Chương 70: Bên nhau suốt phần đời còn lại

Tuy ɖú Hà nói Bắc Minh Dục không sao nhưng Lương Nặc vẫn thấy không yên tâm, đặc biệt khi nghĩ tới việc vì cái tát đó của cô mới làm anh phát bệnh, nghĩ tới đó cô cảm thấy vô cùng có lỗi.


Lúc ăn cơm trưa, Lương Nặc cũng không nhìn thấy Bắc Minh Dục xuống cùng ăn.Sau bữa cơm, cô tranh thủ lúc mọi người không để ý đã đi ra khỏi nhà lớn, vòng sang căn gác nhỏ của anh đứng đợi phía dưới, đợi một lúc lâu nhưng trước sau vẫn không thấy anh đi xuống, nheo nheo mày, rồi như con mèo con, nhanh chóng leo lên gác.


Đây là lần đầu tiên cô đến căn gác nhỏ của Bắc Minh Dục, thế nên, đường đi lối lại trong căn gác cô cũng không biết đằng nào, chỉ có thể tiến lên theo bản năng mách bảo.


Hành lang được dùng những tấm gỗ dài theo bản ghép lại, đã được sơn chống nước, đôi giày búp bê đế nhựa của cô bước bên trên tạo ra những tiếng kêu nhỏ.


Tim Lương Nặc đập nhanh hơn, vì sợ bị người khác phát hiện, vì thế cô chỉ có thể cởi giày ra bước chân không trên nền gỗ, cô ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của thuốc Tuyết Liên Hoa, mắt cô sáng lên như tìm ra manh mối chỉ đường, cô liền đi theo hướng có mùi hương ấy.


Hai phút sau, Lương Nặc tìm được tới phòng của Bắc Minh Dục, đứng bên ngoài, cô phát hiện cửa phòng anh khép hờ hờ, chỉ có một khe hở bé tí teo. Nên cô nhìn không rõ rốt cuộc tình hình bên trong thế nào, chỉ có thể ghé sát tai vào cánh cửa, cẩn thận chăm chú nghe xem có phát hiện ra điều gì không, đến lúc chắc chắn trong phòng không có người, cô mới mạnh dạn khẽ khàng lấy tay đẩy cánh cửa ra.Vừa bước vào phòng cô liền nghe thấy âm thanh gì đó nhẹ thôi phát ra từ phía cửa sổ, quay đầu ra nhìn thì đó là một chiếc chuống gió màu bạc được treo lơ lửng trên cửa.


available on google playdownload on app store


Bắc Minh Dục nằm bất động trên giường, Lương Nặc sợ tiếng chuông gió làm anh tỉnh giấc nên lập tức đóng cửa lại đi tới chỗ cửa sổ giữ cho chiếc chuông không đung đưa nữa, đến lúc chắc chắn nó không phát ra âm thanh nữa cô mới bỏ tay ra.Đi tới cạnh giường, lẳng lặng nhìn Bắc Minh Dục, cái người lúc sáng hùng hổ nói muốn ăn thịt cô mà bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường không động đậy thế này, nhìn trên mặt anh vẫn còn những vết màu đỏ tuy vậy nhưng nhìn không rõ là vết hằn của cái tát.


Uống thuốc xong, anh ngủ rất ngon lành.


Ngũ quan trên khuôn mặt anh cân đối tới mức như được một nhà điêu khắc đẽo gọt hết sức tỉ mỉ, từng nét từng nét như được thông qua thiết kế đo lường kỹ càng khiến chúng không thể cân đối hơn, Lương Nặc ngồi xuống trước mặt anh, nhìn anh hồi lâu rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt còn hơi đỏ của anh.


“Đợi anh tỉnh lại em sẽ cùng anh sống tiếp những ngày tháng sau này, không kể hai người vợ trước của anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng em sẽ không sợ anh.....anh đã bảo vệ em bao nhiêu lần như thế!”


Cô nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc, nhìn vô cùng trong sáng chứ không hề có biểu hiện của ý nghĩ đen tối, hay bất kỳ động cơ mờ ám nào.
*


Buổi chiều, cô hẹn Kỷ Sênh cùng cô đi tới công ty con của tập đoàn Bác Thụy – công ty Bảo Ngọc để xem xem tình hình thế nào, Lương Vân sớm đã nhắn địa chỉ cho cô, còn nói sau này đừng có mà mượn chuyện này để tới làm phiền cô ta, hơn nữa cũng không được nhân cơ hội quấy rầy Châu Thụy.


