Chương 24

Khu rừng u tối.
Sương mù dày đặc.
Tiếng gió rít qua tai.
Những đôi mắt vàng rực sáng rỡ trong đêm tối.


Sự đáng sợ của khu rừng này khiến cho không một ai dám bén mảng tới. Cũng không biết tại sao mà chính quyền địa phương lại cho bảo vệ đứng canh ở bìa rừng, không cho ai bén mảng vào. Vậy mà bây giờ, một bóng người đang thong dong đi trong khu rừng, tay cầm một xấp giấy hơi ố vàng. Khuôn mặt người đó được lớp sương mù che đi tạo cảm giác lạnh gáy khiến cho hai người mặc bộ quần áo kiểm lâm xanh mặt không dám lại gần nhưng khi thấy người đó sắp mất hút trong làn sương mờ dày đặc, một anh la lên:


- Này! Không được vào đâu! Quay lại đây!
Người đó hình như đã nghe được.
Con người bí ẩn hơi quay đầu lại.
- Biến đi. - Giọng nói khàn khàn, mệt mỏi.
- Này anh kia! Ra đây!


Người kiểm lâm nghe được giọng nói khàn khàn của đàn ông thì anh ta la lớn hơn, không đoái hoài gì đến lời xua đuổi của anh chàng đó.


Anh chàng đang giấu khuôn mặt mình qua lớp sương mù thấy người kiểm lâm không nghe mình nói thì lập tức quay đầu, tiếp tục đi vào sâu bên trong mặc cho lời la hét đe dọa của anh ta.
- Này! Nơi này có sự bảo vệ của nhà nước đấy! Anh có nghe không?


Người kiểm lâm tức giận, bước qua lằn ranh màu đỏ chói mắt, định chạy về phía chàng trai bí ẩn nhưng vừa bước được hai bước, anh ta nghe tiếng xé gió bên tai.


available on google playdownload on app store


Những cái bóng đen to lớn vụt qua trước mắt khiến anh ta run sợ lẩy bẩy, có cảm giác như có cái gì đó đang nhìn mình chằm chằm. Anh ta theo phản xạ xoay qua xoay lại kiểm tr.a xung quanh nhưng khi ánh đèn sắp chiếu về phía anh chàng kia, một càm giác đau nhói ở mu bàn tay khiến anh hoảng hốt, tay cứng đờ, buông rơi cây đèn pin.


Cơ thể anh run lẩy bẩy.
- Này! Mau ra đi! - Anh ta nghe thấy tiếng anh đồng nghiệp ở phía bìa lằn đỏ.
Tiếp theo là ánh sáng hắt vào mặt anh khiến cho anh chói mắt đến mức nhắm chặt mắt lại.
- A... A.... A!!! - Người kiểm lâm đứng bên ngoài qua ánh đèn nhìn thấy.
Thánh thần!
Ông ta la lên!
Bỏ chạy!


Cây đèn trên tay rớt xuống, tiếp tục hắt ánh sáng về phía anh chàng kiểm lâm trẻ tuổi.
- Có chuyện gì sao? - Chàng trai trẻ tuổi hét lên nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng la của người đồng nghiệp lớn tuổi đang ngày càng nhỏ dần.


Chàng trai trẻ cảm thấy sợ hãi, trên trán lấm tấm mồ hoi. Anh he hé mở mắt, để ánh sáng hơi rọi vào mắt mình và khi quen được với ánh sáng, anh ta ch.ết trân!
Một... Một bầy sói!
Anh ta muốn la!
Anh ta muốn bỏ chạy!
Anh ta muốn rời khỏi đây!
Nhưng...
Miệng anh ta khô khốc không nói được lời nào...


Chân anh ta đã cứng đờ...
Không thể nào nhấc lên được...


Đôi mắt anh ta mở to, đồng tử co rút lại, in hằn trong đôi đồng tử màu đen đục ấy là hình ảnh một con sói trắng với hàm răng nhọn, ố màu đang nhe ra, xung quanh đâu đâu đôi đồng tử của anh cũng in hằn bóng loài động vật đáng sợ to biến dị này. Cả cơ thể run rẩy!


Con sói trắng! Với đôi mắt vàng phát sáng, những chiếc răng nanh được nhìn thấy rõ ràng khi mà con sói đang nhe ra, hai chân trước hơi khuỵu xuống như chực chờ thời gian để nhảy bổ về phía anh. Con sói to lớn hơn cả anh. Mà không phải chỉ có một con!
Một con sói không nói gì, bỗng nhiên vồ đến phía anh ta!


