Chương 62
Sự kiện phản nghịch xảy ra vào mười sáu năm trước, y sinh ra ở sự kiện phản nghịch đó, bây giờ cũng nên là mười sáu tuổi.
Chu Mộ Nhiên lặng lẽ tính toán tuổi của thân thể này.
“Nhạc Ca, lên xe nào.” An Chủ Nhi ngồi trên một chiếc xe quân sự giống xe Jeep vẫy vẫy tay với Chu Mộ Nhiên.
Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái, nhanh chóng viết mấy chữ vào quyển sổ tùy thân.
Hiện tại nội lực của y khôi phục đến hơn hai phần mười, đi theo cùng với đại đội còn có thể rèn luyện thân thể, rèn luyện nội lực một chút, không có gì không tốt.
Đáng tiếc khuôn mặt này của y quá mức mỹ mạo. Nhìn một mỹ nhân như hoa như ngọc đi theo một đám tráng hán thô to, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không đau lòng.
“Đáng tiếc. Tỷ tỷ ta nhìn đều đau lòng.” An Chủ Nhi nâng quai hàm nhìn đối phương, mỹ nhân chính là mỹ nhân, làm cái gì cũng đẹp.
Đi hơn nửa ngày cuối cùng cũng dừng bước. Chu Mộ Nhiên âm thầm cảm thán, thể chất của người ở thế giới này thật sự là tốt, tốt đến mức ngay cả cao thủ võ lâm như y cũng mặc cảm không bằng.
Này nửa ngày trôi qua, cho dù không chạy mau cũng đi được tầm chục km, mọi người cư nhiên cũng chỉ là thở dốc một chút, không người nào có cái gì không khỏe.
Thân thể này của Chu Mộ Nhiên cũng là như thế.
Chạy lâu như vậy cũng chỉ hơi thở gấp một ít, thân thể không sao, lại thêm y khôi phục nội công nên thân thể càng không bị thương tổn
“Xem ra thể chất của Nhạc Ca có khả năng đạt đến cấp B, thậm chí cấp A.” Lạc Chủ ở một bên mở miệng, Triệu Vô ở bên cạnh cũng đồng ý gật đầu.
“Chờ đến nơi giải khai phong ấn liền có thể làm kiểm tr.a cho Nhạc Ca.” An Chủ Nhi mở miệng nói.
Mở phong ấn? Chu Mộ Nhiên sững sờ.
Quân đội này của Lạc Chủ không có người nào bị phong ấn. Bị phong ấn chỉ có y, chỉ có một mình y.
Lẽ nào...
“Tiểu Nhạc Ca căng thẳng?” An Chủ Nhi cười kéo lại cánh tay của Chu Mộ Nhiên.”Lập tức có thể mở ra phong ấn, cao hứng không?”
Chu Mộ Nhiên dùng sức gật gật đầu, trên mặt cũng mang theo ước ao.
Có thể thoải mái nói chuyện, thoải mái ăn cơm, cao hứng nhất.
Mọi người lưu lại bên dưới ngọn núi, Lạc Chủ, An Chủ Nhi cùng Chu Mộ Nhiên mang theo chút ít binh lính lên trên núi. Ở sâu trong núi có một tòa trạch viện vô cùng khí thế.
Chu Mộ Nhiên còn tưởng rằng người ẩn cư ở trên núi sẽ có một gian nhà bằng cỏ, mới lộ ra sự bất đồng của thế ngoại cao nhân với những người khác. Thế nhưng hiển nhiên là y nghĩ quá nhiều rồi.
Tòa trạch viện này không chỉ khí thế mà những trang trí trong đó cũng đắt đỏ dị thường, trong ngoài tôi tớ làm Chu Mộ Nhiên biết người ở trong này là một người rất biết hưởng thụ.
Rất nhanh bọn họ liền gặp được chính chủ. Đối phương là một nam tử chừng bốn mươi, dung mạo anh tuấn, khí chất tao nhã, nhưng có điểm quá phận lạnh lùng.
