Chương 24: Tiền bồi thường
Tiếng Thầy Bói và Diệp Dục càng lúc càng xa, Hộ Pháp và Thư Sinh đi cách một đoạn phía sau. Hộ Pháp khẽ quát, “Bố khỉ, mấy hôm nay Diệp Dục chỉ toàn nghĩ đến tiền thôi. Thư Sinh, chú biết có chuyện gì xảy ra không?”
“Này ~~ Anh không biết thật hay vờ đấy? Đêm đó…” Thư Sinh cười mờ ám với Hộ Pháp, “nghe nói trêu nhầm một em trong trắng, giờ thì phải kiếm tiền cho em ấy.”
“Mẹ kiếp! Anh đây còn thắc mắc vì sao tối đó Diệp Dục không qua đánh bài, thì ra…”
Chưa nói xong, Hộ Pháp đã ngừng lại rồi quay sang nhìn Thư Sinh. Hai người đều có vẻ gì đó hả hê bí hiểm, lại nhìn Diệp Dục đằng trước, Hộ Pháp thở dài:
“Thật không dễ gì, sắp hăm lăm rồi! Cuối cùng cũng bóc tem rồi.”
“Đúng vậy, so với người đã ba tư như anh còn chưa được gỡ tem thì ngon hơn hẳn!”
“Không nói người ta không bảo chú câm đâu?!!!”
Nói chuyện một hồi mọi người đã lục tục vào phòng họp, tự tìm chỗ ngồi cho mình rồi im lặng, ai cũng tỏ vẻ binh sĩ đường đường chính chính sẵn sàng bảo vệ Tổ Quốc. Lát sau, vài vị lãnh đạo đi vào, liếc mắt nhìn hai mươi người được vũ trang đầy đủ. Ở đây có ba tiểu đội đặc công, tất cả đều là những nhân tài ưu tú nổi trội được tuyển chọn từ quân đội khóa trước. Lãnh đạo nhìn có vẻ tiếc nuối nhưng vẫn phát cho mỗi người một tờ đơn.
“Diệp Dục, chuyện này có vẻ nghiêm trọng đấy.”
Thầy Bói ngồi trước Diệp Dục, nhíu mày vân vê ria mép, trỏ bút vào số tiền trên giấy. Anh ta mở to mắt nhìn rồi bật cười: số tiền bồi thường này nhiều gấp ba lần mức bình thường.
Tiểu đội đặc công này của họ được người ngoài gọi là đội cảm tử, nghĩa là nơi nào cần giết người thì họ đến nơi đó. Có giết người nghĩa là có tỷ lệ bị giết; mỗi lần làm nhiệm vụ họ được cấp trên phát cho một tờ phiếu coi như di chúc, trên đó có ghi rõ nếu bọn họ hy sinh vẻ vang sẽ được quốc gia đền bù cho bao nhiêu tiền tuất.
Làm việc đã lâu, chỉ cần nhìn mức tiền bồi thường là biết mức khó của nhiệm vụ. Mức phí lần này đã lên một tầm cao mới trong lịch sử.
Bọn họ không thể từ chối, cũng không có quyền từ chối, đã vào đội cảm tử thì mạng sống không thuộc về bản thân.
Diệp Dục bình tĩnh ghi tên Tô Tô vào cột người lĩnh tiền bồi thường. Từ nay về sau, tiền bồi thường của anh sẽ chỉ để Tô Tô hưởng.
Tô Tô ở đây không hay biết gì, lấy thuốc xong cô hỏi thời gian trực ban của Trần Thế Giai, tính toán một chút thì vào ngày 30 tháng 12 bà phải trực ban buổi sáng chứ không phải buổi chiều.
Tô Tô quyết định cuối ngày 30 tháng 12, cô sẽ lẻn vào nhà Trần Thế Giai, đánh ngất bà rồi kéo về biệt thự! Còn chuyện hẹn nhau đêm 30 lên đỉnh núi cùng ngắm sao với Diệp Dục à, cứ để anh ta ở đó hóng mát đi!
Từ bệnh viện ra, Tô Tô nhận được điện thoại của cha mẹ, họ đang chờ Tô Tô qua cùng ăn trưa ở một hàng ăn Tây tại khu mua sắm. Tô Tô vội vã phóng xe qua đó, liếc mắt nhìn vào nhà hàng Tây đã thấy cha mẹ ngồi một bàn cạnh cửa sổ, gọi xong món bít tết, mỳ Ý và pizza, chỉ còn chờ mỗi cô.
