Chương 73: Hồ Chứa nước
Tô Tô quay người định đi thì nghe tiếng Bành Vũ Trung ở phía sau: “Tô Tô, tôi muốn về sở lấy ít súng.”
“Đi nào, chỗ các anh hết zombie rồi.”
Cô giơ tay, đi một đoạn về xe định tìm vũ khí thuận tay, còn Bành Vũ Trung sau khi nghe câu nói của Tô Tô thì có vẻ sững sờ, có chút gì đó thương xót rồi cũng bình tĩnh hơn, cuối cùng đi thẳng về phía sở cảnh sát ở gần đó.
Chuyện đáng buồn nhất ở mạt thế không phải việc bạn cần phải xốc lại lòng dũng cảm để đi giết zombie, mà là những người biến thành zombie có thể là người thân, người yêu, bạn bè, đồng nghiệp, thành chướng ngại tâm lý làm muốn giết zombie cũng khó lòng ra tay. Có rất nhiều người, thực ra rõ ràng có thời gian chạy trốn nhưng vẫn cứ đứng đờ tại chỗ, không phải mềm chân không chạy được mà họ vốn không muốn bỏ những người từ là người gần gũi nhất với mình.
Bành Vũ Trung là người như thế. Anh đương nhiên biết trong sở cảnh sát toàn là zombie, nhưng những zombie đó đều là đồng nghiệp với mình rất nhiều năm, anh muốn vào trong lấy súng nhưng lại không biết nên ra tay với những zombie đó thế nào. Lúc nghe Tô Tô nói bên trong đã không còn zombie, Bành Vũ Trung thầm thở phào, anh không cần phải đối diện với những zombie đó nữa, thật tốt.
Cách đó không xa, Lý Tiểu Vũ chào hỏi Lý Oánh, ý muốn cùng vào trong tìm súng phòng thân với Bành Vũ Trung, Lý Oánh gật đầu nhưng chưa đi vội, chờ Lý Tiểu Vũ vào sở xong mới chạy đến cạnh Tô Tô. Cô ta nhìn Tô Tô lật tới lật lui đồ trong cốp sau xe mới hỏi:
“Tô Tô, dị năng hệ thủy của cô mạnh thế, cô có thể dùng dị năng của mình để tấn công như đội anh Diệp không?”
Tô Tô lục tìm bao nhiêu lâu cũng không tìm thấy con dao nào, liếc nhìn Lý Oánh hỏi ngược lại, “Cô đi cùng Diệp Dục lâu thế rồi mà còn chưa nghĩ ra cách dùng nước để tấn công thế nào à?”
“Cái này... chưa. Dị năng hệ thủy của chúng tôi quá yếu, không như dị năng giả hệ thổ, hệ hỏa, hệ kim và biến dị, nên tôi chỉ làm "hồ chứa nước" của nhóm thôi.”
Lúc nói những lời này, dù Lý Oánh đang cười nhưng nét mặt hiện lên sự không cam lòng, dường như việc chỉ thức tỉnh dị năng hệ thủy, sức mạnh quá yếu là điều có lỗi với tham vọng của cô ấy. Tô Tô chỉ nhíu mày, đi thẳng vào siêu thị.
Không phải cô giấu giếm, không muốn chỉ cho Lý Oánh cách tu luyện, mà bởi vì dị năng không giống như tu tiên trong tiểu thuyết, truyền thụ bí kíp bị thất truyền gì đó. Đối với dị năng, mỗi người đều có một cách tu luyện riêng, hình dạng của chiêu thức cũng do bản thân nghĩ rồi tu luyện thành. Cái này hợp với cô nhưng không nhất định là hợp với Lý Oánh.
Trong thời mạt thế, cách tu luyện phổ biến thường thấy nhất là không ngừng hấp thụ và giải phóng năng lượng, giữa khoảng vừa hấp thụ vừa giải phóng đó mà luyện độ tinh khiết của dị năng, từ đó dần đạt được mục tiêu thăng cấp dị năng. Con đường đi hiện nay của Tô Tô là đường tắt, trong lúc người khác còn đang giết zombie, ngưng kết tinh phách một cách thụ động thì cô lại tìm hẳn tinh phách bên trong cơ thể mình, chủ động nuôi dưỡng nó.
Việc tìm thấy tinh phách của mình có liên quan đến việc cô được trùng sinh, năm giác quan nhạy hơn người thường, nhưng người khác không nhất thiết phải tìm. Nếu cô đem lối tắt này nói cho Lý Oánh biết, Lý Oánh chưa chắc có thể tìm được tinh phách, dù có tìm được cũng chưa chắc có thể nuôi dưỡng được tinh phách, hơn nữa chẳng may không thành công thì rất dễ sẽ đánh tan tinh phách vốn đã không lớn lắm.
