Chương 17-1
Ộng cụ từ nhà trong đi ra, Sính Đình, Hinh Dư, Kiều Ân cũng bị cái tiếng thét kinh thiên động địa đó làm thức giấc, lười biếng rời khỏi giường.
- Dương Cửu, bị điên à? mới sáng sớm bị cái gì....
Thề với trời đất nhìn xong rồi các người sẽ còn điên hơn cả tôi.
-Ơ?
-ủa? ai thế kia?
-Tao bị quáng gà rồi sao? ai như Nhân Mã với Bạch Dương..
hơ hơ hơ
-Tụi nó chứ ai vào đây! điên ch.ết mất! Kiều Ân nhảy dựng lên, quát vào mặt bọn còn lại
- Chúng mày điên rồi à? làm cái trò gì vậy? mau đứng lên, cái thằng Dương Cửu ch.ết tiệt, cái mồm mày cứ như cái loa, bây giờ thì đẹp mặt rồi cả cái trường này rồi sẽ biết chuyện tốt của mấy người cho coi!
Không đợi ai bảo, mọi người xúm lại kéo Nhân Mã với Bạch Dương qua một bên, bất chấp đối phương vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác như nai vàng đạp lá mùa thu.
Cả một bầu trời người là người bâu đen đặc ngoài cửa, ông cụ nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, cảm thấy giống như sắp có bạo loạn đến nơi vội đi ra cửa xem xem là cái gì.
-Ông ơi có chuyện gì vậy?
-Ông ơi chẳng lẽ Nhân Mã lại nổi chứng gì?
_ông ơi chuyên gì vậy?
ông ơi ông ơi ông ơi....
Ông cụ đầu quay mắt hoa lên, không hiểu tui nhỏ nói gì, lại còn bị Dương Cửu nhảy từ sau ra đẩy qua.
-Hê hê, không có gì đâu, mọi người xin về dùm cho. - nó cười như trúng bùa, bộ dáng lôi thôi lếch thếch
-cười cái gì, sáng sớm mày la như cháy nhà báo hại tao chưa kịp mặc áo quần tử tế chạy ra đây, mày tưởng giỡn giỡn là xong à?
- hihi tao chỉ trượt chân bị té tí thôi, làm phiền tụi mày quá, thứ lỗi thứ lỗi!
- tí thôi kiểu gì thế? bình thường qua lớp mày chơi cho mày ăn liên hoàn tét mông mãi có thấy la lối gì đâu?
Dương Cửu xém tí nữa lôi cổ thằng này ra cho nó một trận, mặt đỏ gay:
-Tao không giỡn nha, nói nghiêm túc chỉ bị té thôi. Đừng có lôi thôi.
Cũng phải, anh hùng hảo hán bị lôi chuyện xấu ra giữa bàn dân thiên hạ, không túm tóc đập thằng này là may.
-đi về!nhanh!
Lợi dụng cơ hội, Dương Cửu dọa cho bọn lắm chuyện một trận, bổn thiếu gia mà giận thì cũng không xong đâu.
Bước vào nhà, cái mặt méo xệch vừa đi vừa rên rỉ, cái dáng vẻ giống y như bị trời phạt:
- trời ơi tui có làm gì nên tội, huuuhu, mấy người ai muốn đi cứ đi sao bắt tui, tim tui đập 100000 lần trên phút luôn đó huuhuhu
-Mày hay lắm, tại mồm mày ra cả giờ nói gì, đã vậy còn ba xạo, tim mày mà đập kiểu đó mày ch.ết lâu rồi con ạ!- Mỹ Vân nhăn mặt.
Bên nhà trong, Nhân Mã đã bị cảm lạnh ngồi thu lu một góc, không ngừng hắt xì làm đỏ cái mũi nhỏ nhắn, kiểu tóc rối bù làm ra vẻ xinh đẹp.
Bạch Dương tắm xong, mặc một chiếc áo thun với quần đùi toát lên khí chất đàn ông, làn da hơi rám nắng lộ ra cơ bụng rắn chắc, ánh mắt lơ đãng tìm kiếm Nhân Mã.
Bắt gặp Nhân Mã thu lu chỗ góc nhà, Bạch Dương vụng trộm lại gần, ngồi xổm bên cạnh.
Thật sự mà nói, Nhân Mã không được tính là xinh đẹp, mũi không quá cao, da không quá trắng, lại chỉ có đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng nheo lại như buồn ngủ, nhưng đối với Bạch Dương, cô chẳng khác nào một thiên thần nhỏ bé cần bảo vệ.
Không biết từ lúc nào lại thích cô ấy, làm bạn bao lâu, cô ấy khóc lần duy nhất cũng chỉ là hồi trước bị người ta nói là du côn, không hiểu sao người như cô ấy mà cũng khóc, nhưng khi cô ấy khóc, cậu chỉ muốn lập tức chạy lại ôm cô thôi, lúc nào cũng muốn ở cạnh cô, nắng hay mưa, vui hay buồn, ở cạnh cô cũng làm cậu hạnh phúc, dù là có lúc hơi dữ dằn nhưng cậu lại rất thích cô ấy, thích vô cùng.