Chương 3
= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =
Nền tảng của Đỗ Việt Bân cực tốt, qua hai năm sơ trung cậu ta càng trở nên phong cách hơn.
Cảnh Hân từng nghe bạn học bàn tán rằng cậu ấy là đối tượng yêu thầm của khá nhiều bạn gái.
Nhưng tiếc rằng A trung quản lý việc yêu sớm rất nghiêm khắc nên mọi người chỉ dám bàn tán lén lút sau lưng, nếu mà yêu thật thì chắc phải chui xuống đất luôn.
Đỗ Việt Bân là một học sinh giỏi, dường như anh chàng không quan tâm gì tới chuyện yêu đương, ngày nào cũng tụ tập một chỗ với Cảnh Hân.
Cùng học, cùng ăn cơm, cùng về nhà.
Đỗ Việt Bân rất giỏi chăm sóc người khác, trông cậu rất chín chắn và cẩn thận nhất là trong cách đối xử với Cảnh Hân.
Ngược lại với Đỗ Việt Bân, Cảnh Hân có vẻ ngây thơ hơn nhiều, thậm chí cậu có thể vui vẻ mấy ngày liền chỉ vì lấy được tấm thẻ mình thích khi ăn mì ăn liền.
Người trong lớp họ bảo Đỗ Việt Bân là mẹ già của Cảnh Hân.
Sau này Cảnh Hân lờ mờ đoán ra mà vẫn còn ngốc nghếch hỏi Đỗ Việt Bân rằng có phải mình đáng ghét lắm không.
Kết quả là Đỗ Việt Bân vẫn bình tĩnh nói với cậu: “Cậu rất tốt.”
Ngày 31 tháng 5, sau khi tan học Cảnh Hân được Đỗ Việt Bân mời đến nhà làm khách tiện thể ngủ lại.
Cảnh Hân nghĩ dù sao hôm sau cũng là chủ nhật nên báo với cha mẹ rồi theo Đỗ Việt Bân đến nhà người ta.
“Làm phiền.” Cảnh Hân vừa vào tới cửa nhà Đỗ Việt Bân đã lên tiếng.
Đỗ Việt Bân cưới khẽ lấy đôi dép lê mới trong tủ giày bên cạnh ra đặt cạnh chân Cảnh Hân rồi vộ vai cậu nói: “Nhà tớ không có người, không cần phải khách sáo mà cũng chẳng cần phải căng thẳng!”
Nói không căng thẳng là giả, Cảnh Hân quen Đỗ Việt Bân bao nhiêu năm nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến nhà người ta làm khách.
Cậu thay dép lê rồi theo Đỗ Việt Bân đi thăm quan.
Nhà Đỗ Việt Bân lớn hơn nhà Cảnh Hân nhiều, kiểu duplex*. Cảnh Hân vừa đi vừa tính, sáu phòng, một phòng khách, ba nhà vệ sinh và một phòng ăn.
Cậu tò mò quan sát khắp nơi rồi quay đầu hỏi Đỗ Việt Bân: “Nhà cậu lớn ghê! Sao có nhiều phòng vậy?”
Đỗ Việt Bân đáp: “Ừ khá lớn, năm ngoái vừa chuyện tới, nhà cũ cũng gần bằng nhà cậu thôi. Nhưng sáu phòng cũng không nhiều lắm, cha mẹ tớ một phòng, tớ một phòng, em trai hoặc em gái sắp ra đời một phòng, một phòng khách, một phòng đọc sách. Mẹ tớ làm về nghệ thuật mà nên có một phòng để bà làm phòng vẽ tranh nữa. Cậu có muốn xem không?”
“Muốn!” Gần đây Cảnh Hân có tham gia vào một phòng vẽ tranh, đang học phác họa nên cậu rất thích mấy thứ này.
“Vậy chúng ta xuống nhà.”
Phòng vẽ tranh của mẹ Đỗ không lớn, bên trong có vài cái giá vẽ, vài cái tượng chân dung, trên tường có mấy bức tranh có chữ ký của bà.
“Quào, hay thật!” Lần đầu được thấy phòng vẽ tranh của một người, cậu ngồi xổm dưới đất nhìn đống màu vẽ chất đầy trong tủ.
