Chương 24: Một viên đạn cuối cùng cho ngươi
Dịch: votinh
Tô Tinh đã có chuẩn bị từ trước, ngay khi Tu trưởng lão xuất ra Thiên Lôi Địa Hỏa, hắn liền vội vàng nghiêng người né tránh, thoát khỏi một đòn trí mạng.
Tu trưởng lão đâu chịu ngồi chờ ch.ết, bao nhiêu bùa chú, pháp khí trên người đều lôi ra hết, bảo vật hay gì gì đó mất vài chục năm mới tích luỹ được cũng không hề giữ lại, tam tinh tề vũ, trận thế bậc này Tinh giả Tinh Vân trung kỳ kém cỏi không thể so được. Cũng phải coi như là mệnh lão đã đến lúc tận, chẳng những gặp phải tam tinh, hơn nữa tất cả đều là Thiên Tinh, hai trong số đó là đại mãnh tướng, người còn lại là Thiên Cơ tinh mưu trí tuyệt luân.
Đầu tiên,"Phong sát phù" của Ngô Tâm Giải hóa thành phong thú (quái thú gió) bao vây khiến cho tu trưởng lão không có đường thoát, ngay sau đó, Chích Luyện Cửu Ngục đao mang theo hoả diễm hừng hực của Lưu Thanh Nhi lại bổ tới một đao, ngọn lửa từ lưỡi đao dễ dàng thiêu hủy đống bùa chú mà Tu trưởng lão vừa ném ra.
Hàn quang nối gót tới, thương pháp lưu loát này của Lâm Anh Mi thậm chí còn chém sạch mấy pháp khí còn chưa tới kịp khởi động.
Bị ba Tinh Tướng cực mạnh bao vây, Tu trưởng lão nhất thời liền lâm vào tuyệt cảnh.
Một đao của Lưu Thanh Nhi bổ vào thân thể cao gầy của Tu trưởng lão, tia máu vừa văng ra giữa không trung đã bị hỏa diễm trên thân đao làm cho bốc hơi toàn bộ. Tu trưởng lão kêu thảm một tiếng, lão vừa định niệm chỉ quyết thì lại bị hàn quang xẹt qua chặt đứt đầu ngón tay, cuối cùng Lâm Anh Mi áp sát, cặp mắt bắn ra tia lạnh lẽo sắc lẹm có thể giết người, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương liền đâm xuyên qua cổ họng của Tu trưởng lão.
Tiếng niệm chú dừng lại đột ngột.
Cho dù ch.ết, ánh mắt cuối cùng của Tu trưởng lão còn nhìn chằm chằm Tô Tinh, biểu hiện trong mắt đương nhiên là cực kì oán hận. Nếu lão còn ý thức, hẳn sẽ nhớ đến lần đầu tiên thấy Tinh Bảo "Hoàn Tinh Khấu Nguyệt", lần đó lão cũng suýt hấp hối, có điều lão dựa vào vô số thân xác chất chồng của đám Tinh giả mới may mắn tránh được một kiếp.
Mà lúc này thảm kịch lại diễn ra. Nhưng lão đã không có cơ hội hối hận nữa rồi.
Trong nháy mắt, Tu trưởng lão lúc trước còn hùng hổ áp bức Tô Tinh đã bị ba nàng Tinh Tướng giết ch.ết.
Thấy một màn như vậy, Tô Tinh líu cả lưỡi lại. Kỳ thật Tu trưởng lão không chịu nổi một kích cũng không có gì là lạ, trong lúc chiến đấu với Tô Tinh, để đoạt được "Trầm Tinh Bích", lão không tiếc vận dụng "Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm", món thần binh lợi khí này tuy uy lực rất lớn nhưng muốn sử dụng thì phải cần Tinh giả không ngừng đưa tinh lực cuồn cuộn vào mới có thể duy trì, nếu không nó sẽ không phát huy được tác dụng.
Đợi đến khi lão phá được lớp phòng ngự của "Trầm Tinh Bích" thì pháp lực cũng tiêu hao hơn phân nửa, sau đó lại gặp tam tinh tề vũ, Tu trưởng lão đã như nỏ mạnh hết đà, vì biết đại thế đã mất nên muốn kéo Tô Tinh chôn cùng. Đáng tiếc Tô Tinh vốn đang làm tốt nhiệm vụ quan sát và đề phòng lão thì sao có thể để lão thỏa mãn nguyện vọng được.
