Chương 110: Nhất tướng công thành vạn cốt khô
Võ trảm lục không biết vì sao phải đợi bảy ngày nữa, thừa dịp đó Tô Tinh bắt đầu tìm kiếm động tiên linh mạch tu luyện khỏi lãng phí Tử Vi cấp lạc thảo Lương Sơn ngọc bội vừa lấy được.
Ở Vân Mông tìm kiếm nửa ngày, mấy thành trấn đều tìm qua một lần Tô Tinh cũng không tìm được một cái linh mạch nào có thể sử dụng để tu luyện, chuyện này cũng đành bất lực thôi. Lương Sơn đại lục đã trải qua hàng ngàn năm, Thương Long giới giống như một cô gái vậy, đêm động phòng hoa chúc cô gái đã sớm bị sờ hết khắp nơi rồi, từ cấm địa hùng vĩ đến vùng đất hẻo lánh, những linh mạch không phải thuộc về tông môn thì cũng nằm trong tay các thế gia, tinh giả tán tu muốn chiếm cứ một động phủ để tu luyện thì đúng là nằm mơ.
Kỳ thật Tô Tinh cũng có thể tìm một ít nơi linh khí dư thừa để mở động phủ, nhưng như vậy lại sợ làm lãng phí Tử Vi cấp ngọc bội.
"Xem ra công tử chỉ có thể đục tường thôi." Ngô Tâm Giải nói, cái gọi là đục tường chính là mượn cơ hội lẻn vào các môn phái, có thể lựa chọn gia nhập cũng có thể vụng trộm mở động phủ, dù sao bình thường tông môn đều rất lớn, động phủ của môn hạ đệ tử có vô số, chỉ cần chú ý thì rất khó bị phát hiện.
Tô Tinh gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy. nguồn TruyệnFULL.vn
Nhưng mà hiện tại nếu đi đục tường thì thời gian cũng không cho phép, Tô Tinh nghĩ, thôi trước tiên cứ về khách điếm đã.
Ở Thạch Hạt khách điếm mỗi người một phòng.
Ngô Tâm Giải ngầm hiểu liền xung phong bố trí quanh phòng một cái Càn Khôn Đại Trận, tác dụng lớn nhất của trận pháp này đó là có thể làm cho linh khí dồn vào trong phòng, tinh lực không bị phát ra ngoài, miễn bị ngoại nhân phát hiện. Mỗi khi cần luyện hóa các loại pháp khí thì tinh giả thường dùng loại trận pháp này.
Tô Tinh thần niệm vừa động, một kiếm một thuẫn cùng nhau bay ra.
Lúc này hai kiện thượng cổ dị bảo ảm đạm vô sắc, vừa xuất hiện liền phát ra tiếng kêu khóc nỉ non, mấy mĩ nữ không nhịn được phải nhăn mặt. Tô Tinh đã luyện hóa gần bảy ngày rồi mà Càn kiếm Khôn thuẫn vẫn hung hãn như cũ.
"Thượng Cổ Di Bảo thật đúng là thần kỳ a." Thời Viện nói.
"Nếu công tử có thể đem Thượng Cổ Di Bảo này luyện chế thành Tinh Vân pháp bảo như vậy sẽ có chỗ hữu dụng." Ngô Tâm Giải mỉm cười.
Pháp bảo đối tinh giả được phân ra nhiều cấp khá phức tạp và tinh tế, ở Tinh Trần kỳ đến Tinh Hà kỳ tinh giả sử dụng Pháp Khí, Tinh Hải cấp trở lên sử dụng pháp bảo, pháp bảo chẳng những so với Pháp Khí hơn một tia linh tính, ở mọi phương diện đều phải mạnh hơn mấy cấp bậc, chỉ có Tinh Hải tu sĩ có tinh lực như biển mới có thể luyện hóa, cho nên pháp bảo đều là Tinh Hải kỳ hoặc ít nhất là Tinh Hà hậu kỳ tu sĩ mới có thể sử dụng.
Nhưng mà có khi cũng có thể thấy một ít Tinh Vân tu sĩ sử dụng pháp bảo tác chiến.
Mà pháp bảo loại này đều là Thượng Cổ Di Bảo luyện hóa thành, nhưng chuyện này trong mắt tu giả quả thực là chuyện khiến thần nhân phẫn nộ, làm như vậy quá lãng phí, bởi khi luyện chế thành đê giai pháp bảo uy lực so với trước quả thật giảm mạnh, nhưng mà một vị Tinh Vân kỳ tu sĩ cầm trong tay Tinh Vân pháp bảo cùng giai đoạn quả thực là vô đối, đánh đâu thắng đó không gì cản được, mọi việc đều thuận lợi.
