Chương 27
Xử Nữ mở to mắt trừng trừng nhìn Ma Kết.
Cô ấy... Vừa mới nói gì?
- Ma Kết, cậu...
- Cậu có muốn rời khỏi đây không? - Ma Kết lặp lại lần nữa.
Vẻ mặt Ma Kết dửng dưng như đó là chuyện rất bình thường, vứt bỏ hoàn toàn sự đau xót và tự trách xuống đáy của tâm hồn.
Xử Nữ sửng sốt, biết lời Ma Kết nói là thật.
Cô nhíu mày nhìn cô gái vampire trước mặt. Có gì đó rất kì lạ ở cô nhưng linh tính mách bảo cô tốt nhất đừng hỏi mà cho dù muốn hỏi, trí tò mò của cô cũng ngoảnh mặt làm ngơ, trong đầu cô hiện tại chỉ còn lại lời đề nghị của Ma Kết.
Rời khỏi đây?
Thật ra... Cô rất muốn! Cô muốn quay lại thế giới xinh đẹp và ngập tràn ánh sáng của sự sống, chứ không phải là tòa lâu đài lạnh lẽo này. Cô thèm khát sự tự do của một con người chứ không phải sự gò bó của một tù nhân. Cô ham muốn được tốt nghiệp đại học và được làm cái nghề mà mình yêu thích chứ không phải bỏ phí cả đời tại nơi này.
Nhưng...
Cô không nỡ rời xa anh....
- Xin lỗi, Ma Kết. Tớ không muốn rời đi. - Xử Nữ ái ngại nhìn người trước mặt, đôi mắt thể hiện rõ sự hối lỗi không dám nhìn thẳng mặt Ma Kết.
Để nói câu này với cô, có lẽ Ma Kết đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị Kim Ngưu phát hiện và trừng phạt, nhưng cô vẫn lựa chọn nói ra, vậy mà đổi lại là lời cự tuyệt của cô. Cô biết nó khiến Ma Kết hụt hẫng đến mức nào.
Nhưng! Cái Xử Nữ không biết chính là trong lúc đôi mắt của cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Ma Kết, cô đã không nhìn thấy sự ngạc nhiên và vui mừng cũng như cái thở phào nhẹ nhõm của cô nàng vampire tốt bụng.
Ánh mắt Ma Kết lấp lánh.
- Không sao đâu! - Ma Kết không giấu nỗi sự vui mừng trong giọng nói khiến Xử Nữ ngạc nhiên nhìn cô nhưng cô không quan tâm - Vậy, mình đi trước đây.
Không để cho Xử Nữ trả lời, Ma Kết biến mất.
Trong căn phòng rộng lớn, giờ đây chỉ còn mỗi một mình Xử Nữ.
Cô ngạc nhiên nhìn vào vị trị trống không mà vài phút trước Ma Kết đã đứng. Cô thật sự không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Tại sao Ma Kết lại nói những lời đó rồi khi cô từ chối, Ma Kết lại vui đến như vậy? Sự khó hiểu và tò mò quay lại trong người cô, bắt đầu suy luận về sự việc vừa xảy ra mà không để ý hơi thở trầm đục của một người nào đó đã đứng ở góc phòng từ lúc nào.
~o0o~
Tokyo, Nhật Bản
Nhật Bản sau vài thế kỉ đã trở thành một trong những nước lớn mạnh nhất trên thế giới. Giữ vững lập trường hòa bình và phát triển của đất nước, Nhật Bản cho dù lơn mạnh nhưng thực hiện tốt các chính sách kế hoạch hóa gia đình, công nghiệp hóa đất nước và xóa nạn mù chữ cho người dân, lại thêm chương trình giáo dục và rèn luyện tốt, Nhật Bản trở thành nươc lớn mạnh và phát triển nhất châu Á.
Và do sự lớn mạnh này mà chính phủ hoàn toàn có khả năng quản lí các hệ thống ma túy, cờ bạc, mại ɖâʍ,... Chỉ duy nhất hai việc bị cấm ở nơi đây là giết người và buôn người. Người Nhật Bản coi trọng quyền tự do của con người và các quyền lợi đáng có nên nếu không có án tử, các hình thức giết người đều bị cấm.
Các quán bar lớn mở cửa 24//24, nơi ăn chơi của các cô chiêu cậu ấm không có hồi kết thúc, tiếng nhạc xập xình vang vọng khắp mọi nơi trong quán bar lớn nhất nhì thủ đô như để thể hiện sự xoa hoa và nhộn nhịp của thế giới đêm Nhật Bản.