Nhà Tô Tô không phải gia đình rất khá giả, cha mẹ đều là lao động phổ thông, nhưng có lẽ so với những người sống ở dưới đáy xã hội thì họ vẫn còn chút tiền hưởng thụ cuộc sống, ví dụ như thỉnh thoảng ra ngoài ăn bữa đồ Tây, một năm du lịch trong nước một lần. Những kiểu vui chơi gia đình nhỏ nhỏ thế này cha mẹ Tô Tô rất thích.
Tô Tô bị mẹ mắng mấy câu vì mặc quá ít. Bà vừa ngồi xuống đã kịp cắt cho cô mấy miếng thịt bò gọn ghẽ, chỉ thiếu mỗi nước tự đút miếng thịt vào miệng cô. Tô Tô thầm thở dài trong lòng – một người dù đã sống bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện thì trước mặt cha mẹ mình, người đó vẫn là đứa trẻ con ngây ngô.
Tô Tô cũng vui vẻ để cha mẹ chăm sóc mình, lười biếng dựa vào ghế, chờ mẹ đút thịt bò cho thật nhưng ánh mắt vẫn theo dõi tin tức trên TV chăm chú.
Đây là tin tức về đô thị, đại khái nói về một phú ông ở Tương thành đã đầu tư tiền vào một công ty quản lý tài sản nào đó cùng thành phố. Tháng này, ông ta mãi không nhận được tiền lãi tương ứng nên nghi ngờ mình bị lừa, đã nhiều lần tìm đến công ty quản lý tài sản kia nhưng đương nhiên người của công ty chỉ toàn kiếm cớ. Cuối cùng phú ông đành làm ầm lên, lên cả tin tức đô thị, nhà báo ra mặt đi cùng phú ông đến công ty quản lý tài sản nói chuyện cho rõ ràng.
Theo như tin kia, người phụ trách công ty quản lý tài sản lại kêu ca khổ sở với nhà báo, nói rằng bọn họ cũng hết cách rồi – tổng công ty ở Đức thành mà bọn họ không liên lạc được người trên tổng, tiền ở thành phố Đức thành cũng không nằm trong tài khoản của chi nhánh tại Tương thành, mong được thứ lỗi… Vân vân và mây mây.
“Dù biết là giả dối nhưng người này nói nghe rất chân thành, bố nó này, ông nhìn xem, còn sắp khóc rồi!”
Mẹ Tô vừa đút thịt bò cho con gái vừa bình phẩm tin tức trên TV. Cha Tô quay lưng về TV, đang xem báo nên cũng ậm ừ, trả lời chiếu lệ:
“Đức thành gần đây có nhiều chuyện quá. Nhìn này, có một thằng ranh tên Vương Quân, vì cô gái tên Lý Oánh mà đi nghìn dặm vào đó, giờ thì mất tích, người nhà đăng tin lên báo tìm rồi.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Tô Tô. Cô vừa nhai thịt bò vừa nghĩ về Đức thành: rõ ràng nó được quản chế chặt chẽ hơn mười ngày trước rất nhiều, tin tức cũng được phong tỏa kỹ càng. Một thành phố lớn như vậy mà không hề hơi tin tức nào lọt ra, nếu không phải cô đã có kinh nghiệm thời mạt thế thì không thể nhận ra dấu hiệu zombie trong đó được.
Trong nháy mắt, Tô Tô thấy hơi hốt hoảng, tựa như nhìn thấy một người đang từ từ ch.ết trong đau khổ trước mặt mình. Cô biết người này sẽ ch.ết, nhưng lại không cứu được, tình hình sau đó cũng không giải quyết được.
Ăn cơm xong, cha mẹ cô tiếp tục đi bát phố còn cô kiếm cớ đi mua ít sách ôn tập hàng ngày để ra cửa hàng cầm đồ, cầm hết đồ trang sức của mẹ từ Giới thị, được tầm 20,000 tệ để tiếp tục tiêu hoang xài phí.
Tô Tô không nghĩ ra cần tích trữ gì thêm. Cô mua chút thịt đông ở siêu thị cũng hết mấy nghìn, mua thêm cho Tiểu Ái một ít quần áo trẻ con, mấy thùng sữa bột, còn có cả thẻ đọc đen trắng cho em bé sơ sinh. Một chiều cứ thế trôi qua.