Thế nhưng hai vị Lạc Chủ cùng An Chủ Nhi này đều không lấy làm kỳ lạ, Chu Mộ Nhiên tính toán có lẽ Nhạc sư đều ngạo khí như thế, mọi người đã quen.
Lạc Chủ nói rõ ý đồ đến, lại đánh đổi thêm vài thứ, đối phương mới nhàn nhạt gật đầu nhìn Chu Mộ Nhiên một cái.
Cái nhìn này, đối phương ngược lại nâng cao một chút tinh thần. Dù sao Chu Mộ Nhiên lúc này là một đại mỹ nhân khó gặp.
“Chính là đứa bé này?” Đối phương mở miệng.
Chu Mộ Nhiên gật đầu.
“Tuổi còn nhỏ, lại bị phong ấn. Xem ra ngươi cùng đối phương có thâm cừu đại hận a. Chỉ là niên đại của phong ấn này rất xa xưa, có chừng mười lăm, mười sáu năm, ngược lại cũng gần bằng tuổi của ngươi. Nếu như làm lúc ngươi còn nhỏ tuổi thì trực tiếp giết ngươi chẳng phải là xong việc sao, tại sao phải phong ấn lại.” Nam nhân lắc đầu, thực sự không hiểu nguyên do trong này.
Chu Mộ Nhiên cũng không hiểu.
Thế nhưng nếu như lời của nam hài kia là sự thật thì có lẽ là hổ dữ không ăn thịt con? Chỉ là phong ấn rồi lại giam cầm, nuôi nhốt ngược đãi giống như súc vật thì không bằng giết ch.ết luôn cho xong!
“Các ngươi ra giá không tệ, ta có thể tiếp thu.” Nam nhân gật đầu, “Phong ấn của đứa nhỏ này có chút phiền toái, thế nhưng tựa hồ là bị sức mạnh nào chống cự, bây giờ sức mạnh của phong ấn đã không mạnh bằng trước.”
“Chống cự?” Lạc Chủ tiếp một câu, Chu Mộ Nhiên cũng nhìn đối phương. Loại chống cự này có phải là nội công của y hay không?
“Đúng. Nếu như không có sức mạnh này thì sợ rằng tình huống của hắn còn không bằng bây giờ. Loại chống cự này tuy rằng yếu ớt nhưng qua mười năm thì cũng không phải là lực lượng nhỏ.”
Chu Mộ Nhiên cau mày, mười năm, vậy hiển nhiên không phải là nội lực.
“Xem tư thái khí chất của ngươi, tư chất là không tồi. Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?” Nam tử đột nhiên hỏi.”Nếu như ngươi thành đệ tử của ta thì phí dụng lần này tự nhiên không cần thu, ta mở phong ấn cho đệ tử của mình là chuyện đương nhiên.”
“Không cần, Chu Văn đại sư.” Lạc Chủ vội vã mở miệng.”Đứa nhỏ này mệnh rất khổ, ta nghĩ để hắn lớn lên bình an một chút.”
“Không sao. Thiên tài chân chính sẽ không phải chịu khổ gì cả.” Nam nhân hừ một tiếng, “Bút phí dụng này không rẻ, ta biết ngươi có tiền, thế nhưng đầu nhập đến môn hạ của ta, tài nguyên tự nhiên có thể cho hắn tự do sử dụng, đây chính là chuyện tốt.”
Chu Mộ Nhiên suy nghĩ một chút, lặng lẽ viết trên giấy hỏi dò An Chủ Nhi. An Chủ Nhi chần chờ một chút, gật gật đầu.
Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, viết trên giấy: ‘Ta nguyện ý bái sư!’ đưa tới trước mặt nam nhân
Lạc Chủ khẽ cau mày, thế nhưng vẫn nhịn xuống.
“Tốt lắm.” Nam nhân trở nên cao hứng, trên mặt rốt cục lộ ra ý cười, điều này làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn càng thêm hấp dẫn người.”Ta lập tức mở phong ấn cho con, ta đi chuẩn bị, các ngươi chờ.”