Thiên Yết nhếch môi cười nhạt, ngửa đầu uống hết ly cocktail màu xanh dương nhạt sóng sánh ánh nước. Dưới ánh đèn xanh đỏ chói mắt, đôi mắt sáng rực như sao của Thiên Yết chăm chú nhìn dòng nước cay xè đang giảm dần trong chiếc ly thủy tinh trên tay cô.
Bên cạnh, Zen dùng đôi mắt vô hồn mà tha thiết nhìn chủ nhân của mình.
- Xin người đừng uống quá nhiều. - Zen mở miệng nói, nhắc nhở cô gái trước mặt, đồng thời cũng quét ánh mắt lướt đi khắp nơi đề phòng.
Thiên Yết và Zen ngồi trong khu vực của hội viên, đương nhiên sẽ không bị làm phiền hay xuất hiện những tai nạn ẩu đả bất bình nhưng Zen nhìn thấy rõ những ánh mắt trần tục đang nhìn về phía Thiên Yết.
Thiên Yết đặt ly cocktail trống không xuống bàn, mỉm cười nhìn Zen.
Cô biết rõ, Zen rất ghét nói chuyện, cậu càng ghét việc bước vào một nơi như thế này nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của Thiên Yết một cách vô lí và thái quá, cậu vẫn cùng cô bước vào đây với sự trầm mặc. Đây là câu nói đầu tiên của cậu kể từ khi hai người bước vào đây.
- Không sao đâu. - Thiên Yết trấn an Zen, giơ tay ý bảo người phục vụ lấy thêm một ly nữa.
Thật ra, cho dù là vampire nhưng khi uống rượu vẫn có thể say khướt mà tự Thiên Yết cũng biết rõ mình không thể uống quá nhiều, bụng của cô đang quặn lại từng cơn nhưng cô không muốn dừng, cô muốn mình phải say khướt, đến mức có thể đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng mà không phải suy nghĩ gì nhiều. Không phải suy nghĩ về mọi chuyện, không phải suy nghĩ về kế hoạch ấy, không phải suy nghĩ về anh...
Người phục vụ mang ly cocktail đến cho cô. Thiên Yết lắc lắc thứ chất lỏng trong suốt màu xanh đẹp đẽ ấy, đôi mắt mông lung như nhìn thấy anh.
Anh đã chững chạc hơn rất nhiều. Đôi mắt anh trở nên trầm ổn hơn, làn da dường như có phần rám nắng hơn tuy nhiên đôi mắt anh vẫn như vậy, sâu thẳm và mãnh liệt khiến cho cô bỗng cảm thấy mình thật yếu đuối. Thiên Yết cười tự giễu bản thân mình, nhớ lại lúc đó, suýt chút nữa cô đã bước đến bên anh và khóc lóc kể cho anh nghe sự ấm ức của mình nhưng có thể sao?
Nụ cười tự giễu xuất hiện trên đôi môi hồng xinh đẹp.
Mọi chuyện sớm đã kết thúc, tại sao cô lại còn lưu luyến đến vậy?
Uống cạn hết ly này đến ly khác, Thiên Yết không biết rốt cục mình đã uống bao nhiêu. Sáng hôm sau cô tỉnh, những gì cô nhớ chỉ là mình không ngừng uống cocktail, sau đó lại chuyển sang rượu mạnh, cứ coi rượu như nước mà uống hết ly này đến ly khác.
Thiên Yết không hề nhớ, cô đã vừa cười vừa uống rượu, nhưng nước mắt lại chảy xuống, cô cũng không nhớ mình đã dùng hai tay đánh không biết bao nhiêu lần, cứ dùng sức đánh xuống lòng ngực rộng lớn của Zen khi cậu ôm cô muốn đưa cô về, càng không nhớ cô đã kể lể với cậu nghe về những đau khổ của mình, coi Zen như con người đó mà hung hăng mắng, đau khổ khóc lóc kể lể...
~o0o~
Ma Kết để lại hết mọi việc cho Đàn Tế, bay một ngày một đêm trở lại New York. Không biết tại sao, Ma Kết muốn gặp anh.
Cô thở hồng hộc, chạy vụt vào nhà.
- Nhân Mã? - Cô gọi to nhưng chẳng ai trả lời.
Ma Kết nhíu mày cảnh giác. Đèn trong nhà đã tắt hết khiến cho không khí trở nên âm u và đáng sợ. Cô bước nhanh quanh phòng khách, xác định là không hề có ai, mới bật đèn lên.
