Chương 42: - Tôi Sẽ Mạnh Mẽ!!

Chia tay Bạch Dương chưa được bao lâu thì Song Ngư dính ngay scandal hẹn hò với Jack của nhóm AB, chuyện này thành tiêu điểm nóng suốt 1 tuần lễ. Bạch Dương vẫn im lặng không nói gì tối đó anh hẹn đi ăn với các sao. Về hợp đồng tình nhân các sao đều biết hết nên Nhã Ân cùng đi chung với bọn họ nhiều hơn.


- "Dương cậu hỏi Ngư chưa?" – Thiên Bình lo lắng
- "Có gì mà hỏi chứ! Cô ấy và mình giờ chả còn quan hệ" – Dương trả lời
- "Chỉ là scandal thôi mà, cậu là người rõ nhất Song Ngư yêu cậu như thế nào" – Song Tử khuyên ngăn


- "Ừ thì yêu tôi mà lại bỏ tôi đi theo cái hào nhoáng của showbiz" – Bạch Dương cười mỉa
- "Đó là ước mơ cả đời của cô ấy cậu phải thông cảm chứ" – Ma Kết bực mình


- "Thông cảm? Thông cảm cho cô ấy thì ai thông cảm cho tôi? Tôi cũng là một người bình thường, tôi cần một cô gái có thể ở bên cạnh tôi chứ không cần một cô gái nổi tiếng" – Bạch Dương quát lớn
- "Được rồi, bình tĩnh lại. Cậu nên suy nghĩ kỹ đi" – Nhân Mã khuyên ngăn


- "Tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, suốt 2 năm không gặp tình cảm chẳng còn như xưa nữa rồi" – Bạch Dương thở dài
- "Thời gian sẽ trả lời tất cả, mong lúc đó tụi mình vẫn ở bên nhau" – Sư Tử mệt mỏi


Họ im lặng mà dùng bữa, không ai nói lời nào. Chuyện tình cảm của Dương nên để anh quyết định thì hơn, bọn họ vẫn không thể thay đổi được gì ngoài khuyên nhủ cậu bạn cứng đầu.
------------------------------------------------------------------


available on google playdownload on app store


Song Tử đưa Xử Nữ về nhà. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Xử Nữ, anh cùng cô làm mâm cổ cúng mẹ cô. Ba Xử lại đi công tác, đã lâu lắm rồi ông không cùng cô cúng mẹ nên cô cũng quen dần với việc vào ngày này lại thiếu vắng ba. Chỉ có điều năm nay khác hẳn trong nhà cô còn có bà mẹ kế đáng ghét đó. Vừa về đến nhà điều khiến cô tức điên lên là bà ta đem mọi thứ cô chuẩn bị cúng quát tháo người làm vứt đi.


- "Dì Tuyết đang làm cái quái gì vậy?" – Xử Nữ nén giận
- "Xử Nữ là con cố ý à, hôm nay là sinh nhật dì đấy. Dì cũng mời rất nhiều bạn bè tới tổ chức sinh nhật nữa con lại đem mấy thứ vàng mã, bùa cúng xui xẻo vào nhà là muốn dì tổn thọ phải không?" – Bà ta cố ý mỉa mai


- "Sinh nhật dì liên quan đến tôi à? Hôm nay ngày giỗ mẹ tôi phiền dì biến xa cho đỡ chướng mắt" – Xử Nữ nói tiến lại giật máy túi giấy đựng đồ trên tay người làm bỏ hết lên bàn
- "Đó mấy bà thấy chưa, con bé nó có tôn trọng tôi đâu" – Bà dì vờ khóc với mấy người bạn


- "Xử Nữ, cháu là tiểu thư có giáo dục phải hiếu thảo với mẹ ai đời lại đối xử với Lê phu nhân như thế. Thật làm ta thất vọng" – Hoa phu nhân lên tiếng