Bày xong trận pháp, Tô Tinh thao túng Càn kiếm Khôn thuẫn trôi nổi, tiếp theo ở kiếm thuẫn trích máu huyết. Thúc dục tinh lực bắt đầu luyện hóa Thượng Cổ Di Bảo trên có lưu lại hơi thở thượng cổ. Hơi thở thượng cổ cùng thần niêm của Tô Tinh hỗn hợp cùng một chỗ, một hồi chiến đấu vô hình bắt đầu triển khai trong đầu hắn. Thượng Cổ Di Bảo luôn khảo nghiệm Ý Chí Lực cùng tinh lực của tinh giả. Nếu thành công thì năng lực khống chế tinh lực của tinh giả sẽ tăng lên nhiều lần, cũng là nhờ vào những cuộc chiến này nên Tô Tinh mới có thể thoải mái đem hai kiện sư tử đồng tùy ý đùa bỡn trên tay.
Tô Tinh đang nghiêm túc luyện hóa Thượng Cổ Di Bảo, đồng thời các thiếu nữ cũng không nhàn rỗi.
Lâm Anh Mi phụ trách hộ pháp.
Ngô Tâm Giải xuất ra mấy chục tấm bản đồ cùng hơn mười bản sách cổ, sử sách, ngọc giản… một bên lật xem một bên đặt bút viết kế hoạch từ nay về sau.
Thời Viện vội vàng học tập Mặc Công cơ quan thuật đem linh phách của lục giai độc nhãn giao đã thăng cấp cho đồng nhân khôi lỗi cuối cùng dùng, đụng tới chỗ nào không hiểu thì quay sang hỏi Ngô Tâm Giải. Có trí tuệ của Thiên Cơ tinh trợ giúp khiến cho việc nghiên cứu cơ quan của Thời Viện tiến triển rất nhanh.
An Tố Vấn cũng không nhàn rỗi, trừ bỏ sử dụng Trấn Tà Trúc bồi dưỡng Thôn Tinh Giao ra, Địa Linh Tinh còn đang cân nhắc một kế hoạch lớn mật – Chế tạo Đan Phù, tức là đem đan dược hóa thành phù triện để sử dụng. Ở trên Hư Không Lương Sơn, làm một Thần Y, An Tố Vấn đại đa số thời gian đều chờ ở phía sau, ít khi trực tiếp tham chiến ngay tại chỗ. Nàng vừa không có thể giống Trí Đa Tinh có thể tạo một bộ kế hoạch vây sát thiên y vô phùng, cũng không có biện pháp giống Thiên Hùng tinh đấu tranh anh dũng, cũng như Cổ Thượng Tảo xuất quỷ nhập thần.
An Tố Vấn không muốn lúc nào cũng là người đứng ngoài lo lắng xuông, là một Thần Y nàng tinh thông nhất là việc chữa trị, phục hồi nguyên khí. Trong chiến đấu trực tiếp, tình huống thay đổi trong nháy mắt, nếu cứ dùng phương pháp cũ thì nàng sẽ không thể có một cơ hội nào để tham gia. Cơ hội, nguyên khí, tinh khí, pháp lực, tinh lực đều là mấu chốt, nếu có thể làm ra một ít đan dược giống như phù triện có thể nhanh chóng sử dụng trong chiến đấu thì cũng có thể thay đổi thế cục, nhưng mà toàn bộ Thương Long giới cũng chưa từng nghe qua đan phù. Đây thật là khiêu chiến không nhỏ đối với nàng.
Một nam bốn nữ đâu vào đấy cùng bắt tay làm việc, bọn họ rất rõ ràng, họ không có một đại tông phái cường thế làm chỗ dựa, tương lai trong Đấu Tinh thì càng thêm gian nan, hết thảy chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình.
Thời gian trôi qua tựa như chỉ một cái nháy mắt, còn cách thời gian ước định chừng một ngày. Càn kiếm Khôn thuẫn phiêu phù ở không trung, lúc này mặt ngoài ảm đạm trước kia giờ đã hiện ra ngân quang, hào quang trong sáng bao lấy chín phần diện tích. Tô Tinh liên tục đánh pháp quyết, đem tinh lực hóa thành một đạo rồi lại một đạo bắn nhanh lên, hơi thở thượng cổ sau nhiều lần trùng kích cuối cùng cũng tan biến.
