Chương 72: Ngoại truyện: Giải - Yết (part 2 - end)

*《... tình còn dang dở.》*
***


Chuỗi ngày sau đó là quãng thời gian yêu đương say đắm của cặp đôi Yết – Giải. Họ đôi khi cũng có những cuộc cãi vã nho nhỏ nhưng tất cả đều được giải quyết khi Thiên Yết chịu thua và đè cô ra hôn. Họ cứ yên bình như vậy hết những năm đại học còn lại. Chưa bao giờ tách ra, mà cũng không ai muốn xa nhau.


Ngày tốt nghiệp, Thiên Yết vội vã chạy quanh sảnh tìm Cự Giải. Sắp đến giờ làm lễ trao bằng mà cô còn bỏ đi đâu vậy?


"Bạn ơi cho mình hỏi?" – Thiên Yết giật mình ngẩng đầu lên. Đứng trên tầng hai là cô gái của cậu, xinh đẹp trong bộ quần áo cử nhân, đứng tựa vào lan can nhìn xuống cậu như đang trêu đùa.
"Cậu muốn hỏi gì vậy?" – Thiên Yết cười tươi đáp.
"Nếu mình nhảy xuống, cậu có đỡ mình không?"


"Luôn luôn sẵn sàng!" – Thiên Yết dang hai tay ra, nháy mắt với cô đáp.
Hai người một trên cao một dưới đất thâm tình nhìn nhau như cả thế giới chỉ có người đối diện vậy....


Sau khi nhận bằng, Thiên Yết kéo Cự Giải ra khỏi vòng vây của bạn bè, trốn khỏi bữa tiệc cuối cùng. Hai người cứ như vậy, vẫn mặc nguyên bộ đồ cử nhân, leo lên một chuyến xe bus, bỏ lại hết tất cả mà đi. Em yêu, mình cùng đi biển nào...!


available on google playdownload on app store


Đến nơi, Cự Giải chạy thẳng ra biển, đến khi nước chạm đến quá cổ chân mới ngừng lại. Cô quay đầu nhìn Thiên Yết cười. Thiên Yết biết trong giây phút đó, đây là tình yêu đích thực của cậu. Cô ấy đang đứng dưới ánh mặt trời, những tia nắng chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ khiến cô như được bao phủ bởi ánh sáng, mọi thứ trông như không có thật vậy, như đây là một giấc mơ. "Giấc mơ cũng được thôi" – Thiên Yết thì thầm – nếu đây là một giấc mơ, cậu hy vọng mình không cần tỉnh giấc.


***


Sau ba tháng hè chơi bời, hai người chia tay hội bạn thân đại học, dọn đồ về nhà mới – nhà của riêng hai bọn họ. Thiên Yết đi làm của công ty của người quen bố mẹ, còn Cự Giải làm việc cho một tổ chức của chính phủ. Hai người bắt đầu cuộc sống chung với nhau một cách tự nhiên, như đây là lẽ thường, một điều không ai thắc mắc. Họ cùng đi làm, cùng về nhà, rồi lại cùng ăn tối,.... Tất cả đều cùng nhau. Thiên Yết càng ngày càng yêu cô gái của cậu. Cậu muốn bao bọc cô, muốn làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, nên cậu cật lực làm việc, cố hết sức để thăng tiến trong công việc. Sau hai năm kiên trì, cậu cũng giành cho mình được chức phó giám đốc, nhưng chưa kịp vui mừng, cậu lại nghe tin: Cự Giải xảy ra chuyện.


Không... Nói chính xác là chỗ làm của cô xảy ra chuyện. Đã có một cuộc nổ súng ở nơi cô làm việc, mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng và hỗn loạn, cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu đó, không ai ra không ai vào được nên Thiên Yết chỉ có thể đứng ở khu vực người thân để chờ. Cậu chứng kiến từng người từng người được khiêng ra ngoài, có những người bị thương nặng, một số đã trút hơi thở cuối. Mỗi lần như vậy, Thiên Yết lại thở phào vì đó không phải Cự Giải nhưng cũng lo lắng vì mãi không có tin tức của cô.


