Chương 36

Tâm trạng của Lục Đường tốt lên không ít.
Đi ôtôi trở về, tốc độ chậm chạp khiến cho L eNhân buồn ngủ, đường cái là đường đất, tuyệt động bao trùm.
Lê Nhân mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn.
nh đi đón cô chỉ mất nửa giờ, trở về lại tổn khá nhiều thời gian.


Lô eNhân ɭϊếʍƈ mới không khởi nhìn về phía Lục Dương, anh nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, bờ môi mỏng cùng tư thế lười nhác, hai tay nắm chặt tay lái, cặp mắt yên bình chủ tâm quan sát phía trước.
Bởi vì còn có một người khác đang tồn tại, anh không thể không chạy xe cẩn thận.


Đe chạy đến trước cửa thôn, trời đã hoàn toàn sụp tối, xung quanh tĩnh mịch, gia thổi cây nghiêng, giống như tiếng của quái vật đang giao thét.


Lô Nhân từ nhỏ sống ở thị trấn, kế núi gần sông, không khí trong lành mát mẻ, cô chưa từng tới nông thôn ở phương Bắc, lúc đặt chân xuống đây còn có chút ngạc nhiên. Ola hành tô tiên vài trượt xuống, Lục Đường khoác lại vào người L eNhân, ôm cô đi vào trong.


Đêm yên tĩnh không có tiếng xe cộ ổn ào náo động, cũng không có đen hoa tràn ngập các loại màu sắc, trước mắt tối om, hoàn toàn bị anh dẫn di.


hoảng năm sáu phút sau, cuối cùng ánh sáng cũng xuất hiện, không khí trầm lặng tan biến, nhà nhà đều tieo một chiếc lồng đen màu đỏ, bên tại truyền đến tiếng pháo nổ, tiếng trẻ em nê đua, mặc áo bông, hai mà đông lạnh ứng đủ như trái cà chua.


available on google playdownload on app store


Lô Nhân thong thủ đi bộ, đứng tiên tuyết, bảo đảo một cái.
Lục Tương phản ứng nhanh nhẹn đã eo cô.
“Cá sao không?” “Không ạ.” là túm chặt lạnh không?
tay anh hỏi: “-nh là đang mặc áo khoác của anh, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.


"Ù?" “Nếu không em trả lại áo cho anh.” là túm áo bành tu kéo xuống.
“Đừng?” là nắm tay anh thật chặt, giúp anh ấm áp hơn.


“ Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?” “Khoảng mười phút.” Jậy chúng ta đi nhanh thôi.” enh nhìn cô ở trong bóng tối: “Nếu không anh cũng em?” LieNhân ngạc nhiên: “Đừng, anh lúc nào cũng thích đua.” Giong lòng cô không yên, vừa rồi ngồi ở trên xe có mấy lần do dự muốn về mà không dám nói. Đầu ác Lô Nhân nóng bừng, hôm nay vội quá cho nên cô không mang theo quà, cả người tiêng rất chat vat.


Làn gặp mặt này có vẻ không đủ tôn kính.
ân nhắc một chút, cô đứng do dự một góc, tình huống vượt quá mong đợi. ăn Tôi nhìn thấy bạn họ tiến vào, đầu tiên là hả miệng ngạc nhiên, chớp mắt cười gọi chị dâu nhỏ, cặp vợ chồng già cũng nhìn Lô Nhân không chớp mắt.


Lục Đường nói: “Chú, thêm, đây là Lê Nhân.” Lại nhìn cô nói: “Đây là bố mẹ của Căn Cu." hóe miệng Lê Nhân cứng đó: “2 ạ, cháu chào chú, thím.” ela Phương lập tức hoàn hồn, nhiệt tình nắm tay Lô eNhân, trong mắt tràn đầy niềm vui, bà quay về phía Lục Vương, hỏi: “Đây là vợ của cháu?” Lục Dường nhìn Lê Nhân một cái, gật đầu.


ela Dương quay lại nhìn Là Nhân, lần này nghiêm cẩn đánh giá: “Cốt, rất tốt, con bé rất xinh đẹp!” Lô eNhân thẹn thùng vùi đầu thấp hơn.


ăn Ti giải vây. “elle, mẹ đang cứ lãi nhải như thế, chị dâu nhỏ chắc đói bụng tỏi, nấu cơm thôi.” ela Dương vũ đầu một cái, nói: “-li chà, t nhớ của tôi hôm nay thật là..” Bà đột nhiên dùng lại, nghĩ đến cái gì, xấu hổ cười cười. "Đêm nay hai đứa cứ trú ở đây, cháu và tiểu Lục sẽ ngủ ở phòng bên kia, tiểu hi vào phòng ngủ với chúng tôi... 2 Nấu cơm đã.” Lúc ăn cơm, Lê Nhân gượng ép mốt không nổi. ela Phương nấu rất nhiều món, cuối cùng cô chỉ ăn được có nửa chén.