Đến lúc đó, không chừng Lý Oánh không thể xả ra giọt nước nào nữa
Nên cách tu luyện của Tô Tô là chỉ có thể ngầm hiểu mà không diễn tả được bằng lời.
“Làm "hồ chứa nước" cũng được mà, chắc chắn không thể thiếu trong nhóm.”
Trong siêu thị, Diệp Dục đang gói đồ ăn vặt cho vào bao tải. Anh là dị năng giả nên mắt tinh tai thính, lúc Tô Tô và Lý Oánh trò chuyện, do đứng gần siêu thị nên anh nghe thấy hết những lời hai người nói chuyện, đang định ra an ủi Tô Tô:
“Đừng ủ rũ nữa, anh cần em mà. Em xem em có thể tạo ra nhiều nước như vậy, cả nhóm của anh đều cần em mà.”
“Cảm ơn,” Tô Tô miễn cưỡng đáp lại Diệp Dục một câu bâng quơ, cô xòe bàn tay trắng mịn về phía anh, “Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Mã tấu trên lưng anh ý, dù sao anh cũng không dùng, cho mượn dùng một chút.”
Mắt Tô Tô lướt qua mặt Diệp Dục, nhìn chằm chằm vào mã tấu dài sau lưng anh. Món đồ chơi này trước mạt thế đã thấy Diệp Dục đeo rồi, sau mạt thế vẫn còn mang chắc chắn là hàng tốt.
Nhóm Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói ở xung quanh đang thu thập đồ liền cúi đầu cười khúc khích, vẻ mặt cực kì đen tối. Diệp Dục quay lại lườm ba người một cái, không nói không rằng đưa tay về sau rút chuôi, hai thanh mã tấu đen bóng được anh lôi ra.
“Oa, hàng tốt đấy.”
Diệp Dục chưa kịp nói thì mắt Tô Tô đã sáng lấp lánh, hau tay đón lấy mã tấu từ tay Diệp Dục. Cô áng chừng một chút, mã tấu rất nặng, lưỡi cũng bén, có thể dùng từ chém sắt như chém bùn để hình dung cũng không có gì quá. Thép rèn cũng không phải loại thép thường, chắc phải thêm chất gì đó nên lưỡi mới đen sì như thế, đúng là hàng xịn.
Tô Tô một tay cầm một thanh mã tấu thử múa may, tiếng gió nghe cũng vui tai nữa. Ngoài cửa siêu thị, Lý Oánh đứng xem một lúc lâu, ngưỡng mộ nhìn Tô Tô, khen một câu:
“Đúng là đồ tốt! Tô Tô, cô có hai chiếc có thể đưa tôi một chiếc không?”
“Không được!” Tô Tô quả quyết từ chối, rồi quay đầu nhìn Lý Oánh, nhỏ mọn nói, “Tôi phải cầm đi giết zombie.”
Lý Oánh sượng sùng. Cô ta nhìn Diệp Dục đằng sau lưng Tô Tô. Cô ta cũng chẳng có vũ khí gì tốt, cô ta cũng muốn có một món. Tô Tô có hai thanh mã tấu nhưng chủ nhân thực sự của nó, Diệp Dục cũng chẳng nói gì, xoay người đeo hai vỏ dao rỗng tiếp tục tìm đồ.
Điều này khiến Lý Oánh không dám mở miệng đòi mượn dao nữa. Thực ra cô ta dù muốn bắt chước Tô Tô có thể quen thân với Diệp Dục thế, quen thân đến mức có thể tự tiện mượn dao đi làm việc riêng, nhưng rốt cục thì cô ta chẳng thân quen lắm với nhóm Diệp Dục nên không dám làm gì thô lỗ.
Cô ta thấy ngưỡng mộ Tô Tô có thể được nhóm người đó quan tâm, cảm tưởng như Tô Tô không hề tốn chút sức lực nào cũng được nhóm Diệp Dục công nhận. Lý Oánh cũng muốn thế nhưng nhóm Diệp Dục rất khó gần.
Không hiểu nhóm người này đã trải qua chuyện gì, hay họ bẩm sinh như thế? Tính cách mỗi người đều có chút gai góc, trong giao tiếp thông thường với người khác càng lộ rõ vẻ không hòa đồng, giống như là tách rời khỏi xã hội vậy. Họ tự tạo thành một nhóm mà không ai có thể hòa nhập theo cách của người thường.