Tầm hơn hai tiếng sau, khi tình hình có vẻ đã nằm trong tầm kiểm soát, cảnh sát đến chỗ người thân của các nhân viên trong toàn nhà, họ đến để thông báo về những người đã được tìm thấy và đưa ra, cũng như tin tức về kẻ đã gây ra sự việc này. Thiên Yết biết những kẻ gây ra chuyện này - Là Sam, một đồng nghiệp vô cùng thân thiết của Cự Giải và người yêu của anh ta, Kevin. Họ đã từng đến nhà Thiên Yết và Cự Giải chơi rất nhiều lần, Cự Giải vô cùng mến hai người này.


Thiên Yết như ch.ết lặng khi biết thêm rằng vụ nổ súng được bắt đầu ở chính khu Cự Giải làm việc. Cậu cảm thấy như bầu trời đang sụp xuống. Cậu muốn khóc, muốn gào thét, muốn chạy luôn vào trong tòa nhà tìm người yêu của cậu nhưng lại không thể làm được điều gì. Cậu chỉ có thể hy vọng, cầu nguyện hai người kia sẽ thực sự coi Cự Giải là bạn mà không làm hại cô.


Lại thêm một tiếng trôi qua, không có tiến triển.
Hai tiếng, ba tiếng, trời cũng dần tối.


Những chuyên gia đang đàm phán cũng dần trở nên chán nản khi phía đối tượng không đưa ra yêu cầu gì cũng như trả lời đề nghị thỏa hiệp của bọn họ. Đã có thêm hai đội đặc nhiệm được điều vào để giải cứu con tin nhưng cũng không mấy khả quan vì tòa nhà quá rộng.


Thêm một tiếng nữa, cuối cùng đã có động tĩnh. Thiên Yết nhìn thấy một đội cảnh sát đưa toàn bộ con tin ra và một đội đằng sau đang bao bọc Cự Giải ở giữa. Thiên Yết vui mừng khi thấy cô không bị thương nhưng vẻ mặt của cô còn u ám hơn đêm tối. Thiên Yết cố vượt qua dòng người để đến chỗ của cô, nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại ngay trước chiếc xe cứu thương cô ngồi. Cậu đau lòng nhìn cô như người mất hồn để cho bác sĩ tùy ý khám cho mình, một chút phản ứng cô cũng không có. Bác sĩ thở dài chuẩn đoán cô bị sốc tinh thần sau vụ việc nhưng may mắn không có vấn đề nghiêm trọng. Sau khi được xác nhận thân phận người nhà, Thiên Yết được đưa lên xe cứu thương cùng cô, cậu ôm cô thật chặt vào lòng như muốn khảm cô vào cơ thể mình. Cậu ước có thể thu nhỏ cô lại, mang theo bên người, bảo hộ cô một cách toàn vẹn. Cậu đặt từng nụ hôn nhỏ lên tóc cô, trán rồi xuống mắt, mũi, hai má, cứ chậm rãi hôn như đang an ủi cô. Cự Giải cuối cùng cũng có phản ứng. Cô áp tay mình lên mặt Thiên Yết, cậu liền nắm lấy nó, hôn xuống từng ngón tay. Cự Giải nhẹ nhàng gọi tên Thiên Yết, cậu liền đáp:"Anh đây". Cự Giải vẫn tiếp tục gọi, cậu cũng kiên trì đáp. Rồi cậu thấy cô khóc, từng giọt lệ cứ rơi xuống hai má cô theo mỗi tiếng cô gọi tên cậu. Thiên Yết chỉ biết ôm lấy cô, vuốt tóc cô và an ủi từng câu một.


Sau khi Thiên Yết trấn an được Cự Giải, cảnh sát đã đến để hỏi về vụ việc, lúc này, Thiên Yết mới biết, người đàm phán và khiến mọi việc kết thúc sớm như vậy, là Cự Giải.


