Chương 65
Rất nhanh hành quân liền gặp phải tầng trở ngại thứ nhất, thủ thành là một tay tướng quân già đời. Hơn nữa bản thân hắn cũng là một vị Nhạc sư
“Tống đại nhân. Thân phận của ta ông cũng biết, chuyện năm đó cũng không cần nhiều lời. Để chúng ta đi vào, khi giành lại được đế vị thì sẽ luận công ban thưởng. Nếu như cố gắng chống đối thì sau này sẽ không yên được đâu.”
Mấy câu của Lạc Chủ vừa đấm vừa xoa, phân tích lợi hại cho đối phương nghe.
“Đừng nói nhảm, năm đó như thế nào ta mới mặc kệ.” Vị Tống đại nhân này cười lạnh một tiếng, “Một đứa nhóc như mày, mao vừa mới dài liền đã lại đây, đoạt lại Đế vị há không là chuyện cười. Chẳng lẽ tao phải vì mày mà vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp?”
“Một Nhạc sư cấp ba, một tên tướng quèn thủ một cái thành xa xôi hẻo lánh. Ông có tiền đồ gì?” Nhị sư huynh Lãnh Mạc của Chu Mộ Nhiên cười một tiếng, ngồi ở trên chiến xa mở miệng. Các sư huynh đệ bên cạnh hắn đều dồn dập gật đầu biểu thị đồng ý
“Mày! Một tên nhóc con, tao không tính toán với mày.”
“Đáng tiếc, ta lại nghĩ tính toán cùng ông.” Lãnh Mạc đứng lên, “Đáng lý người xuất thủ trước nên là Đại sư huynh, nhưng mà, loại tu vi này của ông không đáng Đại sư huynh ta ra tay, để ta đối chiến với ông.”
“Quả thực ngông cuồng, vậy thì đến thử xem.”
Chu Văn đại sư, dùng lời lẽ thông tục mà nói, thì chính là vô cùng tự luyến. Hắn cảm thấy bản thân tốt như vậy, anh tuấn như thế, tìm đệ tử cũng không thể kém bản thân, cho nên bảy vị sư huynh tỉ của Chu Mộ Nhiên đều là những người có mỹ mạo thiên phú tốt nhất.
Vị Nhị sư huynh này mặc dù không có thiên phú của năm cấp độ đều thế nhưng cũng vô cùng lợi hại. Dù sao có thể ở độ tuổi hơn hai mươi tuổi tu luyện đến cấp ba đỉnh phong đã là phi thường khó có được.
“Tao lựa chọn phối nhạc, mày cũng có thể chọn.” Tống đại nhân chọn một người đứng ở phía sau lại đây, trong tay cầm một cây lục huyền cầm.
Đây là điều mà Chu Mộ Nhiên cảm thấy thú vị nhất trên thế giới này.
Dựa theo phân loại của Địa cầu cổ, nơi đây chẳng những có nhạc khí của phương Tây, ví dụ như đàn ghita, đàn violon các loại, cũng có nhạc khí của phương Đông, ví dụ như sáo mà Chu Mộ Nhiên luyện qua, còn có đàn cổ, đàn tranh, tỳ bà, thậm chí ngay cả loại nhạc khí của dân tộc thiểu số như lục huyền cầm này cũng có người luyện.
Cái này không thể nghi ngờ là một thế giới âm nhạc rất phát triển
“Ngũ sư muội, làm phiền.” Lãnh Mạc cười cười với nữ tử bên cạnh, đối phương cũng nở một nụ cười, cầm lấy một cây tỳ bà.
Trong tám người đệ tử của Chu Văn đại sư thì chỉ có hai người là nữ tử, hơn nữa trong thế giới này, số lượng của nữ Nhạc sư mới chỉ chưa đến một phần năm nam Nhạc sư, tính trên dân số, sợ rằng một ngàn người cũng chưa chắc có một, là điều mà xưa nay rất ít nhìn đến.
Lúc này nhìn thấy nữ tử này dung mạo nhu mỹ, dùng nhạc khí lại là tỳ bà có độ khó vô cùng cao, đầu tiên đều cho điểm rất cao.
Lục huyền cầm cấp tốc vang lên, Tống đại nhân cũng theo tiếng đàn này bắt đầu hát vang.
