Chương 56: Bản chính xuất hiện

“Cái gì mà chồng? Chồng ai? Đây là chồng tôi!” Lưu Hàn tay vẫn túm lấy tai Hình Sở Mặc, trợn trừng mắt nhìn Lương Vân: “Cô mà còn dám nói linh tinh một câu nữa, tôi lập tức phá nát hôn lễ của cô, rồi đem cô vứt xuống biển cho cá mập ăn thịt.”


Lương Vân tức lắm nhưng vẫn phải bình tĩnh, cố ý nói: “Thế nhưng.... em gái tôi lại nói đó là chồng em ấy – thiếu gia của nhà Bắc Minh?


“Cô...!” Lưu Hàn lập tức quay mặt về phía Lương Nặc, bỏ tay tên họ Hình ra chỉ thẳng vào Lương Nặc, lại chỉ thẳng tay vào Hình Sở Mặc: “Cô nói lại một lần nữa, anh ấy là ai?”


“Thôi được rồi, em đừng có mà làm loạn lên nữa!” Hình Sở Mặc khó khăn lắm mới thốt được ra một câu, kéo mạnh tay áo của Lưu Hàn: “Em làm anh mất mặt quá đấy có biết không hả?”


“Em không biết, anh rõ ràng đã nói là sẽ cưới em, vì đợi anh mà em sắp thành bà cô gì rồi đây này....”


Lương Vân nhìn Lương Nặc với vẻ đắc thắng ẩn sau sự ngạc nhiên, rôi trầm giọng cay đắng nói: “Em gái, chị biết mặc dù em hiếu thắng, muốn giữ thể diện, thế nhưng chồng em không thể đến tham gia, sao em lại giấu và có thể...lừa mọi người như thế này được?”
“Tôi....”


available on google playdownload on app store


“Là chị em ruột với nhau, nếu chồng em có việc thực sự không thể tới tham gia hôn lễ của chị thì chỉ cần em nói một tiếng là được, sao lại có thể tìm người mạo danh như thế này? Đánh lẽ buổi hôn lễ sẽ diễn ra tốt đẹp nhưng lại bị em và Hình thiếu gia làm thành ra thế này, lại còn làm ảnh hưởng tới mọi người cũng như Hình thiếu gia và Lưu tiểu thư! ”


Ánh mắt cùng những lời nói dị nghị của mọi người càng lúc càng tăng lên, Lương nặc bị ép tới mức như đang đứng trước một vách núi đá cao không có đường thoát thân.


Nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm, lấy hết dũng khí, cô ngửa khuôn mặt trắng bệch đáng thương lên nói: “Chồng tôi anh ấy....”


“Ai nói tôi không thể tới?” Một giọng nói mạnh mẽ dõng dạc nhưng cũng vô cùng ấm áp vang lên từ phía cổng chính của đại sảnh đã cắt ngang lời giải thích chưa kịp nghĩ ra của Lương Nặc.
Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng về phía âm thanh phát ra.


Lương Nặc không bao giờ nghĩ sẽ có một người từ trên trời rơi xuống, không sợ sự trách phạt của ông trời mà anh dũng đối mặt với tất cả mọi người để nói: Bắc Minh Dục ở đây và cứu cô ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng thế này.


“Chỉ là tôi có chút việc tới muộn mất một lúc, liền nhờ Hình Sở Mặc đưa vợ tôi đi lòng vòng một lượt, sao nào? Các người có vẻ rất hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi và vợ tôi thì phải? Nếu thế thì tôi cũng không ngại để bớt chút thời gian của mình cùng với mọi người nói về cuộc sống của hai vợ chồng son chúng tôi....”


Bắc Minh Dục bước đi chậm rãi chắc chắn,với tư thế rất thanh lịch điềm đạm bước tới trước mặt Lương Nặc, thái độ có chút lạnh lùng, trong câu nói tỏ rõ sự kiêu hãnh nhưng không ai là không cảm thấy có cả ngữ khí uy hϊế͙p͙ trong đó.


Tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói thêm lời nào, chỉ thấy trong ánh mắt họ sự tò mò thắc mắc: đây là Bắc Minh Dục thật hay giả?
Lương Nặc vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác ấm ức và tuyệt vọng lúc nãy, Bắc Minh Dục liền dang tay ôm ấy eo cô kéo nhẹ vào lòng vỗ về rồi lại quay ra HÌnh Sở Mặc.


“Hình thiếu gia, xem ra anh không nhớ gì về những lời tôi đã nói với anh nhỉ, lát nữa chúng ta gặp nhau một chút rồi anh nói xem hôm nay anh đã đưa vợ tôi đi những đâu?”


Hình Sở Mặc lắp ba lắp bắp, miễng cưỡng nở nụ cười gượng gạo: “ Cô ấy là bạn của Kỷ Sênh – là một người bạn tốt của tôi, tôi cũng chỉ là giúp bạn bè...không phải là....Bạn gái của tôi ở đây. Sự việc ngày hôm nay mong là Bắc thiếu phu đừng để bụng.... ”


Lưu Hàn nghe thấy anh ta công nhận về thân phận của mình như thế cũng tự đắc nhếch mép cười, nhưng cũng không hài lòng với thái độ của Bắc Minh Dục đối với bạn trai cô ta như vậy, cũng không đành nghe những lời khép nép của Hình Sở Mặc, liền tiến lên định đôi co với Bắc Minh Dục nhưng liền bị Hình Sở Mặc lôi ra ngoài, hai người vừa đi vừa đôi co, mãi một lúc mà vẫn nghe thấy âm thanh lanh lảnh cô ta phát ra.


Hình Sở Mặc đã chứng minh thân phận của Bắc Minh Dục, nhưng trong đám đông vẫn có những lời thì thầm bàn tán.


Lương Vân chau mày: “Em gái, tất cả mọi người đều biết Bắc Minh Dục thân thể suy yếu, tuổi cũng lớn rồi, Hình thiếu gia bị lộ tẩy rồi, em lại tìm đến một người như thế này! Nếu chị không nhớ nhần thì lần trước khi ở bệnh viện em không có nói đây là chồng em! Sức ảnh hưởng của Bắc Minh gia ở Hải Thành em cũng biết rồi đấy, chỉ cần họ dậm dậm chân là cũng ảnh hưởng lớn tới thị trường tài chính, em gái à, em làm thế này đúng là....đùa hơi quá rồi đấy! ”


Lương Nặc trong lòng hoảng loạn, hít một hơi thật sâu.
“Chồng tôi đúng là cơ thể không được khỏe, hôn lễ ngày hôm nay lúc đầu đúng là anh ấy nói không thể đến, chỉ là....”


“Chỉ là tôi đột nhiên muốn biết đại tiểu thư nhà họ Lương – người luôn bắt nạt vợ tôi là người như thế nào, cho nên đã đặc biệt từ nước ngoài bay về tham gia hôn lễ.”


“Anh...” Sắc mặt Lương Vân đột ngột thay đổi, nén tức giận nói: “Anh nói anh là em rể tôi thì anh sẽ là à? Bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng ra đây!”
“Cô muốn bằng chứng thế nào?”
“Chứng minh thư nhân dân!” Lương Vân tiếng lên phía trước.


“Không vấn đề.” Bắc Minh Dục giơ tay lên liền có thuộc hạ cung kính đem chứng minh thư của anh đến đưa cho Lương Vân và Châu Thụy, Lương Nặc sợ hãi nhắm mắt lại, trên chứng minh thư viết họ tên đúng là Bắc Minh Dục.
Nhưng ở mục tuổi chỉ ghi là 28!


Lương Nặc càng chột dạ, tuy rằng Bắc Minh Dục không phải rất gì nhưng cũng không thể nào mới 28 tuổi, ít nhất cũng phải 32, 33 rồi....