Khi mọi việc bắt đầu, Cự Giải đang ở khu khác vì cô phải đi họp. Khi còi báo động vang lên và mọi người nghe thấy tiếng nổ súng, toàn bộ khu Cự Giải đang ở tự động khóa hết cửa phòng họp vì là một tổ chức của chính phủ nên họ có những chính sách bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng khóa được cửa lại không thể đóng được rèm. Những người trong phòng họp tận mắt chứng kiến đồng nghiệp của mình bị sát hại ngay trước mắt. Sự sợ hãi cũng như đau lòng vì bất lực lan tỏa trong phòng. Họ không thể ra ngoài hay cho người vào trong khi còi báo động vẫn đang bật, hơn cả là khi họ chưa biết thủ phạm là ai, có bao nhiêu người. Họ trơ mắt nhìn một tốp đồng nghiệp kêu gào đập cửa xin vào rồi bị ném mìn mất mạng ngay trước cửa sổ. Mỗi người trong họ, đặc biệt là Cự Giải sẽ không thể quên được ánh mắt của hung thủ khi ấy. Sam lạnh lùng nhìn những người nằm trên mặt đất, không một tia cảm xúc trong mắt hắn, như những người này là không khí, không phải đồng nghiệp bao năm của hắn. Cự Giải chưa bao giờ nghĩ một người tốt, đầy tình cảm như Sam sẽ trở nên như vậy, lí do là vì đâu...


Ngồi thẫn thờ đợi người đến cứu trong căn phòng ngột ngạt như vậy làm Cự Giải muốn phát điên. Cô có vô vàn câu hỏi trong đầu về sự việc này nhưng không ai có thể giải đáp được. Khi được cứu ra, đám người bọn cô được bao bọc ở giữa những cảnh sát trang bị quá mức đầy đủ như khi gặp khủng bố. Điều này càng làm Cự Giải lo sợ, Sam đã gây ra việc gì để mọi chuyện đến nỗi này. Rồi bộ đàm của một chiến sĩ vang lên thông báo nghi phạm số hai đã chạy trốn. "Nghi phạm số hai"- những từ này làm mọi người càng hoang mang, đang là một cuộc tấn công có tổ chức, mọi thứ đang ngày càng nguy hiểm hơn. Khi mọi người đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng súng lại một lần nữa nổ lên ngay đối diện họ, có hai người bị thương. Lúc người này bắn súng, Cự Giải đang nhìn thẳng vào người nọ, đó là Kevin. Hắn đang nhìn thẳng vào mắt cô và nổ súng bắn những người bên cạnh cô. Là bắn không trúng cô hay không nỡ bắn cô? Cự Giải thấy cả người mình lạnh buốt, não bộ ngừng hoạt động, cô muốn rời khỏi đây, cô muốn Thiên Yết, nhưng cô cũng không thể để sự việc tiếp tục đi xa hơn nữa.


Cô đã hỏi cảnh sát về thủ phạm và khi biết được chỉ có hai người kia, cô đã xung phong đi làm đàm phán. Không phải cô không sợ, không phải cô ghét bọn họ, cô là muốn cứu người, cứu bạn cô để họ mai sau sẽ không bị bản thân dằn vặt. Mọi chuyện sau đó chỉ là một sự mờ ảo như sương khói đối với Cự Giải, cô không nhớ cô đã nói gì, cô chỉ biết lúc cuối, Kevin bị bắn vào chân, Sam định nổ bom tự sát còn cô liên tục ngăn cản không ai được nổ súng. Những hình ảnh cuối còn đọng lại là khi cô ôm Kevin khóc van xin Sam đừng như vậy nữa. Sam cũng đã khóc, hắn làm việc này vì chính phủ khốn nạn và những chính sách có lỗ hổng khiến cho em gái cậu gặp chuyện nhưng lại không tìm được công lý. Cậu mất đi người thân nhưng không ai để ý. Khi Sam bỏ bom ra, cậu đã quỳ xuống ôm lấy Kevin như ôm lấy chúa cứu thế, lẩy bẩm câu xin lỗi. Sau đó tất cả bọn họ được đưa ra ngoài.


Cự Giải vì bạn của mình đã lật lại vụ án của em gái Sam, đưa nó ra ánh sáng để xã hội và chính phủ thấy được lỗi sai của mình. Cô ngồi trong phiên tòa xét xử vụ án của em gái Sam nhưng lại không thể chịu đựng nghe thêm một tin tức nào về những người bạn của mình. Thiên Yết đồng hành cùng cô qua tất cả những tháng ngày u ám đó nhưng cậu biết, cậu vĩnh viễn không thể xóa đi nỗi đau này trong cô, việc này cô phải tự buông nó ra, cậu chỉ biết trao hết những yêu thương để cô cảm thấy an toàn nhất.