Tô Tinh đưa mắt nhìn Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm, bởi vì mất đi pháp lực duy trì, Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm đã biến thành một thanh kiếm gỗ màu đỏ bình thường. Hắn cũng chẳng thèm xem kỹ, thu luôn vào túi Tinh Giới cùng với mấy món đồ cướp được từ Văn Hoà trưởng lão trước đó, ánh mắt lại đánh giá chung quanh một vòng, phát hiện thiếu chủ của Thiên Dị tinh không xuất hiện.
- Lưu Đường muội muội, không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở nơi này, thật sự là may mắn.
Ngô Tâm Giải khẽ cười, thu hồi khoá đồng.
Giải quyết được Tu trưởng lão không có nghĩa là mọi việc đã chấm dứt, Lâm Anh Mi nắm chặt song thương, mắt nhìn chằm chằm Lưu Thanh Nhi không dời đi nơi khác, nếu nàng ta có gì dị thường, Lãnh Nguyệt thương sẽ phóng ra không chút do dự.
Xích Phát Quỷ chuyển động Chích Luyện Cửu Ngục đao, mấy cái vòng trên thân đao đập vào nhau, tiếng ma sát phát ra lạnh lẽo.
Nụ cười của Ngô Tâm Giải liền biến mất rất nhanh, nàng cũng nhìn ra hai người này đều không bình thường:
- Hai vị muội muội, không phải các ngươi muốn quyết đấu ở trong này đấy chứ?
Lưu Thanh Nhi liếc mắt nhìn châm chọc Ngô Tâm Giải một cái rồi nhìn lại Lâm Anh Mi:
- Lâm Xung, vừa rồi liên thủ chỉ là vì ta cảm thấy chán ghét cái thằng già kia, nhưng ngươi đừng cho là ta đã hóa giải mọi việc trong hoà bình.
- Cũng đúng như mong muốn của tại hạ.
Lâm Anh Mi không hề bận tâm nói.
- Các ngươi đến ch.ết còn cố mạnh miệng?
Tuân Hoặc xuất hiện, hắn mặc một kiện thái tử trường bào, trong tay cầm một lá bùa, có lẽ thời gian gã biến mất là để tìm cách đối phó Tô Tinh và Lâm Anh Mi, xem ra cũng thu được không ít mấy thứ gì đó hay ho của thằng ôn Câu Chỉ, thảo nào giờ gã lại tự đắc như thế, thần thái thoải mái như là đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy.
- Giờ đây tinh lực của các ngươi còn không bằng đám Tinh giả sơ kỳ, đấu cùng chúng ta ra sao đây?
Bọn họ cũng nhìn ra tinh lực của Lâm Anh Mi đã suy yếu nhiều, còn Tô Tinh thì càng không cần phải nói, trải qua hai tràng ác chiến cùng tu sĩ Tinh Vân tu sĩ, có thể kiên trì không ngã đã xem như tốt lắm rồi.
- Chẳng lẽ không thể đợi đến khi lên Nữ Lương Sơn mới quyết đấu được hay sao?
Ngô Tâm Giải nhíu mày.
- Cơ hội tốt như vậy sao chúng ta có thể bỏ qua được. Thanh Nhi, giết!
Tuân Hoặc quát, đồng thời tung ra cả chục lá bùa. Hơn mười lá bùa hóa thành tấm lưới ánh sáng, đây chính là "Kết thiên chu võng phù", mục tiêu không phải Tô Tinh, mà là Ngô Tâm Giải. Xem ra Ngô Tâm Giải là một chướng ngại, đầu tiên gã muốn khiến nàng không thể nhúng tay.
Về phần Tô Tinh và Lâm Anh Mi đã như nỏ mạnh hết đà, Tuân Hoặc căn bản là khinh thường không để ý.
Lưu Thanh Nhi yêu kiều quát một tiếng, Chích Luyện Cửu Ngục đao hỏa diễm trùng trùng, tầng tầng lớp lớp, chiêu thứ nhất đã xuất ra Hoàng giai đao pháp không hề giữ lại.
Cửu Liên Hoàn Địa Hỏa Quỷ Trảm! !
