Chương 5-2: Hoàn cảnh của mỗi người(f2)
-.Ta là vạch kẻ bất hạnh -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
7.00pm. Tại nhà Ma kết
Bốp!!!
Ma Kết mất đà,cậu loạng choạng lùi lại phía sau dựa vào chiếc kệ sách, đưa tay lên lau đi vết máu tươi nơi khóe miệng. Không một chút tức giận,cậu lãnh đạm đưa mắt nhìn thẳng vào mặt bố mình như thách thức. Ông đang tức giận, rất tức giận. Tay ông nắm lại thành quyền, đôi mắt trợn to thật đáng sợ. Chà! Có lẽ ông đang cố kìm nén ham muốn được giáng vào gương mặt điển trai của Ma Kết vài cái nữa để trút giận. Tại sao vậy? Ma Kết đã làm gì sai chứ? Chẳng lẽ vì cậu đã bỏ học piano để chơi guitar (thứ mà ba cậu cho là nhảm nhí) chăng? Tất nhiên đâu chỉ đơn giản thế.
Nhìn Ma Kết vẫn chẳng có tí gì vẻ hối lỗi, hiệu trưởng Dương (a.k.a bố Ma Kết) điên lại càng điên hơn. Khi ông chuẩn bị "tặng"cậu một cái tát nữa thì cách tay ông đã bị giữ lại cùng với đó là tông giọng thanh cao của vợ ông vang lên:
-Thôi đi mình à, thằng bất hiếu đó dù có đánh ch.ết nó cũng chẳng thay đổi được bản tính thích chống đối của nó đâu, mình cần gì phải vì nó mà tức giận cho mệt người. Cứ để mặc nó đi, vợ chồng mình lên lầu xem thằng Phong thế nào, nó vừa đáp máy bay về đây đó. Kì thi này con nó lại đứng đầu cả trường đó.
Vừa nói bà vừa kéo chồng bước lên cầu thang. Lướt qua người Ma Kết,bà dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu, cao giọng:
-Còn mày nữa, cố mà học theo anh mày đi, làm cho tao có thể hãnh diện mỗi khi nhắc về mày. Đừng cư xử ngu ngốc khiến tao phải hối hận vì sinh ra một thằng bất tài như mày.
Hừm! Bất tài sao? Tức cười thật. Thần đồng toán học từ lúc10 tuổi mà gọi là bất tài. Nếu ai cũng nghĩ như bà ấy thì 9/10 dân số thế giới này đều là lũ vứt đi. Lớn lên trong cuộc sống của một cỗ máy được lập trình, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh, nếu phản lại sẽ lập tức bị khai trừ. Tuổi thơ của Ma Kết là những tháng ngày vùi mình trong phòng,học, học và học. Thắc mắc tại sao cậu phải làm vậy ư? Rất đơn giản, chỉ cần một sai lầm nhỏ bé cũng sẽ khiến cậu trở thành nỗi sỉ nhục của gia đình này. Nơi thành tích, quyền uy và ảo tưởng hư vinh nhấn cảm cả tình thân. 16 tuổi, cậu ý thức được rằng mình không thể nào tiếp tục cuộc sống đau khổ bị người khác chi phối nữa. Cậu vạch cho mình một kế hoạch để giải phóng khỏi chốn địa ngục này và 11E là bước khởi đầu của một dự mưu đưa cậu thoát ly nhà từ trần gian này. Sẽ nhanh thôi,ngày mà cậu được giải thoát và sống một cuộc sống tự do hằng mong ước.
-.-.-.-.-.-.-.-.-Ta là vạch kẻ thân quen -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Tại phòng Thiên Yết
Thiên Yết đang ngồi vắt vẻo trên ban công tầng ba. Đôi mắt cậu đen thẫm hệt như bầu trời đêm không một ánh sao. Cậu tự hỏi bản thân nếu bây giờ nhảy xuống dưới thì có thể khiến bố mẹ cậu ngưng cãi nhau không,thôi đập phá đồ đạc đi không. Hừm, chắc cũng vô ích thôi, có khi họ lại lấy chuyện đó làm cái cớ mới để hành hạ nhau ấy chứ. Cậu đã từng hơn một lần muốn hỏi thẳng họ rằng:nếu đã không còn tình cảm với nhau tại sao lại không chia tay để giải thoát cho nhau chứ, chẳng lẽ việc dày vò, nhìn thấy đối phương đau khổ như vậy vui lắm hay sao. Chỉ vì muốn hành hạ đối phương mà sẵn sàng làm tổn thương chính bản thân mình. Con người đáng sợ và ích kỉ đến thế sao.
Con người là loại sinh vật đa nghi và tàn bạo nhất. Họ luôn cố che đậy sự dối trá của mình,tìm cách dấu đi bản chất độc ác bằng những hành động quan tâm ân cần với người khác. Kẻ yếu thì tự tập lại thành bầy, kẻ mạnh thì tìm mọi cách tiêu diệt những kẻ mạnh khác để củng cố quyền lực. Chẳng lẽ thế giới này, thế giới mà đâu đang sống lại kinh tởm đến thế ư? Ở đây không có lối thoát sao?.