*****


Thiên Yết về nhà sau giờ làm. Cậu ngạc nhiên khi thấy Cự Giải đang ngồi trên sofa làm việc bằng máy tính, bên cạnh là vô số giấy tờ. Từ sau vụ việc kia, Cự Giải đã không làm việc với giấy tờ nữa. Cô đổi sang làm việc ở các trung tâm từ thiện và ở nhà nướng bánh, đun trà hay vẽ vời gì đóđể giải tỏa. Bác sĩ đã bảo cô bị sang chấn tâm lý nhưng không rõ mức độ vì mỗi lần đi khám cô lại biểu hiện một khác, không hẳn tốt, không hẳn xấu. Thiên Yết đặt đồ xuống, đi đến ngồi cạnh và ôm cô: "Em đang định làm gì vậy? "


"Em muốn đi..." – một câu nói này của Cự Giải đã khiến bầu không khí trầm hẳn xuống - "Em muốn đi khám phá thế giới. Em muốn đến một nơi mới, một nơi không ai biết em là ai, một nơi em có thể bắt đầu lại. Em muốn đi. Em phải đi."


"Tại sao lại phải đi? Mọi thứ đang hoàn toàn ổn mà! Em có thể ở nhà làm nội trợ, khi anh được nghỉ anh sẽ cùng em đi du lịch." – Thiên Yết có chút mất bình tĩnh, giọng cậu đang run lên.


"Không giống nhau... Có gì đó không ổn. Em chỉ cảm thấy mọi việc không hề ổn. Em muốn... Em muốn đi." – Cự Giải nghẹn ngào nói. Cô không hiểu bản thân mình đang muốn gì nhưng cô biết mình sẽ không tìm thấy nó ở đây.


"Em đang nói gì vậy?" – Thiên Yết cao giọng – "Đi? Đi đâu? Nhà của em là ở đây, với anh. Em có thể ở yên đằng sau anh, an nhàn sống, chúng ta sẽ kết hôn, rồi có con, em sẽ chăm sóc chúng và anh sẽ gánh vác hết mọi chuyện. Tại sao lại không thể như vậy?"


"Bởi vì đó không phải là em! Em không phải là người sẽ núp sau bóng người khác. Em không sinh ra chỉ để như vậy. Em được sinh ra để làm một điều gì đó to lớn, để thay đổi thế giới này, như khi em thay đổi câu chuyện của Sam và Kevin. Em có thể giúp đỡ mọi người trước khi qua muộn. Và em chỉ có làm được khi em bước chân ra ngoài thế giới kia." – Cự Giải gào lên. Nước mắt cô chảy xuống dọc theo hai má, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiên định. "Anh có biết cảm giác khi một người anh vô cùng quan tâm nhìn thẳng vào mắt anh và giết người không? Hay cái cảm giác khi anh ôm người ấy nhưng họ lại chỉ giống như một cái xác? Em không muốn chôn thêm một người nào nữa."


Thiên Yết tức giận bỏ ra ngoài. Anh đi đến quán rượu quen ngồi uống cả đêm rồi nằm gục lên quầy rượu mà ngủ.


Một đêm anh không về là một đêm cô mất ngủ. Cự Giải nhìn những giấy tờ của mình, cô không hối hận vì đã làm như vậy. Sáng hôm sau khi Thiên Yết về đến nhà, hai người chỉ yên lặng nhìn nhau. Thiên Yết bước chầm chậm lại gần cô, tay phải vươn lên ôm lấy má trái cô, thì thầm: "Anh yêu em. Em là bạn thân anh. Em là người anh lưu tâm nhất. Anh cần em. Nhưng anh cũng cần em là chính em. Vậy nên, em yêu, dọn đồ thôi." – cậu đặt lên môi cô những nụ hôn vụn vặt. Hai người trán kề trán, mũi chạm mũi chỉ nhìn nhau. Cự Giải nghẹn ngào chỉ có thể ôm lại cậu. Anh yêu, đợi em về.