Ánh sáng chói mắt nhất thời làm cho Ma Kết cảm thấy đầu mình ong ong. Cô nhắm mắt lại, cố gắng thích nghi với ánh sáng khó chịu này rồi lại bước nhanh về phía cầu thang. Ma Kết cảnh giác nhìn xung quanh, môi mím lại thành một đường thẳng.
Cô cảm nhận được có người đang ở nơi này qua hơi thở nhẹ nhàng phảng phất bên tai cô nhưng cô không tài nào biết được vị trí của người đó. Ma Kết tự trấn an bản thân, có lẽ là Nhân Mã đang ngủ trên lầu thì sao? Cô bước nhanh lên phòng Nhân Mã, mở cửa ra.
Căn phòng trống không.
Ma Kết giật mình nhìn vào căn phòng tối tăm không một bóng người rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại, lao lên phòng mình.
Cảm giác bất an lần nữa trào dâng trong Ma Kết, cô lo sợ bước lên lầu, rồi lại muốn đi ra ngoài nhưng đôi chân cô vẫn cứ bước về phía căn phòng rộng lớn của mình. Ma Kết chậm rãi mở cửa ra.
"Két"
Âm thanh nặng nề, chói tai vang lên trong tai Ma Kết, cô mở bung cửa ra.
Không có ai cả!
Ma Kết thở phào nhưng rồi lại nở nụ cười tự giễu.
Thật là, cô sợ gì chứ? Chắng có gì phải sợ. Cô đường đường là một vampire thuần chủng mang dòng máu hoàng gia với sức mạnh vô song, việc gì phải sợ?
Ma Kết bước vào phòng mình, tay quờ quạng để mở đèn. Bỗng nhiên, tay cô chạm được một thứ gì đó như da người, tuy nhiên lại không có độ ấm, rất lạnh, như là... Người ch.ết!
Khuôn mặt Ma Kết trắng bệch, rút tay lại, cảnh giác nhìn xung quanh, trong đầu hiện lên hình ảnh của người mà cô đang cho trú ở đây - Nhân Mã! Khuôn mặt cô tối sầm lại, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh Nhân Mã cả người lạnh toát, đôi mắt mở lớn, trừng trừng nhìn cô, cả người đầy máu. Dường như cô có thể cảm nhận được nỗi hận và căm phẫn của anh qua đôi mắt trợn trừng lên, qua tứ chi đã bắt đầu co cứng lại.
- Nhân Mã! - Ma Kết hô lên - Anh ở đâu? Anh có sao không?
Đáp lại cô chỉ là một mảng im lặng, im lặng đến lạ thường, đến mức kinh dị. Ma Kết hoảng loạn kêu lên. Cô bắt đầu la hét, dùng hết sức lực để hét lên. Trong đầu cô bây giờ chỉ là hình ảnh Nhân Mã chỉ còn là một cái xác ch.ết lạnh ngắt. Thì ra cảm giác không tốt mà cô cảm nhận được lúc mới tới lâu đài của Thiên Bình là do việc này.
- Nhân Mã! Nhân Mã! Nhân Mã!
Ma Kết bất chấp tất cả, mặc kệ nếu anh còn sống sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì, cô vươn nười lên không trung. Đôi môi mềm mại khẽ hé ra, một vài nốt nhạc vang lên.
"Xoảng"
Những chiếc cửa kính thủy tinh màu vỡ ra, cơn gió lạnh buốt tràn vào tòa lâu đài, tập hợp lại với nhau, quyện lại thành một khối ngay sau lưng cô kết tinh lại thành một đôi cánh lớn trong veo như pha lê nhưng lại óng ánh sắc màu.
Ma Kết đập mạnh đôi cánh như pha lê kia, bay khắp nơi trong lâu đài rộng lớn tìm kiếm anh, giọng nói của cô không ngừng lại, cứ kiên trì vang lên mặc cho thanh âm càng lúc càng khàn đi:
- Nhân Mã! Nhân Mã! Nhân Mã!
Ma Kết thừa nhận, mình không phải đối với anh là "không quan tâm", mà thực ra có lẽ là "rất quan tâm". Cô bây giờ thật sự rất lo lắng cho anh. Cảm giác bất an vây lấy cơ thể cô. Đôi cánh pha lê sau lưng vẫn dập dờn vỗ cánh, đưa cô lên tầng cao nhất nhưng vẫn không có ai. Ma Kết nhìn bàn tay của mình, rõ ràng làn da lạnh ngắt lúc đó cô chạm phải là Nhân Mã, nhưng tại sao sau đó lại chẳng thấy ai trong căn phòng?Chẳng lẽ anh đã bị bắt đi đâu rồi?