“Nhạc Ca, vì cái gì muốn đáp ứng hắn? Chúng ta dẫn theo đầy đủ tiền tài.” Nam nhân chân trước ly khai, Lạc Chủ sau đó mở miệng hỏi.
Chu Mộ Nhiên viết vài chữ trên giấy.’Ta sẽ báo đáp Lạc Chủ ca ca, An Chủ Nhi tỷ tỷ. Hơn nữa ta cũng muốn báo thù.’
“... Hảo” Lạc Chủ nhìn nét chữ cứng cáp kia, một lát mới gật đầu.”Ta chờ em.”
Mi nhãn Chu Mộ Nhiên trong nháy mắt trở nên nhu hòa, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Quá trình giải trừ phong ấn rất rườm rà, giằng co đủ hai giờ, Chu Văn đại sư đầy đầu mồ hôi, mấy tên đệ tử phía sau đầu căng thẳng nhận việc.
“May mắn không làm nhục mệnh! Con thử mở miệng xem?” Chu Văn đại sư thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đai sắt trên cổ Chu Mộ Nhiên được giải trừ, cũng không chỉ là trên cổ ít ràng buộc, toàn bộ người đều cảm thấy nhẹ đi, thật giống như cái gì đó vốn bị đặt trên linh hồn đã được giải trừ.
Chu Mộ Nhiên đoán đó chính là lực lượng phong ấn.
Nhìn tất cả mọi người nhìn y, Chu Mộ Nhiên tự nhiên trở nên hồi hộp. Hé miệng, nửa ngày cũng không nói ra nói.
“Đừng nóng vội.” Người thứ nhất động viên y không phải là Chu Văn đại sư, đối phương đã mệt mỏi co quắp. Cũng không là An Chủ Nhi, mà là Lạc Chủ. “Em trước tiên thử phát ra âm tiết đơn xem.”
Dù sao cũng là phong ấn mười sáu năm, lần thứ nhất vận dụng cổ họng cảm giác quái dị vô cùng. Cũng may Chu Mộ Nhiên không là nguyên thân, bằng không trong thời gian ngắn còn thật sự không tìm được cảm giác.
“Lạc...”
Một âm tiết đầu tiên làm cho tim của mọi người nhảy lên tận cổ.
“Lạc... Lạc Chủ... Lạc Chủ ca ca...” Bốn chữ đơn giản thế nhưng để nối liền được câu đã là mấy phút sau.
Chu Mộ Nhiên tìm đến cảm giác, cảm thấy cổ họng không lại vướng víu nữa thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không cần làm người câm nữa, hơn nữa cổ họng của thân thể này cũng là bình thường, không có vấn đề.
Thế nhưng định thần nhìn lại, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt si ngốc nhìn y, giống như nghe được chuyện gì khó mà tin nổi.
“Nhạc Ca... Nhạc Ca... Vừa nãy là em nói chuyện sao?” An Chủ Nhi như bị dọa sợ, hốt hoảng hỏi y.
“An Chủ Nhi tỷ tỷ...” Chu Mộ Nhiên có chút sợ sệt, mình đã làm chuyện gì không nên sao?
“A a a a... Lại tới nữa rồi...” Biểu tình trên mặt An Chủ Nhi rất quái dị, không nói ra được là cao hứng hay là sợ sệt, dáng vẻ của những người khác cũng không tốt hơn chút nào.
“Cư nhiên là Thiên âm, cư nhiên là Thiên âm...” Chu Văn đại sư lầu bà lầu bầu, thần sắc kích động, hai tay nắm chặt suýt chút nữa nhảy lên cao. “Nhặt được bảo vật.”
“... Đến cùng làm sao?” Chu Mộ Nhiên nhìn dáng vẻ của mọi người, đầu óc mơ hồ.
Lạc Chủ khẽ thở dài.
Trong nháy mắt đối phương mở miệng, da của hắn tê dại từ đầu đến bàn chân. Cảm giác kia khó có thể nói lên lời, giống như trực tiếp đối thoại ở trong đầu, ngay cả linh hồn cũng run rẩy.