Một tuần sau đó, Thiên Yết đưa Cự Giải ra sân bay, nhắn nhủ cô vô vàn điều – việc mà cậu đã làm suốt những ngày qua. Sáu năm trước, cô cũng rời xa cậu để đến một nơi xa lạ. Sáu năm sau, lại một chuyến bay, vẫn là cô rời đi. Hai người trao nhau những nụ hôn từ biệt, vốn biết không phải xa nhau mãi mãi, cớ sao lại không nhịn được mà đau lòng. Hai người hai nơi nhưng luôn đặt người kia trong lòng. Những cuộc video call qua skype hay những bức ảnh được chụp gửi đi đơn giản mà lại đáng quý. Cự Giải thường kể cho cậu nghe những thành tích của cô: như hôm nay cô giúp được bao người, hay cô đã đặt trên đến nơi không thể tìm được trên google, đôi khi chỉ đơn giản là công thức làm bánh mà cô học lỏm được từ những người bản địa nơi cô đến. Ánh mắt cô khi ấy như lóe lên tia sáng. Đúng như cô đã nói, cô đã trở nên tuyệt vời. Nhưng vầng sáng ấy của cô lại vô tình làm cậu cảm thấy không thể với tới được. Cô như cách xa cậu cả nghìn bước, dù cậu ở nơi này, gắng sức làm việc, gắng sức vươn lên vị trí cao hơn cũng không thể chạm tới cô. Cô vẫn luôn là vậy, vẫn luôn là một người đáng kinh ngạc. Chỉ là khi hai người ở bên nhau, cậu có lẽ đã che mất ánh sáng ấy của cô, cậu cũng chọn cách lờ đi nó. Tim Thiên Yết như có gì đó thắt lại, là cậu sai sao?


Hơn nửa năm sau, Cự Giải về nhà lần đầu tiên. Hai người vẫn bên nhau như chưa từng có sáu tháng xa cách. Những cảm xúc lo lắng trong lòng Thiên Yết cũng vơi bớt. Nhưng sự không yên lòng vẫn còn tồn tại trong tâm trí cậu. Vào ngày kỉ niệm 6 năm của họ, Thiên Yết đã ngỏ lời cầu hôn cô. Cậu biết mình không thể đánh mất cô, vậy nên hãy để cậu ích kỉ trói buộc cô như vậy. Cậu muốn yêu cô một đời, nếu có thể liền yêu đến kiếp sau. Cậu sẽ thương cô, nuông chiều cô, chăm sóc cô một đời này. Cô muốn gì cũng được, chỉ cần cô ở bên cậu, vui vẻ.


Cậu hôm ấy đã tự mình xuống bếp nấu cho cô ăn. Cậu tự dọn dẹp nhà cửa chờ cô về. Cậu trang trí bàn ăn với nến và hoa hồng. Một bữa tối quá hoàn hảo cho cả hai nhưng khi Thiên Yết mở lời, giống như nhiều năm về trước, cậu nhận được một câu từ chối. Trong mối quan hệ này của hai người, cậu đã nhận được vô số lời từ chối nhưng chưa lần nào khiến cậu suy sụp như lần này.


"Tại sao?" – Thiên Yết thất thần, giữ nguyên dáng quỳ hỏi cô. Cậu cần một lí do, chỉ một lí do chính đáng thôi. Làm ơn...
"Vì em không thể. Em chưa sẵn sàng. Em vẫn còn điều mình muốn làm, em vẫn còn người cần cứu." – Em cứu những người xa lạ đó, vậy có cứu được trái tim tôi?


"Họ cần em. Em phải giúp họ. Em tạo cho họ hy vọng – điều mà họ đã đánh mất. Em đã thấy sự sụp đổ trong họ, và em không thể bỏ mặc họ như vậy." – Tôi cũng đang dần đánh mất hy vọng đây, em mau đến cứu tôi đi.
"Em xin lỗi."
"Tôi yêu em."


Hai người như cùng lúc nói ra. Có gì đó nghẹn lại trong cổ Cự Giải khiến cô không thể mở lời. Cô biết, cô không xứng đáng. Cô cũng biết Thiên Yết cần gì. Cậu cần một người giữ vững tổ ấm, cần một người ở phía sau, thay cậu lo toan mọi chuyện trong nhà, một người sẽ yên lặng đứng sau bóng lưng của cậu. Nhưng cô không phải là điều cậu cần.