Lương Nặc chẳng quan tâm tới lời cô ta nói, cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn.
Cửa hàng Bảo Ngọc nằm ở khu vực phố cũ của Hải Thành, khu vực phố cũ và khu vực mới phát triển hiện nay được ngăn cách với nhau bởi một con sông, một cây cầu bắc qua con sông để nối liền hai khu vực.


Hiện nay đường cao tốc hay đường sắt gì đều nằm ở khu vực mới phát triển, thế nên khu vực phố cũ đó có vẻ lạc hậu hơn khá nhiều.


Khi tới cửa hàng Bảo Ngọc, Kỷ Sênh đã ở đó đợi cô: “Nặc Nặc, cậu chắc chắn đây là công ty con của tập đoàn Bác Thụy chứ? Trông chẳng giống với thị trường bán đồ hạng A lắm.”


Trên cửa chính của công ty viết mấy chữ nhìn trông đã tồi tàn – Lương Thị Bảo Ngọc, nhìn có vẻ như cũng có lịch sử khá lâu rồi.
Nhìn vậy Lương Nặc cũng có chút lo lắng, rút điện thoại ra xác nhận lại địa chỉ: “Đúng là ở đây, không sai....”


“Ha ha, chị gái cậu đúng là không chọc tức cậu thì không yên.” Kỷ Sênh như hiểu ra ý đồ của Lương Vân, cười nhạt một tiếng.


“Vào trong xem thế nào rồi tính tiếp, nếu không được tớ sẽ lại nghĩ cách khác, còn có mười ngày nữa là hạn cuối cùng để nộp danh sách tham gia cuộc thi rồi, nếu thực sự không có được tư cách tham gia....thì, tớ chẳng tham gia nữa.”


Đương nhiên, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chỉ cần có cơ hội cô nhất định sẽ tận dụng.


“Hả?” Kỷ Sênh nghe cô nói vậy đột nhiên quay ra nhìn cô: “Cậu không phải đã nói là phải quyết tâm chứng minh bản thân mà? Lẽ nào cậu can tâm để trong trường bọn nó mắng cậu là đồ đi ăn cắp thiết kế của người khác?”


Lương Nặc lắc đầu cười, lấy tay xoa xoa bụng: “Tham gia cuộc thi nhất định tốn công tốn sức, lại còn phải đi Pháp nữa, tớ thì không sao nhưng tớ không yên tâm về em bé trong bụng, nhỡ xảy ra chuyện gì, đây là đứa con đầu tiên của tớ, tớ cũng muốn cố gắng giữ gìn không đi xa quá làm gì.”


“Ừm ừm, cũng đúng!”
Hai người tiến vào bên trong, đến chiếc đèn chùm treo trên đầu cũng chưa bật, chỉ có vài chiếc đèn led, đừng nói tới nhân viên và khách hàng, một nửa quầy hàng trống trơn chẳng bày hàng hóa gì, với tay ra miết trên bề mặt còn có thể miết được một lớp bụi.


“Cô là cô Hai nhà họ Lương?” Lúc này có một người đàn ông mặc bọ vest đen đi ra từ trong phòng, cười cười đón tiếp.
Hai người khẽ bắt tay nhau.
“Tôi là Lương Nặc, xin hỏi, anh là người phụ trách ở đây à?”
“Đúng vậy, tôi họ Trần, mọi người đều gọi tôi chú Trần!”


“Vậy...chắc là chú đã nhận được tin từ chú Hai rồi chứ? Đi tham gia cuộc thi thiết kế trang sức ở Pháp, danh sách tham gia có đề cử bản thiết kế của tôi, chú không có ý kiến gì chứ?”


“Không có ý kiến gì, đương nhiên không có ý kiến gì!” Giám đốc Trần gật đầu, rồi lại có chút ngần ngại: “Có điều, cô Hai, công ty này tuy là trên danh nghĩa thuộc về Lạc Thị Bảo Ngọc nhưng cô cũng nhìn thấy đấy, kinh doanh ở khu vực này thực sự không tốt, mấy lần rồi thiếu chút thì bị đóng cửa, xưởng sản xuất ở đằng sau tuy là vẫn còn ở đấy nhưng các thiết bị thì quá cũ rồi, không được cập nhật, lương trả cho nhân công cũng thấp quá nên chẳng có mấy người muốn làm....”