Lửa cháy ngập trời cũng không chút kém cạnh so với "Thiên Lôi Địa Hỏa" trước đó. Trường thương của Lâm Anh Mi toả ra một mảng ánh sáng lạnh lẽo, dùng chút tinh lực cuối cùng miễn cưỡng giơ lên, Lưu Thanh Nhi xem chuẩn cơ hội, Chích Luyện Cửu Ngục đao bổ vào đầu nàng, một mảng lửa đỏ bừng quét về phía Lâm Anh Mi, không cho nàng một con đường sống. Hai tay của Lâm Anh Mi cũng phải nắm chặt thương toàn lực ngăn lại, có điều hành động này cũng không làm cho đao thế cường ngạnh kia sinh ra chút trì trệ nào.
Lưu Thanh Nhi thét to, lực lượng chợt tăng lên gấp bội.
Lâm Anh Mi cảm thấy cổ tay nặng nề, bộ pháp của nàng đã bắt đầu dao động, ngẩng lên nhìn liền thấy một đao của Lưu Thanh Nhi đang chém về phía cổ mình.
Tác dụng phụ của Kim Đan đã bắt đầu phát tác, nàng cảm thấy thân thể dần mệt mỏi, chỉ có thể tránh né, tạo ra khoảng cách.
Nhưng đao phong lạnh lùng của Lưu Thanh Nhi vẫn để lại trên người Lâm Anh Mi một miệng vết thương sâu đến tận xương cốt.
Thừa dịp Lâm Anh Mi cử động khó khăn, Lưu Thanh Nhi không cần nghĩ ngợi liền xông lên phía trước, Chích Luyện Cửu Ngục đao thấy máu mà đến.
Đoàng!!!
Âm thang thanh thuý từ bên cạnh truyền đến.
Một vệt sáng bạc xẹt qua ngăn cách Lưu Thanh Nhi đang tiếp cận Lâm Anh Mi, khiến nàng ta bất ngờ không kịp phòng bị, ngoái đầu lại liền thấy kẻ nổ súng đúng là Tô Tinh.
- Thanh Nhi, giao hắn cho ta!
Tuân Hoặc cười lãnh khốc, hơn mười thanh kim kiếm bắn ra.
Lưu Thanh Nhi hờ hững, lại dùng Chích Luyện Cửu Ngục đao chém tới Lâm Anh Mi, trường thương cùng đại đao va chạm đối kháng, lực lượng công kích của Lưu Thanh Nhi càng lúc càng lớn, ngược lại, Lâm Anh Mi bắt đầu chậm chạp dần.
Sức chống đỡ dần trở nên miễn cưỡng. Tô Tinh đưa mắt nhìn mà đáy lòng rất lo lắng.
- Tuân Hoặc, ngươi là thằng ngu, lần trước tha cho cái mạng chó của ngươi mà ngươi còn chưa sáng mắt ra à? Lẽ nào chút bổn sự của ngươi không bị suy giảm khi cùng nàng ta ký khế ước sao?
- Ngươi nói lại chính ngươi đi!
Tuân Hoặc oán hận nói:
- Lần trước là ngươi gặp may mắn, lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội.
Chỉ thấy Tuân Hoặc vỗ túi tiền, một vật màu hồng từ trong túi bay ra.
Vật đó đột ngột tăng tốc độ giữa không trung rồi phóng tới Tô Tinh.
Tô Tinh chờ đợi chính là cơ hội này, thân hình hắn nhoáng lên một cái, sử dụng Lạn Vĩ Độn pháp, tan biến ngay trước mắt Tuân Hoặc.
Tuân Hoặc nào biết mấy ngày nay Tô Tinh đã học xong kỳ môn độn pháp cao cường đến mức này, còn tưởng rằng Pháp Khí "Ma hỏa hương mạt" của mình đã bắt được Tô Tinh.
Chính khi gã đang đắc ý, đột nhiên trong mắt xuất hiện một luồng sáng bạc lành lạnh.
Khuôn mặt Tuân Hoặc nhất thời trắng bệch.
Đây là có chuyện gì?
- Một viên đạn cuối cùng tặng cho ngươi.
Tuyên ngôn vô tình, lạnh như băng vang lên.
Âm thanh như tiếng đàn đứt dây vang lên trong bóng tối.
Có người gào thét.