...


Khi yêu, người ta sẽ có rất nhiều kiểu yêu. Có loại "kết hôn đi", có loại yêu đến già, có loại tam sinh tam thế, mười sinh thập thế, đều yêu nhau. Cô yêu cậu, yêu đến ch.ết, muốn yêu cậu đến già, một đời này chỉ yêu cậu. Nhưng cô chưa dám trói buộc bản thân. Cô chưa thể giấu đi vầng sáng của mình để đứng sau một người nào cả. Cô có đủ mọi tư cách để tự hào về bản thân, để nâng cao đầu nhìn thế giới.


Vậy nên ngay ngày hôm sau, Cự Giải lại tiếp tục chuyến đi của mình.


Hai người không chia tay – đây là điều kiện của Thiên Yết. Cậu không thể chia tay, cậu có thể tiếp tục đợi, cậu biết cô yêu cậu nhưng có lẽ tình yêu đó chưa đủ to lớn. Người ta vẫn bảo, ai yêu trước liền là kẻ thua cuộc. Là cậu tự mình nhận lấy đau khổ, cũng là cậu tự mình bám lấy cô, nhưng cũng là cậu, biết là đau khổ nhưng không thể buông tay. Những ngày sau đó, Thiên Yết đều đặn mỗi tháng đều gửi mail cho cô, dù cậu biết, cô đang ở nơi hoang vu nào đó, sẽ không thể trả lời mình. Tất cả chỉ là những lời hỏi thăm thông thường, những lời dặn dò lúc nào cũng giống nhau, nhưng cậu vẫn kiên trì gửi. Cũng kiên trì cầu hôn cô mỗi khi cô về nhà...


Cô đi gần ba năm. Lần đó trở về, cô bảo muốn ở lại nơi này lâu dài hơn, cô nhớ sự bình yên của thành phố này. Thiên Yết sung sướng ôm lấy cô, cậu không bao giờ buông tay để cô đi nữa. Lần này cậu sẽ thành công níu giữ cô ở lại bên cạnh mãi mãi. Lại một bữa tối lãng mạn, lại thêm một lời cầu hôn, vẫn là câu nói: "Em xin lỗi."


"Giải, anh yêu em, nhưng anh không thể tiếp tục như vậy. Nếu lần này em đi, anh sẽ không đợi nữa."
Tối đó, hai người ôm nhau ngủ, cậu biết cô khóc, nhưng mọi việc đã có câu trả lời.
Sáng hôm sau cậu thức dậy, cô đã đi, mang theo tất cả đồ dạc.
Tất cả...


Thiên Yết xin nghỉ phép một tuần, giam mình trong nhà, ngắm nghía những món đồ cũ của bọn họ. Cậu có một thùng những đồ lưu niệm Cự Giải mang về, từng món đồ đều có một tờ giấy note của Cự Giải, hay một bức ảnh nhỏ của cô. Bọn họ đã từng yêu nhau như vậy đấy. Giờ cô bỏ cậu đi, để lại kỉ vật nhưng thay vào đó, lại mang tim cậu theo mất.


...


Lần tiếp theo họ gặp nhau là ở đám cưới Bảo Sư. Đó là chuyện của ba năm sau khi chia tay, lần đầu gặp lại, chỉ có thể nhìn nhau cười coi như chào hỏi, gần gũi hay xa lạ, chính bản thân họ cũng không thể giải đáp. Khi Thiên Yết mời Cự Giải nhảy, cậu cũng không hiểu nổi bản thân nữa. Chỉ biết là, khoảnh khắc nhìn thấy người con gái đó đứng một mình, ôn nhu cười nhìn mọi người, cô giống như sẽ tan biến vậy, giống như tất cả đều không liên quan đến cô, cô chỉ là người ngoài cuộc, sẽ rời đi lúc cậu không để ý đến. Khi tay Cự Giải đặt lên tay cậu, trái tim của Thiên Yết một lần nữa ngừng đập, tay cô đã có những vết chai sạn, đôi tay nhỏ bé, mảnh mai như vậy lại có đầy những vết chai. Nhưng cậu biết, đó là niềm kiêu ngạo của cô, là bằng chứng cho sự cống hiến của cô.


