Chương 19

Chu Mộ Nhiên tự nhiên gật đầu, xoay người nhìn lão quản gia, “Lạc gia, bản thân tác phẩm thêu này không có vấn đề, là vấn đề của thêu nương.”
Mấy bức thêu này đúng là có vấn đề nên hắn mới để ở đây, chờ đại công tử và nhị công tử đến đây thì nhìn một chút.


Vấn đề ở chỗ nào hắn cũng biết. Nhà hắn ở Tác gia làm quản sự rất nhiều đời, đặc biệt là hắn, ở phường thêu đã nửa đời, vì thế con mắt độc vô cùng.
Lúc Chu Mộ Nhiên nói hắn không lên tiếng cũng là có ý thử thử đối phương. Không ngờ đối phương một người có năng lực.


“Nói có lý.” Lạc quản sự vốn lúc trước vẫn gọi là Quan tiểu ca lúc này mặt mỉm cười gật đầu.”Quan họa thủ có thể có biện pháp?”


Dù sao hai vị công tử Tác gia bây giờ cũng có chức quan của mình, mỗi lần tới phường thêu cũng rất vội vàng. Nếu như có thể tự mình giải quyết chuyện này, không cần làm phiền các chủ tử thì cũng có thể nở mày nở mặt trước các chủ tử.


“Quả thật có một biện pháp.” Chu Mộ Nhiên khẽ mỉm cười, vuốt ve tác phẩm thêu trong tay, “Kỹ năng thêu của thêu nương không phù hợp với tác phẩm, nếu là cưỡng cầu thêu nữ đạt đến trình độ như thế này cũng không hiện thực.”


So với nhưng thêu nữ bên ngoài, những thêu nữ này đã giỏi hơn rất nhiều nhưng làm sao có thể đánh đồng với những kỳ tài ngút trời nhà Tác gia.


available on google playdownload on app store


Những người này chỉ thêu cho những vương công đại thần, còn chỗ của cung phi nương nương tự nhiên có những người chuyên chế tác. Còn thường phục triều phục của đế hậu đương nhiên là gia chủ Tác gia Tác Ngạch Đường tự tay chê tác.


Cho dù khách nhân ở nơi này không giống nhau, nhưng cũng là vương công đại thần, tự nhiên là tay nghề càng mạnh càng tốt.
“Vấn đề đấy phải giải quyết như thế nào?” Lạc quản sự thành tâm đặt câu hỏi.


“Chỉ cần hạ độ khó của bức thêu xuống là được.” Chu Mộ Nhiên tính trước kỹ càng.


“Nếu có thể dễ dàng như vậy thì tốt rồi.” Y Liên ở một bên mở miệng, ngữ điệu tràn đầy lo lắng, kì thực mang theo một cảm giác cao cao tại thượng, “Chẳng lẽ lại để cho họa sĩ hạ thấp trình độ? Ngươi đến từ địa phương nhỏ, không hiểu cách làm việc ở kinh thành này. Nếu như chỉ theo đuổi sự đơn giản thì ai cũng có thể làm được, làm gì cần phường thêu Tác gia này.”


“Y Liên tiểu thư nói có lý.” Lạc quản sự gật đầu, sâu sa nhìn Chu Mộ Nhiên một chút, “Một mực  hạ thấp độ khó cũng không thể được. Quan họa thủ, ngươi đừng đùa!”


Chu Mộ Nhiên sững sờ, xưa nay đối phương rất quan tâm chăm sóc y, chưa bao giờ khiển trách một câu nào. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn  lão quản sự một chút, chỉ cảm thấy trong mắt của đối phương có thâm ý, trên mặt mờ mịt một chút liền lộ ra vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn oan ức.


Chờ đến khi lão quản sự lộ vẻ mặt sững sờ, đưa tới một ánh mắt khen ngợi, trong lòng mới trở nên ổn định.


Đúng rồi. Xem ra lão quản sự này cũng rất bất mãn với vị dưỡng nữ này, nếu không cũng sẽ không như vậy. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, huống hồ vị quản sự Tác gia này chính là do hai vị công tử phái tới, y tự nhiên thiên về bên này.


Y Liên thấy lão quản sự tán thành ý kiến của mình, trong lòng buông lỏng, trên mặt tươi cười.


Ả đến kinh thành đã tám năm, đồng thời ả còn được phu nhân Tác gia tưởng niệm nữ nhi thất lạc đã lâu nhận làm dưỡng nữ. Những năm nay Tác phu nhân đối xử vô cùng tốt với ả, không những đầy đủ mọi thứ mà còn được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Thế nhưng mấy người nhà Tác gia khác cũng không chú ý đến ả.


Lúc trước ả có một bức tranh bị phát hiện khi đang trên đường đưa đến kinh thành, bức tranh đó được cả lão gia và phu nhân Tác gia nhận định là giống hệt với tác phẩm của tiểu thư Tác gia, lúc này mới phái người đưa ả tới kinh thành.