- "Dì Hoa mắt dì có vấn đề à? Cháu là đang chuẩn bị đồ cúng cho mẹ cháu. Dì đường đường là phu nhân danh giá lại không thể biết ai là Lê phu nhân?" – Xử Nữ xỉa đểu
- "Con...con...ta thương con như thế? Mẹ con mất rồi ta rõ ràng là phu nhân của cái nhà này lâu rồi" – dì Tuyết cãi lại


- " Đủ rồi, tôi nhịn 15 năm là đủ rồi nhé, nói cho bà biết cái biệt thự mà bà đang ở đứng tên tôi khôn hồn biết điều một chút. Lê phu nhân trước giờ chỉ có một chính là người sinh ra tôi bà đừng có đi khắp nơi mà nói mình là Lê phu nhân. Còn về phần dì Hoa chồng dì sắp ký dự án thiết kế trung tâm thương mại với con đó dì cũng biết điều tý đi" – Xử Nữ mất kiên nhẫn


Mấy người phụ nữ đang làm loạn biết điều mà im lặng rời khỏi nhà bếp. Xử Nữ hạ hoả cùng Song Tử và mấy người giúp việc chuẩn bị đồ. Chuẩn bị xong hết lại đặt đồ lên bàn thờ cúng bái đàng hoàng thắp nén nhang.


- "Bác gái trên trời có linh thiêng phù hộ Xử Nữ vạn sự bình an. Bác yên tâm con xin hứa với bác sẽ yêu thương, bảo vệ con gái bác suốt cuộc đời" – Song Tử thầm nói


Vẫn như hằng năm cúng xong tất cả lại ra khu vườn phía sau biệt thự tỉa cây, tưới nước. Năm nay hoa anh thảo lại nở rồi, hương thơm hoả cỏ thật tươi mát mấy khóm anh thảo đủ màu khoe sắc nguyên góc trời


- "Hồi còn sống phu nhân thích nhất là hoa anh thảo hằng ngày bà ấy đều ra vườn trồng mấy khóm hoa này, chỉ tiếc hoa vẫn ở mà người chẳng còn" – ɖú Năm buồn rầu nói


- "Con còn nhớ phu nhân nhận nuôi con năm con 14 tuổi lúc đó tiểu thư mới 7 tuổi à, nhưng hai người đều rất yêu thương con" – chị Tư cũng mắt lệ nhoà


- "Lúc bé mẹ bảo em ngày xưa mẹ thương ba nhiều lắm nhưng không dám nói, một ngày nọ lúc tan trường ba bỏ vào giỏ xe mẹ một khóm anh thảo lúc đó mẹ rất vui, từ đó mẹ bắt đầu thích hoa anh thảo. Sau này khi kết hôn rồi mỗi năm sinh nhật mẹ hay ngày cưới ba em đều tặng mẹ hoa anh thảo. Từ lúc lập nghiệp biết bao khó khăn cho tới ngày giàu có như hôm nay vẫn chỉ là những đoá anh thảo" – Xử Nữ khẽ cười


- "Ý nghĩa của hoa anh thảo là tình yêu thầm lặng, một tình yêu dấu kín. Có lẽ ba em rất yêu mẹ em nhưng ông ấy không nói mà thôi" – Song Tử vun đất cho khóm cây nói


- "Em không dám chắc đâu! Nếu yêu mẹ thì hằng năm ông ấy đã không đi công tác mà quên ngày giỗ của mẹ, hằng năm đã nên cùng em mà nhớ tới mẹ" – Xử Nữ đáp
- "À tiểu thư lâu rồi cô chưa ra mộ bà hay hôm nay cùng cậu Song Tử ra thăm bà ấy đi" – ɖú Năm đề nghị


- "Hôm nay dắt anh đi tảo mộ mẹ em nhé, lâu rồi anh chưa đến quên mất đường rồi" – Song Tử bỏ cái xẻng xuống khuých vai cô