“Chú Hai không mua thiết bị mới sao?”


Giám đôc Trần nheo mày ái ngại: “Mấy năm trước khu vực trung tâm thành phố phát triển nhanh chóng, Lương tổng cũng không quan tâm tới chúng tôi nữa, thỉnh thoảng khi nào ông ấy vui thì còn cho mấy người đễn xem tình hình thế nào, chứ bận với không vui ông ấy để chúng tôi tự sinh tự diệt, nếu hôm nay không phải cô Hai đến chắc Lương tổng chẳng còn nhớ đến sự tồn tại của cửa hàng này mất.”


Kỷ Sênh nghe thấy vậy cũng hỏi: “Công ty này được mở bao nhiêu năm rồi?”


“Hơn 10 năm hoặc 20 gì đấy, lúc trước Lương Thị chưa mở rộng vào khu vực trung tâm thì công ty nhộn nhịp lắm, đáng tiếc....Lương tổng cũ gặp chuyện, Lương tổng hiện nay liền đá chúng tôi sang một bên.... ” Nếu không phải vì nghĩ tới tình nghĩa với Lương Bác Văn, chắc ông ta cũng đóng cửa xưởng sản xuất này lâu rồi.


“Trước đây chú đi theo cha tôi đúng không? ”
“Đúng vậy, khi cô còn bế ẵm tôi còn từng bế cô rồi ấy!”
Lương Nặc có chút ái ngại nhìn ông ta: “Sau khi cha tôi gặp chuyện, tôi cũng không mấy khi hỏi chuyện của công ty nên cũng không biết nhiều!”


“Không sao, cô Hai, tôi đưa cô đi ra phía sau xem xưởng sản xuất.”
Ba người đi ra xưởng sản xuất ở phía sau, âm thanh các máy móc vàn lên è è, có vài người công nhân đang ai làm việc người nấy, bọn họ đều tầm hơn 40 tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn.


“Cô Hai, tất cả các vật liệu chúng ta có đều ở kho bên này, cô xem xem có cần gì không?”


Đi tới kho vật liệu, nói là kho nhưng đó là một cái phòng bày lộn xộn đủ thứ, nhìn thấy vậy Kỷ Sênh nheo mày nhăn mặt nói: “Giám độc Trần, ông đang đùa đấy à? Đây là kho nguyên liệu của công ty á?”
Những thứ đó đa phần toàn là hàng phế phẩm.


Giám đốc Trần lúng túng nhìn Lương Nặc: “Thật ngại quá, chúng tôi không có tiền để mua những nguyên liệu tốt hơn, hơn nữa, vật liệu có tốt những máy móc này của chúng tôi lại không xử lí được.”


Kỷ Sênh nghe thấy vậy điên tiết chỉ muốn đá phăng đống máy móc này đi, sau khi rời khỏi cửa hàng, cô còn lớn tiếng mắng Lương Vân một trận cho bõ tức.
Trong cuộc thi ở trường, bản thiết kế nộp lên cũng gần như chỉ là bản thảo, nói lên đại ý cũng như ý tưởng thiết kế là chủ yếu.


Nhưng thực sự nếu đi Pháp, không những chỉ nộp bản thiết kế mà còn phải nộp cả tác phẩm hoàn chỉnh, những sản phẩm được xếp hạng trong cuộc thi sẽ được đem đi triển lãm, sau đó do những khách hàng tiến hành bình chọn.


Cuộc thi một mặt nhằm lựa chọn nhân tài cho công ty thiết kế C&A của Pháp, một mặt là để quảng cáo, truyền bá hình ảnh công ty.
Vậy nên nếu sản phẩm được sử dụng những vật liệu kém chất lượng thì dù thiết kế có sáng tạo đến đâu cũng sẽ bị trừ điểm.


Vậy nên, chắc chắn Lương Nặc đã không lấy bất kỳ vật liệu nào từ chỗ Bảo Ngọc.






Truyện liên quan