Lãnh Mạc cùng lão ngũ Nguyệt Linh đều không ra tay, lẳng lặng mà nghe. Mấy người phía sau ngoại trừ mấy sư huynh đệ ra thì đều căng thẳng.
Phải biết đấu âm thanh, cũng không phải là không có nguy hiểm, mà là thập phần nguy hiểm, vừa hơi mất tập trung một phát nhẹ thì thương thân, nặng thì một thân tu vi đều phải phế bỏ. Huống hồ đối phương ở trên tường thành cao cao, bọn họ lại ở dưới mặt đất, vốn đã chịu thiệt thòi.
Bỗng nhiên Lãnh Mạc động tay một cái, ngón tay của Nguyệt Linh cũng bắt đầu gảy dây đàn. Tiếng đàn trong trẻo dễ nghe không nhanh không chậm nhập vào trong tiếng ca của đối phương.
Lãnh Mạc nở nụ cười, bắt đầu theo tiếng tỳ bà mà hát lên một bài ca.
Khúc ca này rất rõ ràng, nghe vào trong tai lại phi thường chậm. Tỳ bà cũng đàn vô cùng nhanh, nhưng nghe vào tai lại vô cùng chậm.
Đột nhiên một vị Nhạc sư bên cạnh một lão thần nói nhỏ vài câu với chủ nhân nhà mình, trên mặt lão thần này lộ ra vẻ sợ hãi. “Đây, đây là thực lực của cấp ba đỉnh phong!”
“Cái gì?” Mọi người thức tỉnh từ trong tiếng đàn, “Cấp ba đỉnh phong? Là tiểu nhân họ Tống này sao?”
“Không không, là vị trước mắt này....”
“Này, có phải lầm không? Vị này mới bao nhiêu tuổi, làm sao có khả năng là cấp ba đỉnh phong? Cho dù là những vị đại sư thành danh đã lâu thì cũng sợ rằng không có bao nhiêu người có thể trở thành cấp ba đỉnh phong khi mới hơn hai mươi tuổi a.”
“Đúng a, nếu như là thật sự, vị này không phải là có thể trước ba mươi tuổi lên đến cấp bốn? Tuyệt đối có thể lên đến cấp năm ở độ tuổi 40 a. Chẳng lẽ lại có một vị Đại sư cấp năm muốn xuất hiện?”
Nhạc sư cấp năm không thiếu, có đầy đủ trăm vị, thế nhưng so sánh với cả một quần thể Nhạc sư trên thế giới mà nói thì lại cũng không thể coi là nhiều.
“Không đúng!” Trên mặt vị lão thần này lộ ra biểu tình không biết là khóc hay là cười.”Hai người này đều là cấp ba đỉnh phong.”
Mọi người cả kinh, vội vã hỏi dò Nhạc sư dưới trướng từng người, những người này mang theo cười khổ gật đầu. Những người kia đến từ nơi nào vậy, quá cường hãn. Mới từng ấy tuổi mà đã có tu vi loại này, quả thực làm cho bọn họ thành phế vật.
“... Điên rồi điên rồi!” Mọi người nhận được tin tức xác thực, trên mặt đều lộ vẻ không dám tin tưởng.
Dần dần, Tống đại nhân trên thành đã xuất ra mồ hôi lạnh, Nhạc sư phía sau hắn lại càng sắc mặt tái nhợt không thể tiếp tục.
Trái lại hai người Lãnh Mạc vẫn hờ hững, vững vàng mà kéo dài biểu diễn.
Mấy ngày nay, bảy sư huynh đệ bọn họ không ít lần bị vị sư đệ nhỏ nhất này kích thích.
Nguyên bản thiên phú của bọn họ cũng không tồi, hơn nữa cũng được coi là rất chăm chỉ nỗ lực.
Thế nhưng có một nhân vật nghịch thiên như thế nhất thời đem bọn họ trở thành người bình thường, mỗi một người đều rác rưởi không thể nhìn.
Ngay cả lão sư thường ngày nhìn thấy bọn họ đều tươi cười như một bông hoa đều lộ ra dáng vẻ lười nhìn bọn họ, bọn họ tự nhiên là càng thêm nỗ lực như uống huyết gà.