Bằng không, làm sao anh ta có thể gánh vác tập đoàn Bắc Minh những 10 năm nay?Kéo kéo tay áo Bắc Minh Dục, Lương Nặc nói nhỏ: “Lát nữa khi bọn họ không chú ý anh hãy lấy cớ gì đó rời khỏi đây đi, việc ở đây cứ để tôi giải quyết.”


Bắc Minh Dục khẽ lườm cô một cái: “Nên nhớ, là chính cô mời tôi tới đây đấy.”“Nhỡ bị lộ nữa thì làm thế nào?” Lương Nặc mấp máy môi, nhắc nhở anh đừng có mà thể hiện quá: “Tham gia hôn lễ hôm nay đều là những người có máu mặt, nhỡ ra có người quen với nhà Bắc Minh hoặc chồng tôi thì sao? Tới lúc đó tôi lại phải vào quỳ ở từ đường thì xong đời.”


“Đồ ngốc!” tới nước này rồi mà cô vẫn nghĩ anh chỉ là người mạo danh.


Lương Vân và Châu Thụy nhìn thấy họ tên tuổi tác được viết trên chứng minh thư mặt đều trắng bệch cả ra, có nằm mơ hai người họ cũng không tưởng tượng được rằng người đàn ông khôi ngô tuấn tú còn trẻ măng này lại là Bắc Minh Dục – người vẫn bị thiên hạ đồn là già yếu bệnh tật....


Khách khưa cũng đủ các loại người, những lời bàn tán cứ rì rầm không ngớt.


Lương phu nhân và Châu phu nhân thấy sự việc có vẻ đi quá mức rồi, liền vội vàng đứng ra giải cứu, hòa dịu bầu không khí, cười cười cầm lấy chứng minh thư đưa trả lại cho thư ký của Bắc Minh Dục, hai người đứng trước khách khứa nói: “Điệu nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ còn chưa chính thức, nếu con rể và Nặc Nặc đã đến rồi thì hai con cùng nhay một điệu đi!”


Đây đúng là cướp đi cơ hội và quyền lợi của tân lang tân nương.


Lương phu nhân chỉ là khách sáo nói như vậy nhưng không ngờ Bắc Minh Dục cũng không thèm đáp lại, chỉ hắng giọng một tiếng rồi khoác tay Lương Nặc đi ra giữa sân khấu, Lương Nặc vẫn chưa hết sợ hãi thì tiếng nhạc vang lên, bước nhảy của cô cứ loạng choạng không đâu vào đâu, mấy lần giẫm cả lên giày của Bắc Minh Dục.


“Cô dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Lương, đến một điệu nhảy cũng không biết!” Bắc Minh Dục chau mày nhìn cô.


Vừa dứt lời, mũi giày cô lại giẫm lên giày anh, đau đến nỗi anh chỉ biết nghiến răng chịu đựng, mặt Lương Nặc đỏ lựng lên: “nhảy cái gì mà nhảy, anh tưởng anh thành công lắm đấy à? Mẹ tôi sau này nhất định sẽ gặp thiếu gia Bắc Minh, tới lúc đó mẹ tôi biết được tôi tìm người mạo danh thì tôi chỉ có nước....”


“Nước làm sao? Nhảy cho cẩn thận vào!”
“Đã thỏa thuận rồi, anh chỉ cần xuất hiện một lát là có thể rời đi, bây giờ lại còn để tình hình tới nước này, đúng là hại ch.ết tôi rồi...Cũng còn không biết Bắc Minh gia còn có những thủ đoạn tr.a tấn nào nữa....”


Cô không để tâm một chút nào vào việc nhảy, cho nên liên tục giẫm lên chân Bắc Minh Dục, đau tới mức sắp không chịu được nữa, Bắc Minh Dục gằn giọng tức giận: “đừng ở đó mà lo thủ đoạn tr.a tấn của nhà Bắc Minh mà hãy lo cho tôi đây này! Tôi cảnh cáo cô, còn giẫm vào chân tôi nữa tôi sẽ nói với tất cả mọi người ở đây rằng cô dẫn một tên trai bao đến tham dự hôn lễ.






Truyện liên quan