Lục Đường vẫn im lặng ai đầu nhìn Lê eNhân, đem nửa chén cơm của cô bỏ qua chén của mình.


ela Phương sửng sốt: “Cháu ăn no tồi sao?” Lô Nhân nhìn Lục Đường một cái, nội cười nói với mà Dương: “Cháu đang giảm béo a "} “em này, cháu gày vậy tới, đang giảm. ela Dương khách sáo hô hào: “-Nào, mau mau uống canh.” Sau bữa cơm bọn họ tán gẫu một lúc, mà Dương chuẩn bị phòng và chăn, Lê Nhân cảm thấy không được tự nhiên, tâm trạng mất kiểm soát.


Lục Tương tựa vào mép giường, chân bắt chéo châm lửa hút thuốc yên lặng nhìn cô.
Lê eNhân cởi khóa giày thờ dài hỏi: “Cà phải là em không nên tới đây không?” enh hít một ngụm khỏi nhìn cô xuyên qua lớp Đương mờ.


LieNhân cởi tất, củi đầu nhìn hai chân: “Ngủ nhờ phòng của ăn Cội, không tốt lắm.” Là sưởi bên cạnh phát ra âm thanh vè tè.
‘2)ì sao chúng ta không trở về nhà.?” eNgón tay cầm điếu thuốc khẽ dừng lại.
là nhẹ nhàng héo tay áo anh, như giọng hỏi nhưng thật ra đã đoán được một phần: “elve anh..


không đồng ý cho anh quen bạn gái?
Lục Đường. “thông liên quan đến em đầu là thả lỏng người nhưng vẫn không nghĩ ra, hỏi:


“-lnh cũng rất ít trở về đây?” Lục Đường không trả lời, hai mà anh lõm xuống hút một hơi cuối cùng, tàn thuốc bị anh bung vào trong chậu nước, anh nâng một chân của cô lên đặt tiên đại mình, củi đầu mang tất cho cô.


Đầu Lô Nhân mờ mịt: “Anh muốn làm gì?” Lục Đường của người lấy giày: “ề nhà.” *** Lục Đường cảm chìa khóa eNhân trở về.
mang theo Lê ela Dương lo lắng tính toán đi theo, ăn Tử ngăn cản.
Dien làm cửa, Lục Đường bỗng nhiên dừng lại, Lô Nhân cảm giác tay anh hơi vun.


ết bọ đứng trong bóng tới một lúc: “-lnh không thể vào.” Lô Nhân chờ anh giải thích, lát sau anh nói: “emẹ anh có lẽ sẽ thích em hơn.” Lô Nhân muốn nói gì đó nhưng đã bị anh đã kéo vào nhà.


Tiên Diện Thanh đang nằm dựa người tiên ghế, trong nhà chỉ mở có một ngọn đen, mờ mờ ám ám, bầu không khí rất khác với nhà ăn Tử.
hấy có người bước vào, Tiên Diện Thanh liên phát hoảng, sau đó gương mặt bà lập tức trầm xuống.
Lục Đường cũng không đi về phía trước:


nh gọi: “Con dẫn cô ấy đến đây chăm sóc cho mẹ. Đây là Lê Nhân Lô Nhân không để ý đến lời giới thiệu của Lục Đường, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn thờ đối diện, phía trên là một tấm hình trắng đen, phía trước có một địa trái cây và một gói thuốc, hộp thuốc là màu bạc. Khung cảnh này khiến cho Lê Nhân hơi hoảng sợ. Lúc nhìn thấy hình ảnh ông lão trong lòng kính mặt mũi hiền lành, đuôi mắt mang theo ý cười, không hiểu vì sao cô lại có cảm giác gần gũi, không sợ nữa tôi.


Nhận thấy Lục Đường cảm tay mình, không biết cô thất thần mất bao lâu.
Lê Nhân nhìn anh, chỉ nghe anh nói: “Đây là mẹ anh.” ô vội vã mỉm cười: “Cháu chào bác ạ.


Tiên Diện Thanh liếc mắt nhìn Lê Nhân, quan sát một lát, hừ lạnh: “Đi ra ngoài.” Lô Nhân sửng sốt. Lục Cường vẫn không nhúc nhích: “Bạn con không có chỗ ở, tri ở nhà ăn Tử không tiện cho lắm, đem nay ngủ với mẹ có được không?” Lần đầu tiên LeNhân nghe thấy anh dùng loại khẩu khí này để nói chuyện, không giống như đang dỗ, lại càng không khí thế bức người, cảm giác mới lạ nhưng không hẳn là đang lấy lòng.


