Chương 116: Anh lại muốn chết à?
Tô Tô chợt cảm thấy hứng thú, định bụng lát nữa quay về phải tìm Vương Quân, bảo anh nghĩ cách nghiên cứu bụi cây rậm rạp này mới được. Cô đứng quay vòng quanh, nhìn chiếc xe RV rồi lại nhìn phía trước, đạp văng cái cổng sắt uốn kiểu nghệ thuật ở sân, đi vào trong nhà tìm chìa khóa con xe RV.
Tối hôm đó, Tô Tô nhìn thấy chủ của căn biệt thự này lái chiếc xe RV vào khu, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cứ tưởng sẽ gặp chủ chiếc xe RV bị biến thành zombie trong biệt thự, nhưng tìm khắp cũng chỉ thấy có một cái xác khô đang phân hủy ở cửa nhà tắm trên tầng hai.
Cái xác đó không phải xác của zombie, cũng không phải bị giết, vậy chỉ có thể là treo cổ tự tử. Đôi chân thối rữa của cái xác cứ đung đưa ở cửa phòng tắm như chuông gió. Tô Tô nhìn cái xác một lượt, đôi mắt trợn trừng, cái lưỡi màu đỏ tím thè một nửa ra ngoài. Bởi vì ch.ết vào mùa đông nên trên da bị phù thũng, trắng bệch, ngoài ra cũng chẳng có gì.
Tô Tô nhìn lướt qua túi áo của cái xác, hình như có để một bức thư. Cô thò hai ngón tay, kẹp bức thư rút ra. Đây là một bức di thư, đọc qua một lượt thấy nội dung đại khái là, thế giới này trở nên quá đáng sợ, anh ta không thể chấp nhận được sự thay đổi đó nên quyết định tìm đến cái ch.ết.
“Haizzz…” Tô Tô thở dài, nhìn sang cái xác treo ở trên cửa phòng tắm, “Anh nói xem, anh đủ dũng khí để ch.ết mà sao không có gan đi giết zombie chứ?”
Đôi chân của cái xác rũ xuống mệt mỏi, một cơn gió thổi từ ngoài của vào khiến nó lại đong đưa theo. Trên đôi chân trần chợt có mấy con dòi màu trắng chui ra ngoài. Tô Tô kịp thời lùi về sau, nhìn chằm chằm mấy con dòi. Cô phát hiện ra trên thân của chúng có những đốm đỏ, đó chính là miệng. Mấy con dòi đang há miệng như muốn cắn, lao cực nhanh về phía cô.
Nhất định phải giết mấy con dòi này! Không thì sớm muộn cũng thành tai họa về sau.
Tô Tô đã từng gặp những động vật biến dị trong mạt thế nên lúc này quyết định phải mau chóng giết chúng. Cô không thể nghiền nát từng con từng con một vì chỉ cần có xác người, có vết máu là chúng sống lại. Cách tốt nhất là thiêu cả xác ch.ết và dòi đến khi cháy hết.
Cô nghĩ đến Diệp Dục. Ban đầu cô còn tức giận hành vi của Diệp Dục tối qua, sáng nay lúc ra ngoài còn cố tình giấu anh, bày tỏ thái độ không thèm quan tâm tới anh nhưng xét thấy chuyện dòi biến dị này là chuyện lớn, lát nữa phải đi tìm Diệp Dục, sau đó đốt cái xác treo trên cửa và mấy con dòi này. Bây giờ cô đi tìm chìa khóa xe RV đã.
Chìa khóa rất dễ tìm, để chung với tài sản của chủ nhà trên giường. Có thể chủ nhà cảm thấy thế giới thay đổi rồi, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, có để lại cũng vô dụng nên anh ta lấy toàn bộ tài sản ra, chìa khóa xe, tiền mặt, các loại hợp đồng cổ phần, giấy tờ bất động sản vân vân… xếp hết trên giường, còn anh ta thì treo cổ ở cửa phòng tắm, nhìn thẳng vào đống tài sản.
Tô Tô miết tay, bới trong đống tiền bạc, đồng hồ đắt tiền, đá quý ra hai chùm chìa khóa xe màu đen. Chẳng biết cái nào là khóa con xe RV nên cô cầm cả, không hề sờ vào những tài sản khác mà xuống nhà khởi động chiếc xe.