Thế là hai bạn để lại công việc chăm cây để đi tới mộ của mẹ cô. Vào nhà thay đồ đàng hoàng thì tự nhiên Song Tử có việc công ty cần về gấp bảo Xử Nữ đợi cơ mà thấy trời hơi âm u tới công ty tìm anh thì thấy anh đang ôm Bảo Uyên rất tình cảm Xử Nữ nén nước mắt để tài xế riêng đưa đi. Khu mộ ngày dành cho giới thượng lưu nên rất trang hoàng nhưng phần mộ của mẹ cô là riêng biệt nhất vì nó nằm trên một khu đất lớn xung quanh đầy sắc anh thảo cỏ cây tươi mát. Vừa bước xuống xe Xử Nữ nhận ra một dáng người rất quen thuộc là ba của cô. Hôm nay ông ấy không mặt vest như mọi khi mà là một bộ đồ cũ bạc màu.


- "Mình à đã hơn mười mấy năm mình bỏ tôi đi rồi. Mình thất hứa với tôi đấy nhé mình, mình bảo sẽ bên tôi tới cuối đời mà lại nhẫn tâm đi trước. Lúc cực khổ mình bên tôi mà lúc giàu có mình ra đi, sao mình ngốc quá vậy? Từ ngày mình mất giỗ mình tôi đều trồng cây anh thảo cho mình đấy, mình xem bây giờ nó nhiều chưa kìa. Tôi cũng báo với mình luôn Xử Nữ của chúng ta lớn khôn rồi bên cạnh con bé còn có cậu Song Tử rất yêu thương nó. Cuối cùng tôi cũng yên tâm giao gia sản cho co bé rồi còn thằng bé Xử Nam nó sắp lấy vợ rồi cô gái ấy cũng tốt lắm mình ạ....Tháng trước tôi chuẩn đoán bị mắc bệnh tim không sống lâu nữa. Thực ra từ ngày mình đi tôi muốn ch.ết lắm nhưng sợ Xử Nữ với Xử Nam không ai chăm sóc giờ con lớn rồi tôi yên tâm rồi. Chờ tôi giao tất cả cho con cái rồi tôi xuống đoàn tụ với mình nhé!" – Ba cô vừa nhổ cỏ quanh một vừa nói hình ảnh thật ấm áp làm sao cơ mà tim cô đau nhói lên từng hồi vậy. Cô từng rất hận ông ấy hận ông không yêu thương mẹ cô hận ông đã bỏ rơi mẹ con cô nhưng không, cô sai rồi người đàn ông này sống một đời vì mẹ con cô biết nhường nào. Tới khi biết được tình cảm đó sao ông nhẫn tâm mà rời xa cô chứ.


- "Huhuu, ba...ba...đừng...bỏ...con cần ba" – Xử Nữ oà khóc chạy đến ôm lấy ông
- "Xử Nữ sao con ở đây?" – ông ngạc nhiên hỏi
- "Ba con xin lỗi, con sai rồi, ba đừng bỏ con mà ba" – Xử Nữ nức nở


- "Con gái ngốc ta già rồi không thể ở bên con mãi được, mấy chục năm ta sống vì con và anh con rồi bây giờ để ta xuống đoàn tụ với mẹ con chứ" – Ba Xử Nữ ôm lấy cô
- "Không ba...Song Tử không cần con nữa rồi còn chỉ còn ba thôi, ba hứa sẽ yêu thương con cơ mà" – Xử Nữ liên tục lắc đầu.


- "Song Tử thằng bé nó ức hϊế͙p͙ con?" – Ông ấy vội vàng hỏi
- "Hồi nãy anh ấy muốn tảo mộ mẹ nhưng công ty có việc gấp về sớm, chờ lâu quá con sang công ty anh ấy xem thì thấy...anh ấy ôm Bảo Uyên rất tình cảm" – Xử Nữ khóc ngày một to


Sau câu nói đó có hai người nào đó lập tức chạy đến, mặt vô cùng vội vàng lo sợ là Song Tử và Bảo Uyên họ còn tới đây làm gì nữa.
- "Chị nghe em giải thích tất cả là hiểu nhầm thôi" – Bảo Uyên lo lắng