Càn kiếm Khôn thuẫn lóe lên quang mang chói mắt, rồi lại khôi phục ám sắc, Càn Khôn kiếm thuẫn uy thế nội liễm hơn so với Pháp Khí, một đoàn tinh lực nồng hậu như mây bao phủ phía trên kiếm thuẫn, nghiễm nhiên là Tinh Vân cấp pháp bảo! So với lúc trước có hơn một tia linh tính liên hệ cùng Tô Tinh. Gần một tháng qua, cuối cùng khí tức của lục giai yêu thú đã yếu đi phân nửa! Tô Tinh cảm thấy thỏa mãn.
Ăn vào mấy khỏa linh dịch khôi phục lại pháp lực, An Tố Vấn lại thi triển một cái Linh Khí Phân Tâm giúp nguyên khí của Tô Tinh khôi phục đến trạng thái viên mãn.
"Hiện tại liền đi xem Thiên tinh chiêu chủ kia rốt cuộc là cái gì rồi." Tô Tinh cười nói.
Thu hồi pháp trận, năm người đi ra khỏi cửa, bốn vị thiếu nữ xinh đẹp đều cố áp chế hơi thở tinh thiếu nữ của chính mình để che giấu tung tích và ngụy trang bản thân. Ngô Tâm Giải, An Tố Vấn cùng Thời Viện thì dễ dàng, nhưng với Lâm Anh Mi trời sinh là Báo Tử Đầu, sự uy nghiêm khó có thể che dấu, ánh mắt anh khí bức người cùng một tia lãnh ngạo, tựa như một hộ vệ thâm tàng bất lộ nhưng nhờ thế càng khiến Tô Tinh giống tác phong của một tên công tử ăn chơi trác táng.
Ra khỏi đại môn của khách điếm rồi đi nhanh đến quảng trường. Xa xa liền thấy một gã lão đạo hướng Tô Tinh đi tới.
"Vân Du Tử đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt." Khương Vân Đạo hiền lành cười nói.
"Khương tiền bối, vẫn thủ hộ Trấn Ma Bia sao? Thật là vất vả a." Tô Tinh tươi cười.
"Không vất vả, vì thương sinh mưu phúc là trách nhiệm của chúng ta, Đấu Tinh kia mới là vất vả, thảm thiết a." Lão giả ha ha cười.
Các nàng nhãn châu chuyển động, nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Tô Tinh vừa nghe đã biết lão nói ra suy nghĩ của mình.
"Vân đạo hữu cảm thấy có phải hay không? Những Hàng Tinh giả cùng Tinh Tướng của họ trong Đấu Tinh phải ngươi ch.ết ta sống, sao có thể như chúng ta có thể tiêu diêu tự tại? Tựa như Vân đạo hữu mang theo bốn vị mỹ quyến du lịch, thật sự là làm cho người ta cực kỳ hâm mộ a "
Tô Tinh cười nhẹ: "Nghe nói người thắng có thể nhận được một cái nguyện vọng, còn có thể đi đến Nữ Lương Sơn trong truyền thuyết nữa, dụ hoặc này cũng không nhỏ đâu."
"Vân đạo hữu chẳng lẽ cũng bị hấp dẫn?" Khương Vân Đạo ý vị thâm trường.
"Tiền bối, có chuyện gì thỉnh nói thẳng." Tô Tinh đi thẳng vào vấn đề, thật sự hắn rất ghét người che che đậy đậy.
"Hảo!" Khương vân ve bộ râu dài, nói: "Nghe nói đạo hữu đã chiếm được một cái danh ngạch cuối cùng của Thiên Tinh chiêu chủ?"
"Đúng vậy."
"Vân đạo hữu lần đầu tiên gặp thì đã thấy bất phàm, ánh mắt của lão đạo ta sẽ không nhìn lầm. Nhưng mà thân là trưởng bối muốn cho đạo hữu một cái lời khuyên."
"Nói!" Tô Tinh phun một chữ đơn giản.
Khương Vân Đạo nhíu mày, cảm giác Tô Tinh có điểm vênh vênh, giống như biến mình thành hạ nhân bình thường: "Đạo hữu mỹ quyến ở bên dạo chơi Lương Sơn. Rất khoái hoạt, cần gì tham gia Đấu Tinh! Lão đạo biết lần này Thiên Tinh chiêu chủ, Đại Lương tứ thái tử cũng tham gia, đối với Thiên Tinh điện hạ nhất định phải có!"