Chỉ là, đến khi thật sự gặp mặt, chỉ có Tác phu nhân nói ả giống với hài tử đã thất lạc, còn các nam nhân Tác gia lại lặng yên không tiếng động, lạnh lẽo nhìn ả, không có một chút kích động nào.


Tác gia là người được sự ân sủng của hoàng đế, làm việc không liên quan đến triều chính, phú quý là chuyện đương nhiên. Ả đã được hưởng qua tài thế của Tác gia làm sao có thể cam lòng quay về chỗ cũ.


Tám tuổi  ả vô lực bái Tác phu nhân, khóc kể hai năm trước mình thất tán với gia đình, vô cùng đáng thương. Thân thế giống hệ tiểu thư Tác gia này làm cho phu nhân hết sức đau lòng, lập tức liền quyết định nhận ả làm dưỡng nữ.


Tám năm qua, ả hống Tác phu nhân đến nở gan nở ruột, thương yêu ả như con gái ruột. Mà ả cũng thường xuyên cố ý làm như vô tình lộ ra những chuyện mà trước kia ả đã nghe lỏm được, ám chỉ ả chính là nữ nhi đã thất lạc từ lâu của Tác gia. Thế nhưng Tác phu nhân cũng chỉ thương yêu ả chứ không hề nhắc gì đến chuyện này.


Trái lại hai thiếu gia nhà Tác gia nghe được ám chỉ này liền nhìn ả bằng một ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Nam nhân Tác gia mới là người có quyền phát biểu trong nhà này. Mà nay ba nam nhân đều không thích ả, mấy lần ả nhờ hầu gái đưa túi tiền ả tự tay thêu cho họ đều bị họ trả về.


Đại thiếu gia Tác gia Tác Nhàn Vân, nhị thiếu gia Tác Tĩnh Thủy còn chuyên môn bảo mama giáo dưỡng đến dạy bảo ả chuyện nam nữ khác nhau, thân là nữ tử ả tốt nhất nên rụt rè một chút. Còn Tác lão gia, ả căn bản không dễ dàng nhìn thấy.
(Beta: Ng ta là em trai ý méo phải em gái đâu nhé:v)


Điều này làm cho ý nghĩ muốn thành con dâu Tác gia của Y Liên triệt để biến mất, không thể làm gì khác hơn là tìm cách khác.


Phường thêu này xưa nay vẫn là địa bàn của nữ nhân Tác gia, thế nhưng hai vị công tử Tác gia vẫn không buông tay. Tác phu nhân bảo ả đến chưởng quản, hai vị công tử lại giao cho Lạc quản sự phụ trách, khắp nơi đều làm khó ả. Những năm nay ả mãi mới có thể cắm xuống rễ ở phường thêu Tác gia này nhờ vào sự giúp đỡ từ trong bóng tối của thân sinh mẫu thân, thế mà bây giờ Lạc quản sự lại mang tới một tên họa sĩ, điều này sao có thể làm cho ả không phòng bị?


Tên Quan Phi này quả thật có chút năng lực, nếu như hắn không phải phe của Lạc quản sự, ả quả thật có sự định lôi kéo hắn trở thành thủ hạ của mình.


Vẻ mặt vui mừng ra mặt của Y Liên khong tránh khỏi con mắt của Lạc quản sự và Chu Mộ Nhiên, thế nhưng hai người đều làm như không thấy, từng người đều có suy tính của mình.
Lão quản gia làm dáng bác bỏ một câu, Chu Mộ Nhiên cũng đúng lúc biểu hiện ra dáng vẻ oan ức.


Một già một trẻ này mới nhận thức không được bao lâu, dĩ nhiên có thể ăn ý hợp tác diễn một đoạn kịch.


Lạc quản sự làm bao nhiêu năm ở Tác gia, cho dù Y Liên có ẩn giấu sâu đến cỡ nào thì năm rộng tháng dài khó tránh khỏi lộ ra sơ sót, đặc biệt là có người trong bóng tối đánh chủ ý lên phường thêu Tác gia càng thêm kinh động lão quản sự.


Thế nhưng công tử lại dặn mình không được nói để tránh đánh rắn động cỏ, làm cho người sau màn chạy mất. Còn tiểu nha đầu này, không đáng lo lắng.


Tác phu nhân đưa ả vào phường thêu Tác gia là bởi vì nơi này là nơi mà các đời nữ nhi Tác gia đều đến. Ngoại trừ có thể học được một ít tài nghệ, những người này cũng có thể làm một chút chức vụ quản sự của phường thêu.


Đời này của Tác gia không có một nữ hài nào, nữ hài đời trước cũng đã lập gia đình từ lâu, chỗ trong phường thêu bị bỏ trống nên mới gọi Y Liên lại đây.
Tác phu nhân có ý tốt nhưng Y Liên tiểu thư lại không có ý nghĩ này, tâm tư của ả đại khái chỉ có bản thân ả hiểu.


Lúc đầu Lạc quản sự còn có thể chỉ điểm ả một chút nhưng thấy ả đánh chủ ý lên phường thêu này liền không quan tâm đến ả nữa.