- "Hiểu nhầm gì chứ, cô ba lần bảy lược muốn chiếm Song Tử tôi phải tin cô thế nào" – Xử Nữ nước mắt ướt đẫm nhìn hai người họ


- "Em đi du học qua bên đó tình cờ gặp Phước Hưng tụi em trò chuyện nói về nhau nhiều lắm lâu dần nhận ra tình cảm em dành cho Song Tử là đố kị muốn cướp của chị còn hiểu ra rằng tình yêu thực sự của mình là Phước Hứng. Hôm nay em đến công ty Song Tử xin việc với Phước Hưng, tụi em gặp nhau nói rõ mọi chuyện. Lúc em ôm anh ấy là như muốn kết thúc tình yêu bắt đầu tình bạn mà thôi" – Bảo Uyên vội giải thích


- "Xử em phải tin anh trước mặt mộ mẹ em anh xin thề chưa từng thay lòng đổi dạ, nguyện suốt đời yêu em" – Song Tử giơ ba ngón tay lên trời


- "Trước mặt mộ của mẹ chị em xin thề những lời em nói hoàn toàn là sự thực không chút dối lừa. Nếu có điều gì không đúng nguyện ch.ết phanh thây" – Bảo Uyên cũng chắc nịch nói


Bốn người họ tâm trạng ủ rủ về nhà, báo cho dì Tuyết một tin ba cô không còn sống lâu nữa. Ba tháng còn lại họ chăm sóc ông thật tốt vào những ngày cuối đời. Toàn bộ gia sản ông chia làm bốn phần trong đó hai phần cho Xử Nam và Xử Nữ một phần cho Bảo Uyên phần còn lại đi từ thiện người nghèo. Ông giao toàn bộ công ty thiết kế cho Xử Nữ còn Xử Nam là tập đoàn chính của nhà anh. Bảo Uyên được 5% cổ phần của công ty Xử Nữ.


Sau 3 tháng ông mất mọi người khóc hết nước mắt, dì Tuyết như sống dở ch.ết dở sống với ba lâu ngày chắc có lẽ dì yêu ba cô mất rồi. Ngày cuối cùng của ông ngồi nói chuyện với Song Tử rất lâu.
- "Song Tử, về sau mong cháu thành tâm với con gái ta" – ông hấp hối nói


- "Bác yên tâm cháu xin lấy danh dự đời mình và cả tính mạng hứa với bác cháu sẽ yêu thương, chăm sóc con gái bác đến cuối cuộc đời" – Song Tử nắm chặt tay ông


Sau giây phút ấy máy báo tim chạy một hồi thẳng, ông ra đi trong nụ cười ấm áp. Bia mộ ông được đặt ngay bên cạnh mẹ. Bây giờ ba mẹ cô được đoàn tụ rồi. Ngày đưa tang là ngày nắng vàng khắp lối cớ sao lòng người nơi đây đen tối vô cùng. Mười hai chòm sao có mặt, thầy cô, anh Xử Nam và vợ sắp cưới, Phước Hưng, Bảo Uyên và dì Tuyết đứng trên phía sau là nhân viên công ty đứng mặt đồ đen tưởng niệm.


- "Ba con sẽ sống thực tốt sẽ đưa sản nghiệp nhà mình lên cao" – Xử Nữ khóc sưng cả mắt


- "Anh Bảo em rất yêu anh, Nhi à mình xin lỗi vì đã cướp chồng cậu nhưng cũng vì mình yêu ông ấy. Chúc hai người dưới cửu tuyền sống thanh thản, từ nay trở đi mình sẽ bù đắp cho những lỗi lầm và tội ác của mình với con của hai người. Mình hứa sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng nó như mẹ ruột như cách mình yêu Bảo Uyên vậy" – dì Tuyết khóc ngất đi.


-----------------------------------
Qua đây là bài học khiến cho mọi người mạnh mẽ hơn: "Dùng quá khứ làm bàn đạp đến tương lai chứ không phải dùng tương lai để gục ngã bởi quá khứ"






Truyện liên quan