“Làm tớ muốn vẽ tranh quá.” Cảnh Hân nói.
“Vậy thì vẽ đi.” Đỗ Việt Bân xoay người lấy một tờ ra khỏi chồng giấy kẹp lên bàn vẽ đang để trống rồi lại cầm mấy cây bút chì gỗ 2B tới.
Cảnh Hân chỉ thuận miệng nói thôi, cậu không ngờ Đỗ Việt Bân lại để cậu vẽ thật nên vội vàng pha trò: “Tớ không biết nên vẽ gì!”
Đỗ Việt Bân nghĩ nghĩ, nói: “Hay là vẽ tớ đi?”
“Không hay lắm nhỉ?”
“Có gì đâu, vẽ đi!” Đỗ Việt Bân ra ngoài bưng về một bình trà, một mâm bánh ngọt và vài cuốc sách. Cậu ngồi lên ghế nhìn Cảnh Hân: “Tớ đi xem sách, cậu cứ thoải mái đi.”
Đúng là Cảnh Hân khá nóng lòng muốn thử nên dứt khoát dẹp ngượng qua một bên ngồi vào chỗ mẹ Đỗ thường ngồi vẽ.
Cậu nghịch cây bút trong tay, bất chợt lên tiếng: “Thế thì tớ sẽ vẽ một bức ký họa!”
“Được!” Đỗ Việt Bân đáp.
Ánh mắt Cảnh Hân lướt qua bàn vẽ dừng lại trên mặt Đỗ Việt Bân, cậu cận thẩn miêu tả đường nét của đối phương, bất chợt nhận ra hình ảnh của cậu bé hào hoa phong nhã ngày nào đã khác đi.
Cậu ngắm thêm vài lần nhưng vẫn không thể nói rõ rốt cuộc là mặt mũi nảy nở hay, góc cạnh sắc bén hay là phong cách thay đổi, hoặc giả đến tuổi này ai cũng thay đổi.
Dưới ánh đèn, trên người cậu ấy vẫn còn vẻ non nớt của tuổi thiếu niên nhưng lại khiến người ta phải đinh ninh rằng thêm vài năm nữa anh chàng này sẽ lớn lên thành một người đàn ông vĩ đại.
Cậu khắc ghi gương mặt Đỗ Việt Bân vào đầu mình hết lần này đến lần khác, dùng mắt vẽ lại hình dáng ấy mãi đến khi cậu nhận ra tim mình đang rung lên.
—— Cậu phát hiện, thì ra cái cậu Đỗ Việt Bân này được ghê.
Cậu thong thả vẽ, nhưng vì chỉ mới vỡ lòng nên không thể lột tả được một nửa vẻ đẹp của Đỗ Việt Bân.
Cậu dừng bút, im lặng phân vân.
Cảnh Hân không hiểu tại sao Đỗ Việt Bân luôn phát hiện được hành động của mình rất đúng lúc, anh chàng nói với cậu: “Vẽ xong rồi hả? Tớ xem được không?”
Cảnh Hân lập tức từ chối: “Không được!”
Đỗ Việt Bân không ép, chỉ nhìn đồng hồ rồi hỏi cậu: “Còn vẽ nữa không? Bây giờ là mười rồi.”
“Hả? Mười giờ?” Có thể thấy Cảnh Hân không chú ý tới thời gian, hoàn toàn không biết nó đã trôi lâu như thế. Cậu đứng dậy nhanh nhẹn cất tác phẩm kém cỏi của mình đi cười ngốc nói: “Tớ phải đi làm bài tập! Tối mai mẹ tớ sẽ kiểm tra.”
Đỗ Việt Bân không có ý kiến, nói cùng nhau về phòng anh chàng làm.
Cảnh Hân thả bút chì về ống đựng rồi bước ra khỏi cửa phòng vẽ tranh, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đệt, tiêu rồi, đừng nói là mình thích…”
Cậu không ngờ là dưới ánh đèn vàng ấm áp kia, trong mắt Đỗ Việt Bân, khoảnh khắc cậu cầm bút cúi đầu đã khắc sâu vào lòng đối phương.