Mà anh ta cũng không thể nào làm gì. Anh ta làm gì được chứ? Khi mà nỗi sợ hãi đang chiếm dần lấy tâm trí anh ta, khiến cho anh ta run rẩy, cả người cơ hồ như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể xô ngã anh ta. Anh ta mở to mắt, trợn trừng lên, đến tận lúc những chiếc răng nanh sắc nhọn, lạnh lẽo của loài sói cắm sâu vào cổ anh ta. Kể cả lúc cơ thể anh ta bị con sói to lớn hơn anh ta dùng móng ghim chặt xuống lòng đất, máu dần thấm đẫm cái chất lỏng màu đỏ sền sệt, ấm nóng, anh cũng không nhắm mắt, mà không, phải nói là không thể nhắm mắt! Cho đến cái giây phút con sói to lớn cắn nát đầu anh, bứt nó ra khỏi cơ thể, đôi mắt anh ta vẫn trợn trừng trong mồm của nó, không giây phút nào nhắm lại, tận đến khi cái đầu đã bị nghiền nát và chìm vào trong bụng con sói trắng, đôi mắt ấy vẫn như vậy...


Đôi mắt của người kiểm lâm trẻ tuổi trước khi bị con sói lớn nuốt trọn vào mồm, đôi đồng tử ấy in ra một hình ảnh: Anh chàng bí ẩn đó, không một con sói nào dám đến gần anh ta. Anh ta là ai?


Song Hoàng hơi quay đầu, nhìn cảnh tượng những con sói khác đang vây lấy cái xác không đầu ngặm nát ra, cắn thành từng khúc nhỏ. Những miếng thịt vẫn còn màu hồng nhạt của da người nhưng bị tẩm trong màu đỏ tươi đang thẫm lại của máu. Anh hơi nhếch môi lên.


Anh đã cảnh báo, là do hắn ta không nghe lời cảnh báo của anh. Song Hoàng quay bước, định đi tiếp thì phía sau, anh nghe tiếng tru. Anh quay lại.
Con sói vừa mới mứt đầu người kiểm lâm bước lên phía trước, cái mồm đầy máu nhớp nháp đến đáng sợ. Nó hơi khuỵu người như muốn chào anh rồi lại tru lên.


- Ta sẽ không phá vỡ giao ước. - Song Hoàng đầu hơi ngước lên nhìn con sói trắng.


Con sói nghe như vậy, lại tru lên. Tiếng tru cao vun vút như giọng hát thần tiên được vang vọng khắp khu rừng. Đâu đó, tiếng tru của nó được đáp lại, bầy sói phía sau lưng tiến về phía trước, hai chân trước khuỵu xuống, cúi đầu chào anh.


Dưới ánh trăng, ánh sáng mờ ảo mà rõ ràng, hình ảnh chàng trai buông thỏng hai cánh tay, hai vai thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt con sói đang cúi xuống nhìn mình, phía sau là bầy sói trắng được phản chiếu bởi dòng suối gần đó, khung cảnh huyền diệu khiến cho những họa sĩ có thể vẽ đi vẽ lại cảnh tượng này ở nhiều vị trí khác nhau, vẽ hoài không chán mà các nhà văn cũng có thể viết nên những bài thơ dựa trên hình ảnh này...


"Dưới ánh trăng bạc nhuộm đỏ bởi máu, loài sói to lớn được thuần phục. Kính cẩn nghiêng mình chào anh ta. Người điều khiển sói ngước lên nhìn, đôi mắt sâu lắng được phản chiếu bởi dòng suối được tắm bởi trăng, dần mờ ảo bởi giọt lệ máu của con người ngu ngốc và xấu số..."


Song Hoàng biết họ đã đồng ý, cúi chào lại, sau đó liền quay người bước đi.
Anh không nên ở trong lãnh địa của họ quá lâu.


Song Hoàng mở tờ giấy ố vàng ra. Theo như những câu đố trong tờ giấy này thì Chu Tước đang ngủ yên trong hang động lửa ở trong khu rừng này. Nhưng hang động lửa? Song Hoàng hơi chau mày, theo như anh nhớ, không có cái gì gọi là hang động lửa cả. Vậy là sao? Đôi mắt anh hiện lên sự lo lắng.
Hay là... Hỏi họ?


Ý tưởng điên rồ lóe lên trong trí não anh. Không được! Họ không thích giúp đỡ người khác nhưng biết đâu...
Song Hoàng dừng bước, quay lại phía bìa rừng, nơi những con sói trắng đang xử lí thi thể của người kiểm lâm xui xẻo.


Con sói đầu đàn đang nằm trên mặt đất, hai chi trước xếp chéo để làm điểm tựa cho cái đầu lớn, hai chi sau xếp chồng lên nhau trên mặt đất.
Nghe có tiếng loạt soạt, con sói mở hờ mắt ra, lười nhác nhìn về phía Song Hoàng.
- Ngươi có biết hang động lửa ở đâu không?


Con sói trắng nhìn Song Hoàng như nhắc nhở anh ta.
Ồ, anh cũng biết chứ nhưng anh đang rất gấp, đành phải cầu cứu họ thôi.
Con sói nhìn anh, rồi kêu lên một tiếng.
"Hang động lửa là cách gọi của lối vào những núi lửa."
Song Hoàng mỉm cười. Anh để xuống nền đất một chiếc hộp nhỏ rồi quay đi.


- Đây là quà cảm tạ. Cảm ơn.
Sói trắng không đáp lại, miệng hơi gầm gừ đe dọa nhưng rồi lại im lặng, nhìn bóng dáng người đó bị làn sương mù che khuất và biến mất.






Truyện liên quan