Rõ ràng chỉ là vừa mở miệng nói chuyện, rõ ràng còn chỉ là giọng nói khàn khàn, thế nhưng cái cảm giác toàn thân nổi da gà kia thực sự quá mức quỷ dị, thậm chí làm cho hắn rùng mình một cái. Vừa nghe xong mấy lời đó, cảm giác quỷ dị kia đã biến thành một loại cảm giác thoải mái cực hạn, giống như là nghiện, làm cho người muốn ngừng mà không được.
Nghe thấy Chu Văn đại sư nói là Thiên âm, Lạc Chủ trong nháy mắt đã hiểu, thế nhưng trên mặt lại không có chút cao hứng nào mà là ngưng trọng.
“Cái gì là Thiên âm?” Chu Mộ Nhiên lúc này đã có thể nói liền mạch, người chung quanh nghe qua vài câu liền cảm thấy có chút bất đồng với trước kia. Đã không là cảm giác khiến người ta tê dại toàn thân kia thế nhưng vẫn hết sức thoải mái, vô cùng muốn nghe nữa.
“Thiên âm chính là những người như con.” Trên mặt Chu Văn đều là thần sắc vui mừng, tận dụng mọi thứ bắt đầu giáo dục đồ đệ bảo bối vừa mới đến tay này. “Con có biết trên đời này có những loại Nhạc sư nào không?”
“Hai loại. Khí nhạc sư và Thanh nhạc sư.” Cái này Chu Mộ Nhiên đã học được khi đi theo An Chủ Nhi học chữ.
“Không sai. Là chia làm hai loại, thế nhưng Khí nhạc sư chỉ có những người có thiên phú về âm nhạc nhưng lại không có thiên phú về giọng nói mới chọn, là lựa chọn thấp hơn.” Chu Văn đại sư cười nói, “Mà những người có thiên phú về thanh âm chia làm 5 loại. Loại mạnh nhất chính là Thiên âm.”
“Nếu như ta nhớ không lầm, Thiên âm trước kia, chính là người sáng lập Nhạc sư.” Lạc Chủ chen vào một câu.
“Không sai. Chân Âm Thiên sư là người mạnh nhất trên Đại lục, cũng chính vì thế mà mảnh đại lục này mới được gọi là Chân Âm đại lục. Không có Chân Âm Thiên sư, thế gian bây giờ sợ đã trở thành một mảnh ch.ết chóc.” Chu Căn đại sư nói đến Chân Âm Thiên sư, trên mặt tất cả đều là kính cẩn nghiêm túc, thần thái cung kính không có một chút nào giả bộ. “Chân Âm Thiên sư là thiên tài số một trong vòng mấy trăm năm qua.”
“Sau đó không có Thiên âm xuất hiện nữa sao?”
“Từ khi xuất hiện nghề nghiệp Nhạc sư này, mấy trăm năm qua đã xuất hiện vô số kỳ tài tuyệt diễm, thế nhưng chưa từng có Thiên âm. Trong khoảng thời gian này người mạnh nhất cũng chỉ là Đạo ân đại sư, một vị cường giả Địa âm, khi hắn sịnh ra thì có dấu hiệu Bách điểu triều phượng. Hắn thậm chí có thể làm được tình cảnh không cần ca xướng cũng có thể giết địch.”
“Thiên triệu? Vậy con...”
“Không, con sẽ không có.” Chu Văn đại sư lắc đầu một cái.”Thiên phú của Nhạc sư chia làm năm cấp. Thiên âm, Địa âm, Tuyệt âm, Dung âm và Hợp âm. Thế nhưng chỉ có Địa âm cùng Tuyệt âm sẽ xuất hiện thiên triệu. Cấp đầu tiên và hai cấp thấp nhất sẽ không có dấu hiệu.”
“Đây là tại sao? Tại sao thiên phú mạnh nhất lại không có bất kỳ dị tượng gì?”
Cái này không chỉ Chu Mộ Nhiên không hiểu, An Chủ Nhi Lạc Chủ cũng không hiểu, chỉ có các đệ tử phía sau Chu Văn đại sư sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ đã biết.