Những dòng suy nghĩ ngổn ngang cùng với sự lo lắng xâm chiếm lấy tâm trí khiến cho cô không phát hiện, có ai đó đang đứng ngay trên cầu thang, nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, nhưng ánh mắt ấy nhanh chóng biến mất, người đó nhảy lên không trung, bật thẳng về phía cô.
Ma Kết không hề phát hiện, thẳng đến khi một lực rất mạnh đè lên đôi cánh cùng lưng cô khiến cho đôi cánh pha lê vỡ nát, Ma Kết mới giật mình phát hiện ra, cô dùng chân móc ngược lên định bắt lấy người đang đè lên lưng mình thì người đó chặn chân cô lại, đè cô xuống.
Đôi cánh vỡ nát, Ma Kết cùng người đó từ giữa không trung ngã xuống.
Ma Kết hối hận khi xây cầu thang theo vòng tròn, để trống một khoảng rộng hơn 3 thước ở giữa để giờ cả người cô lơ lửng trên không trung, không cản lại được lực hút trái đất mà rơi xuống. Chỉ là, bây giờ cô không thể nghĩ tới vấn đề này, cô cần phải xử lí người đang đè lên lưng cô để còn mau đi kiếm Nhân Mã.
Ma Kết xoay người tay định nắm lấy cổ hắn vặn thì một tấm vải đen rơi xuống, phủ đi đôi mắt cô mà cô còn cảm thấy, người trước mặt đang cột chặt tấm vải lại thành một tấm che mắt, còn gấp nếp lại để tấm vải vừa văn che đi đôi mắt của cô, vô hiệu hóa đi tầm nhìn của cô. Cô bắt đầu tức giận, cả hai tay quờ quạng bắt lấy cổ con người đó nhưng hai bàn tay giữa không trung bị người đó bắt lại, ép chặt, bàn tay to lớn hơn tay cô nhiều lần dễ dàng giữ chặt cả hai tay cô, cô còn cảm nhận được, bàn tay kia đang siết chặt lấy eo cô, bỗng chốc đã kéo cô vào người mình, để cho khuôn mặt của cô dựa sát vào vòm ngực rộng lớn.
Ma Kết chắc chắn, con người này là một người đàn ông rất khỏe mạnh, khi mà có thể cố định cả cơ thế cô trong lòng người đó như vậy.
"Rầm"
Cô choáng đầu, trong lòng có một cảm giác run rẩy. Không thể nào! Không thể nào có người từ độ cao như vậy lại có thể tiếp đất một cách dễ dàng như thế này, con người này không bình thường!
Cố gắng hết sức ngọ nguậy cơ thể nhưng cổ tay cô vẫn còn bị bàn tay cứng như thép nắm lấy, cùng lúc đỡ hông cô để bế cô lên, cô khó chịu:
- Vampire hay Hunter? - Cô rít qua kẽ răng đề phòng, hai chiếc răng nanh được phơi bày ra không khí đầy cảnh giác.
Nếu là vampire thì khả năng Nhân Mã còn sống là 0. Vốn vampire quý tộc và hoàng thất đều là con mồi béo bở của bọn vampire lang thang. Chính vì vậy đối với những người có sức mạnh chiến đấu yếu như Ma Kết luôn cần một vệ sĩ riêng, đó là Đàn Tế nhưng bây giờ anh ta không có ở đây. Máu của Nhân Mã lại có khả năng là máu thuần khiết, làm sao bọn vampire tạp nham đó có thể kiềm được chứ? Còn nếu là Hunter... Ma Kết chắc chắn bọn họ sẽ không giết anh, mà biến anh thành vật thí nghiệm của mình. Bọn người máu lạnh đó luôn muốn tìm một "con chuột bạch" thí nghiệm để tìm hiểu về máu thuần khiết. Nếu như vậy, Nhân Mã sẽ phải chịu khổ sơ biết bao nhiêu...
Suy nghĩ của Ma Kết bị gián đoạn, cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên. Người đàn ông này không còn bế cô nữa mà lại để cô ngồi lên cánh tay rắn chắc của anh ta, đầu tựa vào hõm cổ của anh ta. Sự đụng chạm cơ thể khiến cho hương thơm của máu xộc vào mũi cô rõ ràng hơn, Ma Kết bỗng cảm thấy miệng mình trở nên khô nóng.
Ngay khi cô sắp không khống chế được cơn khát, giọng nói trầm đục, hơi khàn nhưng lại dịu dàng theo hơi thở phả ra bên tai cô vang lên:
- Hunter.
"BỐP"