Tựa hồ sợ Tô Tinh không biết Đại Lương tứ điện hạ là ai nên lão tăng thêm ngữ khí: "Lương Hoàng cho năm vị thái tử công chúa tham dự Đấu Tinh để tranh hoàng quyền, tất cả công chúa thái tử được giúp đỡ trăm triệu lượng hoàng kim, "Tài" không người có thể sánh bằng, mấy đại tông phái để bày tỏ ý tốt dùng đỉnh cấp bí thuật tông phái dốc túi truyền thụ, "Thế" không người nào có thể đụng, mà Đại Lương vương triều làm vương triều mạnh nhất của Thương Long giới, "Quyền" không lời nào để nói!"
Khương Vân Đạo là kẻ đa mưu túc trí, miệng nở hoa sen. Một cái "Tiền tài quyền thế" liền vạch trần ai mới thực sự là nhân vật chính trong Đấu Tinh lần này. Lời hắn nói qua thật rất có đạo lý nhưng mà có một điểm lão lại nói sai rồi, có quyền, có tài, có thế không nghĩa đó là người thắng cuối cùng.
"Tiền bối nghĩ muốn nói cho tại hạ rằng Đấu Tinh không công bình sao?" Tô Tinh nở nụ cười vô hại khiến cho Khương Vân Đạo nheo mắt cảnh cáo: "Hừ, ta chẳng tin trên đời này có gì là công bằng cả, sự tồn tại của thế giới này vốn đã không công bằng rồi."
"Ngươi không vì mỹ quyến của mình mà ngẫm lại sao?" Khương Vân Đạo ngữ khí trầm xuống.
"Honey, các nàng nói đi." Tô Tinh lỗ mãng hỏi.
"Nguyện vì công tử thề sống ch.ết!" Lâm Anh Mi không chút do dự trả lời, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Vân Đạo. Một cái Tinh Hà trung kỳ tu sĩ, Thiên Hùng tinh không để vào mắt.
Khương Vân Đạo sửng sốt, chỉ cảm thấy Lâm Anh Mi khí thế lớn, một cỗ sát khí băng lãnh đâm vào cốt tủy, Khương Vân Đạo vội vàng thúc dục tinh lực, ngăn cản lãnh ý của Lâm Anh Mi vồ đến, ánh mắt lão nhìn Tô Tinh tràn ngập dị sắc.
"Xem ra lão đạo nhìn nhầm. Đạo hữu chỉ sợ cũng không phải người bình thường." Khương Vân Đạo ngữ khí dịu đi, Tô Tinh ngạo mạn như thế nhất định có đại tông phái hoặc là gia tộc nào đó làm chỗ dựa sau lưng.
Tuy rằng thái tử công chúa Đại Lương có tài, thế, quyền, nhưng cùng một ít cổ tinh giả gia tộc tông môn so sánh thì vẫn ở trong thế yếu.
"Những lời này là tứ thái tử kia muốn tiền bối chuyển cáo cho ta sao?" Tô Tinh nói. "Vậy thay tại hạ chuyển cáo hắn một câu: nhất tướng công thành vạn cốt khô. Công bằnh cũng tốt, không công bằnh cũng tốt, vương giả đều phải dẫm lên bạch cốt, mà không phải bằng một ít lời uy hϊế͙p͙ là có thể đạt thành nguyện vọng."
Bao gồm cả Lâm Anh Mi, bốn cô gái đều kinh ngạc nhìn Tô Tinh, thật không ngờ hắn ngày thường ôn hòa dễ gần nhưng có thể nói ra một câu đầy khí phách như thế, một lời "Nhất tướng công thành vạn cốt khô" làm cho người ta kinh diễm giác ngộ.
Khương Vân Đạo sửng sốt, buộc miệng kêu to một chữ hảo.
"Tốt, tốt cho một câu: Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Những lời này lão đạo nhất định sẽ bẩm báo chi tiết đến tứ điện hạ, lão đạo chúc đạo hữu đừng sơ ý trở thành một đám xương trắng làm bậc thang dưới chân kẻ khác."
Khương Vân Đạo đã bị cuốn hút, không hề nhiều lời nữa, liền xoay người bước đi. Mấy chục tên vệ sĩ mai phục chung quanh cũng lặng yên rời khỏi.