“Quan họa thủ, ngươi mau nói biện pháp của ngươi đi. Nếu như có ý đồ xấu cẩn thận Lạc quản sự phạt ngươi.” Y Liên nhìn thấy vẻ mặt của hai người, quyết định lại thổi lửa một lần nữa.


Chu Mộ Nhiên mặt tức giận nâng bức thêu để lên mặt bàn, đề bút chấm mực, vẽ ra hình tranh ban đầu của bức thêu.
Lạc quản sự vốn rất nhàn nhã đứng ở một bên, kết quả đợi đến khi bức tranh được hình thành liền cứng lại rồi.


Bức tranh này, là đại thiếu gia Tác gia vẽ, bây giờ lại bị người một không kém chút nào  vẽ ra, chỉ dựa vào một bức thêu có tỳ vết.
Vẽ xong tranh, Chu Mộ Nhiên cẩn thận từng li từng tí một  để ở một bên phơi khô, lại trải lên một tờ giấy, cúi đầu vẽ lần thứ hai.


Hai bức tranh nhìn qua thì giống nhau, nhưng cẩn thận xem ra, Lạc quản sự hít vào một ngụm khí lạnh.
Bức thứ hai này rõ ràng đơn giản hơn bức thứ nhất nhiều, đường nét đơn giản rõ ràng, những chỗ khó thêu lúc trước cũng không thấy.


Xóa những chỗ này cũng không khó, khó chính là xóa những chỗ này, ý cảnh vẫn không thua gì bức trước.
Kỳ thực để Lạc quản sự nói một câu thật lòng, kỹ thuật của bức sau còn cao hơn bức trước một bậc.
Phong phú nhất chính là đơn giản nhất.


Công lực này đã có thể đạt đến tài hoa của gia chủ Tác gia năm đó, thế nhưng một hài tử đến từ vùng thôn quê nghèo khó làm sao có khả năng!
Ánh mắt của Lạc quản sự vô cùng sắc bén còn ánh mắt của Y Liên thì kém hơn rất nhiều.


Tuy rằng ả thấy tiểu tử nghèo này vẽ cũng không tệ lắm, thế nhưng trong miệng lại không chịu thừa nhận, huống hồ dưới cái nhìn của ả, cho dù tốt cũng chỉ là bình thường mà thôi, kém xa ả. Thế nhưng ả liếc thấy sự kinh ngạc trong mắt Lạc quản sự, trong lòng chìm xuống, vội vã mở miệng: “Quan họa sĩ…”


Chỉ là còn chưa dứt lời Lạc quản gia đã tiến lên một bước, kéo tay Chu Mộ Nhiên, sự tán thưởng trong mắt không hề che giấu một chút nào.”Quan họa thủ tài cao, như vậy đúng là đơn giản hơn nhiều, không biết tiếp theo nên làm cái gì?”


Một câu họa sĩ, một câu họa thủ, lập tức phân cao thấp. Y Liên theo bản năng câm miệng.
Lạc quản sự thực sự lười diễn kịch, so với một dưỡng nữ đã sớm bị các chủ tử mình nhìn thấu, một người họa sĩ có tài hoa hơn người quan trọng hơn rất nhiều.


Huống hồ tiểu tử này chẳng những có tài văn chương còn vô cùng thông minh, cũng trung thành tuyệt đối với Tác gia, chắc chắn sẽ không bị Y Liên đào đi, hắn cũng không cần dò xét.
“Lạc gia quá khách khí.” Chu Mộ Nhiên vái chào, không chút nào dám lên mặt.


Y Liên bị làm cho không nói được lời nào, nhìn thấy thái độ chuyển biến rõ ràng của Lạc quản sự, trong lòng liền rõ ràng.
Nguyên lai một già một trẻ này đang diễn trò lừa ả! Ả còn thật sự cho rằng tiểu tử nghèo này không hợp Lạc quản sự!


Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng Y Liên tâm tư thâm trầm, ả vội vã sửa lại câu chuyện, nói rằng: “Ta hiểu biết nông cạn thư họa, đúng là không nhận ra diệu dụng (tác dụng diệu kỳ) của bức tranh này. Ngày hôm nay ta còn có chút chuyện, ngày khác đến xin thỉnh giáo.” Dứt lời liền đi mất.


Chu Mộ Nhiên cùng Lạc quản sự cũng không thèm quan tâm ả, nhìn nhau nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục thảo luận, dĩ nhiên còn có cảm giác tri kỷ.


Sau khi rời đi Y Liên vẫn chưa đi xa, dừng lại ở khúc quanh, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh cười nói, ngón tay hầu như bấm đến bên trong thịt, tỏ rõ vẻ  tức giận cùng tàn nhẫn.


Một tên quản sự nho nhỏ, một tên tiểu tử nghèo mà dám không để ả vào mắt. Đợi đến khi ả quản lý phường thêu, xem làm sao trừng trị bọn họ!






Truyện liên quan