô cầm đĩa thức ăn mới nấu lên, ngồi trong phòng bếp vừa ăn vừa lấy điện thoại di động từ túi áo khoác lông vũ ra. Cả ngày hôm nay điện thoại của cô không thấy kêu, cha mẹ vẫn chưa điện thoại cho cô, mà cô cũng không nhận được tin nhắn nào của cha mẹ.






Truyện liên quan