Điều này cũng làm cho bọn họ ở trong vòng mấy tháng ngăn ngủi đã nâng cao tu vi trên diện rộng. Mấy tháng này đủ để so được với một năm, thậm chí là mấy năm.
Theo lý thuyết thiên phú của mỗi người, cho dù nỗ lực thì cũng có hạn chế. Nhưng bọn họ không chỉ đột phá ràng buộc của bản thân mà thậm chí Chu Văn đại sư quan sát được thiên phú của bọn họ dần có xu thế tăng lên, trở nên càng thuần túy.
Sao có thể có chuyện đó?
Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng.
Cuối cùng mọi người nghĩ đến một chuyện, năm đó bên người Chân Âm Thiên sư cũng tụ tập một ít Nhạc sư, mà những Nhạc sư này cũng xuất hiện tình trạng thiên phú càng ngày càng cao, càng ngày càng tinh thuần.
Chỉ là đó là Thiên âm duy nhất nên không thể lấy cái gì ra so sánh được.
Bây giờ mọi người so sánh loại tình huống này, mới bừng tỉnh, có lẽ đây là do thiên phú của Thiên âm.
Phát hiện này làm cho mọi người hết sức kích động. Chu Mộ Nhiên chân trước đột phá cấp bốn muốn đi chiến trường, những sư huynh sư tỷ này không nói hai lời, đóng gói hành lý một đường theo tới.
Ngoại trừ phải bảo vệ tiểu sư đệ, cùng tiểu sư đệ đồng thời dương danh thiên hạ ra thì còn phải tranh thủ chỗ tốt để nâng cao thiên phú.
Khi mọi người ở đây còn chưa phản ứng lại thì âm thanh ở trên thành đột nhiên cất cao gấp gáp, sau đó im bặt. Tống đại nhân một ngụm máu tươi phun ra, ngửa đầu ngã chổng vó, sống ch.ết không biết.
Chủ tướng thủ thành đều ngã xuống, mặt sau công thành trở nên dễ dàng nhiều, hầu như là nửa bán nửa tặng, cái thành trì này liền triệt để bắt xuống.
Lưu lại một số người thu thập hậu quả, thuận tiện bắt lại Tống đại nhân cùng đám tâm phúc, mọi người tiếp tục tiến lên.
Trước Vương thành có hết thảy năm tầng phòng vệ, tuy rằng một tầng so một tầng lợi hại, thế nhưng dưới sự hợp lực chiến đấu của mọi người, chỉ trong vòng nửa năm đã hạ bốn tầng trong đó. Trong đó chiến tích của bảy sư huynh tỷ của Chu Mộ Nhiên là nổi bật nhất. Mà Chu Mộ Nhiên thì lại nắm chặt mỗi một khắc thời gian, nỗ lực tu luyện.
Từ trận chiến đầu tiên mọi người đã bị thuyết phục hoàn toàn. Tuổi trẻ, lợi hại, liền đại diện cho tiền đồ vô hạn.
Sau đó, mọi người bị mấy người trẻ tuổi này lần lượt làm cho kinh diễm, kinh diễm đến hầu như ch.ết lặng.
Ở trong lòng mọi người, đây là một đám người cần được cúng bái, ngay cả tiểu mập mạp kia cũng đã là Nhạc sư cấp ba, to nhất An Ngô Châu đã đến trung tầng cấp bốn, đây là kinh khủng đến mức nào. Huống hồ, đây còn là một đoàn đội.
Mọi người lặng lẽ đạt thành hiểu ngầm, nâng địa vị của mấy người này lên vô cùng cao, chỉ thấp hơn chủ nhân Lạc Chủ của bọn họ. Thậm chí ngay cả nữ điện hạ như An Chủ Nhi cũng thua kém.
Mấy chiếc xe rộng rãi thoải mái nhất đều nhường cho mấy người, để bọn họ có thể một bên chạy đi, một bên tu luyện. Khi nhàn hạ, rất nhiều Nhạc sư đều mặt dày lại đây thỉnh giáo.
Thứ như âm nhạc này đều có một nguyên lý chung, tuy rằng từng người tu luyện bất đồng thế nhưng lại đều là âm nhạc, hiệu quả như nhau một lần trăm thông, mọi người đồng thời biện luận, đều cảm thấy được tri thức của bản thân càng thêm được củng cố.