Chiếc xe này đỗ ở sân cũng khá lâu, lá khô và tuyết đọng phủ đầy xe. Tô Tô mở cửa đi vào, nhìn một lượt xung quanh, may mà bên trong rất sạch sẽ, nội thất cao cấp, không gian rộng rãi, nền xe được làm từ gỗ thật đắt đỏ.
Sau buồng lái là một quầy bar nhỏ, tiếp đó đến ghế salon da thật hình tròn, đối diện là bếp, nhà tắm, cuối cùng là một gian phòng ngủ. Trong phòng ngủ đặt một chiếc giường đôi vô cùng mềm mại, thoải mái.
Có vẻ chủ chiếc xe là một người rất biết hưởng thụ: trên tủ bếp còn bày một loạt cà phê chồn, rượu, thuốc xa xỉ, trong tủ lạnh có một vài nguyên liệu nấu ăn được bảo quản kín, trong tủ đầu giường còn có hai hộp bao cao su Okamoto loại siêu mỏng, một hộp đã dùng vài chiếc, hộp kia còn chưa bóc.
Tô Tô rảnh rỗi, cũng chẳng biết nghĩ gì mà ngồi trên chiếc giường trắng tinh, cầm hộp bao cao su đã bóc, híp mắt nhìn chằm chằm đầy vẻ tò mò, muốn xem bên trong còn bao nhiêu chiếc. Cửa chiếc xe chợt bị đạp rầm một tiếng, cô chưa kịp ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Dục mặc bộ đồ tác chiến màu rằn ri lên xe, đang tiến về phía cô.
“Ơ?” Tô Tô cầm hộp bao cao su trong tay, khó hiểu nhìn Diệp Dục, “Sao anh lại ở đây?”
“Mẹ em nói em đi về phía này.”
Diệp Dục cười toe toét lộ ra hai chiếc răng nanh, đi đến cửa phòng ngủ, hai tay chống lên cửa nhìn chằm chằm vào hai hộp bao cao su trong tay Tô Tô, lơ đãng hỏi:
“Cô muốn lấy chiếc xe này?”
“À, ừ, đúng thế.”
Dường như cảm giác được tần số nguy hiểm trong mắt Diệp Dục ngày càng tăng lên, Tô Tô chợt thấy hộp Okamoto trên tay nóng như lửa đốt. Cô giả vờ không nhìn thấy ý đồ của Diệp Dục, cất hộp bao cao su trong tay vào ngăn kéo tủ, rổi đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Dục, tươi cười nói:
“Không còn sớm nữa, tôi đang có chuyện muốn tìm anh bàn đây.”
“Tôi cũng có chuyện muốn tìm em bàn.”
Diệp Dục đứng thẳng người dậy, thu hai tay trên cửa về, Tô Tô chưa kịp hỏi gì thì anh đã tiến lên hai bước, hơi cúi người ôm eo Tô Tô. Anh xoay người khóa cửa, rồi lại ôm Tô Tô quay vài vòng như để chúc mừng, sau đó đè cô lên cửa.
Một loạt động tác thực hiện nhanh chóng, vốn dĩ Tô Tô đang trong thời kì nghén ngẩm nghiêm trọng, bị Diệp Dục vừa ôm vừa xoay nên hơi chóng mặt, cô nhắm mắt, hét lên:
“Diệp Dục, anh lại muốn ch.ết à?!”
“Khì khì, baby à, cuối cùng thì em cũng lại rơi vào tay của anh rồi….”
Diệp Dục vội vàng, lại có chút vui vẻ khi được toại nguyện. Anh ép vào giữa hai chân Tô Tô, vừa nâng mông vừa vuốt ve gương mặt cô. Anh bịn rịn, than thở:
“Em nói xem, hôm nay sao lại trùng hợp như vậy chứ? Bao nhiêu chỗ không đi em lại đến đây, vừa có phòng vừa có giường. Nếu anh không ‘làm’… thì thật là có lỗi với em sau này nhỉ?”
Anh vẫn còn nhớ cú lên gối lần trước của cô, lúc nào cũng muốn báo thù, nên chỉ cần có một chút cơ hội là sẽ không bỏ qua. Mục đích trong sáng ban đầu là lo lắng đi tìm Tô Tô, giờ thì thành đen tối rồi. Anh vừa đè lên người Tô Tô, vừa chậm rãi vừa cử động hông, cọ chỗ căng cứng vào phần thân dưới Tô Tô qua một lớp vải dày.