Tiên Diện Thanh im lặng một lúc, hồi sau bà mới nói: “Nhà nhỏ quá, không chứa chấp nổi.
Lô Nhân cảm giác lòng bàn tay Lục Cương đang đổ mà hôi, cô nghe thấy anh nói: “el ...
Chuyện trước kia kỳ thực...


“làm miệng.” Bà quát lớn, tay hoi run: "May nghĩ ràng ba của mày có thể sống yên ổn ở dưới đó hay sao?” Lục Đường không nói nữa, qua một lát anh mới nới: “ Nhân eNhân vốn sẽ mừng năm mới ở nhà, nghe nói mẹ bị ngã nên sáng nay liên ngồi máy bay bay tới ế loài Châu, lại chuyển mấy giờ xe lửa đến )ã Thanh, mệt mới một ngày.. cô ấy là người phương Nam, lần đầu tiên đến phương Bắc, khí hậu không thích ứng, ăn mặc cũng ít..


22 Tiên Diện Thanh cũng không ngẩng đầu:
“Không liên quan đến tôi.” sau một lúc Lục Đường mới lên tiếng, quay đầu dặn dò Lê Nhân: “Buổi tới em đang đặt là sưởi ở gần đầu giường, nóng quá mẹ anh sẽ không ngủ được.” Bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh.


enh tiếp tục: “ Buổi tối bà hay tiểu đêm, đừng tắt đen, anh sợ bà lại ngã.” Tiên Diện Thanh không muốn nghe, nhíu mày quát: “Việt để Lục Đường củi đầu, không nặng không nhẹ đem Là Nhân đẩy về phía trước: “Em là con dâu, làm gì đi chứ.” LiNhân bị Lục Đường đẩy đẩy người, theo bản năng lại túm chặt cánh tay anh, bước hai bước, lại dừng lại.


Đi cũng không được, ở cũng không xong, cô hơi tức giận vì anh cố tình đẩy cô vào thế khó, nhưng nghĩ lại, anh không thể làm điều này nên mới lợi dụng sự dịu dàng của cô.
Lê Nhân âm thầm cắn răng, trong lòng không khởi mắng mỏ anh mấy trăm lần.


Tiên Diện Thanh cũng không mở miệng đuổi người, chỉ củi đầu xem cô như không khí.
Lô eNhân xấu hổ đứng một lát, cảm thấy mình nên mở miệng nói chuyện “ Bác đang làm gì vậy 924 không có người trả lời.
Lê Nhân lè lưới: "Là may giày ạ?” Cũng không nghe được đáp án.


Lần đầu tiên da mặt cô dày như thế, trong lòng tiếp tục măng Lục Đường. Đứng một lát, bàn chân đau nhức, cô dịch người lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.


Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vừa mới bắt đầu cô còn chú ý đến Tiên Diện Thanh, sau đó cô bắt đầu mệt mới, mí mắt nặng chịch.
không biết qua bao lâu bỗng nhiên có một giọng nói vang lên. “Còn không mau vào phòng ngủ, chờ tôi mời à?” Lê Nhân nháy mắt thanh tỉnh.


Tiên Diện Thanh như cũ của đầu: Ngủ bên hia, tự lấy chăn.” Lê eNhân vội vàng đáp: “Jang ạ.
ô theo sự chỉ bảo của Tiên Diện Thanh tùy tiện xút chăn trải lên giường. Ở nông thôn dù sao cũng không có độ sinh hoạt, cô không cửa mặt, cũng không thay đồ ngủ.


Tiên Diện Thanh dọn dẹp xong mọi thứ, cởi áo khoác, khó khăn nằm xuống.
Lô eNhân cử động thân thể. “ch uốn cháu giúp bác không q Bên kia không đáp, một tay tắt đen, bóng tôi bao trum, bầu không khí lập tức yên tĩnh.
LieNhân ngu ngư một lát, tiếp tục nằm xuống.
Lúc này, mắt cô bắt đầu lim dim.


ết bơi thở đều đều, qua thật lâu tâm trí cô dân dân mơ hồ, lại nghe Giên Diện Thanh dường như đang hỏi gì đó.
Lê Nhân: “Dạ?” Tiên Diện Thanh lặp lại: “Cháu và tên súc sinh hia quen nhau bao lâu tôi?” ...
Lúc anh ấy ra tù... Làn một năm tôi ạ.


Lại không có động tĩnh, nhưng cô biết rằng bà vẫn chưa ngủ, ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, đem vách tường chia làm sáu mảnh.
Đêm đó, giá ngừng, nhưng trời vẫn lạnh.
Tiên Diện Thanh hỏi: “Thế cháu có biết vì sao né ngồi tù không?” 2Nguồn: jeungontinh.nednesseem






Truyện liên quan