Hơn nửa năm, vô số lần chiến đấu, cuối cùng đi tới thành trì cuối cùng, tâm tình của mọi người đều vô cùng cảm khái.
Xung quanh yên tĩnh, không có tên lính thủ thành, cũng không có chủ tướng thủ thành lộ diện.
“Chúng ta trực tiếp giết tới đi?” Triệu Vô nóng lòng muốn thử.
“Không cần manh động.” Lạc Chủ khẽ cau mày.”Ta có dự cảm xấu.”
“Lão thần cũng vậy.” Một vị lão thần bên cạnh tay vuốt chòm râu, trầm mặt mở miệng.”Chủ tướng trấn thủ nơi này là tên thô nhân Lưu Hỏa, không có khả năng là rùa đen rút đầu trong thành, tình huống này không đúng.”
“Phải cẩn thận. Tuy rằng phía mấy cửa ải trước chúng ta không có thương vong to lớn gì thế nhưng dù sao binh sĩ trong tay chúng ta vẫn là thiếu, Nhạc sư lại càng thêm khan hiếm, hiện tại đều dựa cả vào các Đại sư trẻ tuổi.”
“Trương đại nhân, ngài không cần gọi chúng ta là Đại sư.” An Ngô Châu bất đắc dĩ mở miệng, cấp năm trở lên mới có thể được gọi là Đại sư, bọn họ mấy ngày nay lập công lớn, những lão nhân gia này yêu mến không biết làm gì cho phải, nhìn thấy bọn hắn liền Đại sư ngắn Đại sư dài, làm thế nào cũng không đổi được.”Trận chiến ngày hôm nay tự nhiên là sư huynh đệ chúng ta xuất chiến, thế nhưng có mấy lời muốn nói.”
Người mình gọi thì coi như vui đùa, nếu là bị người ngoài nghe được, không biết sẽ cười bọn họ cuồng vọng vô tri như thế nào đâu.
Mấy ngày nay một bên thực chiến một bên tu luyện, cảm giác tốc độ tăng trưởng tu vi nhanh hơn lúc trước, sư huynh đệ mấy người đều hết sức cao hứng, dồn dập nói lần này thực sự đi ra là đúng.
Vì tiểu sư đệ từ đầu đến cuối đều chưa từng ra tay
Bảy sư huynh đệ bọn họ đều sủng ái tiểu sư đệ đến mức nâng trong lòng bàn tay, mọi người cũng có thể nhìn ra.
Sau khi mấy người kia nhìn thấy bọn họ ra tay, nguyên bản cũng kỳ vọng vào tiểu sư đệ rất lớn. Sau đó đối phương luôn luôn không ra tay, lại dung mạo kinh người còn có quan hệ thân mật với Lạc Chủ, trong quân dần dần có lời đồn đãi, nói hắn căn bản còn chưa trở thành Nhạc sư, tới nơi này căn bản không phải tham chiến, mà là hẹn hò.
Mấy sư huynh đệ bọn hắn nghe được tự nhiên không vui, muốn tìm đến người nói những lời này bắt xin lỗi, lại bị tiểu sư đệ ngăn cản.
Ngày hôm nay trước đại chiến, An Ngô Châu cảm giác mình nên nói hai câu. Sư huynh đệ bọn họ đến nơi này đều là vì tiểu sư đệ, không có đạo lý gì mà tiểu sư đệ lại phải chịu những lời đồn đãi không đâu.
Nghe được An Ngô Châu nói chuyện, những sư huynh đệ khác cũng dồn dập đứng dậy. Lão sư bọn họ ngoại trừ dạy bọn họ âm nhạc thì còn dạy bọn họ một điều nữa. Chính là bao che khuyết điểm.
Bản thân các sư huynh đệ đánh nháo như thế nào thì cũng không sao cả, nhưng khi đối mặt với người ngoài đều cực kỳ bao che khuyết điểm, hoàn toàn không chấp nhận người khác nói xấu sư huynh đệ của mình.
Nhìn đến sắc mặt của những người này nghiêm túc, ngay cả Lạc Chủ cũng không nhịn được nhìn sang, những người khác cũng yên tĩnh xuống.
“Chư vị có chuyện cứ việc nói.”