Hai con người, điệu nhảy đầu tiên cũng là cuối cùng, ở đám cưới không phải của họ, với thân phận không phải tình nhân.
***


Nhiều năm sau của buổi tối hôm đó, buổi tối mà mỗi khi nhớ lại, Thiên Yết chỉ biết cười mỉa mai bản thân khi bản nhạc kết thúc lại buông tay cô ra, một người như cậu, vẫn giữ tấm hình của ai kia trong ví, chưa bao giờ lấy ra, chỉ là cất thật kĩ, thật lâu, kể cả khi đã đính hôn cùng người khác, là một kẻ tệ bạc.


Thiên Yết gặp vị hôn thê hiện tại của mình tại một bữa tiệc của công ty. Đó là một người hiền lành, yêu cậu, sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì cậu. Thiên Yết cũng có tình cảm với cô, nhưng cái ngày xưa đã ăn mòn vào tâm trí cậu, sao có thể quên. Trước khi đính hôn cùng cô gái kia, Thiên Yết đã gọi điện cho Cự Giải, một cuộc điện thoại chỉ tầm 5 phút mà họ đã mất hơn 7 năm mới có được. Cậu muốn nói cho cô biết, cậu sắp trở thành người đàn ông của cô gái khác, không vì lí do gì cả, chỉ là cậu muốn kể với cô thôi, cô cần được biết chăng, cậu tự nhủ. Sau một khoảng im lặng, Cự Giải chỉ đáp lại: "Người đó hợp với anh." Đúng vậy, "hợp". Có thể Cự Giải không biết nhưng Thiên Yết từng đặt chân vào quán cà phê do cô mở, cậu đã đọc từng câu linh tinh cô viết trên giấy note dán trên tường ở sau dàn cây, đây là điều cô luôn muốn làm. Ở đây, có một câu Thiên Yết biết, là nói về cậu: "Người bạn yêu nhất, có thể sẽ không phải người kết hôn với bạn. Mà người bước vào lễ đường, sẽ là người phù hợp với bạn nhất."


Lễ đính hôn, lễ cưới, Cự Giải chưa từng xuất hiện. Bạn đại học nói, cô ấy đã tìm được một người mới.


Thiên Yết từng nhìn thấy người đó. Khi cậu đi mua cà phê vào buổi sáng ngày đông lạnh, cậu đã thấy cô, nhưng cô không để ý cậu. Tầm mắt cô đặt cả lên người đàn ông đứng cạnh hàng hoa, cô chạy vụt qua cậu, nhào vào lòng người đó. Ánh mắt cô như có ngàn vì sao vậy, cậu biết, mình thua. Đã thua từ lâu thật lâu. Cậu từng nghe Xử Nữ kể, cô miêu tả người đàn ông ý bằng một sự kiêu ngạo không gì sánh bằng, ngay cả khi cô được trao huân chương cống hiến vì cộng đồng cũng không đáng một phần. Her sun and stars...


Cuối ngày hôm đó, Thiên Yết trở về phòng, khóa chặt cửa, giam mình trong bóng tối, lôi ra một tấm ảnh ở sâu trong ví.
He loves her. She loved him.
Câu chuyện của họ, đến cuối, cũng chỉ là hai câu này.
[Hết.]
***


Câu chuyện của hai người này là câu chuyện tình đầu tiên và có lẽ là cuối cùng tôi viết. Không phải không thích viết, mà là không viết nổi. Dồn hết tình yêu vào đây rồi, không dư lại một chút nào. Có một bí mật về mối tình này chính là kết cục của nó được quyết định chỉ bằng trò chơi bốc thăm. Hồi đó bốc thăm chỉ vui đùa một chút, ai ngờ thành thật. Tôi và người ấy xa nhau. Tiếc thì vẫn tiếc nhưng tôi không muốn thay đổi kết cục. Đôi khi tôi cảm thấy, có lẽ không sớm thì muộn cũng xa nhau, thôi thì mình cứ xa ở cái độ tuổi thanh xuân, mới dễ tha thứ cho nhau....


_ Sumi






Truyện liên quan