Chương 3: Khởi đầu mới
"Tất cả các ngươi sẽ phải trả giá."
Hai con người, hai nơi khác nhau, nhưng cùng một suy nghĩ, chung một vận mệnh và chung một đích đến.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, đã làm thay đổi hoàn toàn các cô.
Hôm qua, những nụ cười còn hiện lên. Nhưng hôm nay, sự vui vẻ đấy đã không còn. Mọi thừ từ một gam màu vui tươi, trở thành một gam màu buồn...
--------------------------------------------------- Sáng hôm sau...
- Qua nhà tao. - đó là những gì Ma Kết thốt lên.
- Được! - Bảo Bình trả lời.
Một lúc sau, Bảo Bình đã có mặt ở nhà của Ma Kết.
- Tao với mày cần phải sửa sang lại ngôi nhà và ra điều kiện thôi. - Bảo Bình lên tiếng.
- Um... - Ma Kết trả lời.
- Còn căn kia tính sao? - Bảo Bình hỏi.
- Giữ lấy làm nơi làm việc. - Ma Kết trả lời.
- Ok - Bảo Bình trả lời rồi bắt tay vào làm việc.
Căn nhà hai cô ở rất rộng. 1 tầng hầm, 1 phòng khách, 1 bếp, 1 bể bơi, 1 vườn, 2 phòng ngủ, 1 phòng cho khách, 1 phòng nghệ thuật, 1 thư viện, 1 phòng thư giãn, 1 khu ngắm cảnh, 1 phòng gym/tập và mọt căn phòng bí mật. Nhà năm tầng (không tính tầng hầm) và tầng sáu là tầng bí mật.
Nhưng, cô khác các cô gái "tiểu thư" khác, các cô tự làm tự ăn. Tự làm tất cả mọi việc từ quét nhà đến rửa bát, nấu ăn.
Hai cô dọn lại nhà, sử sang đồ đạc mất cả vài tiếng đồng hồ. Ăn trưa xong cũng đã 2h chiều.
- Tao nghĩ tụi mình ra đồn giải quyết vụ việc được rồi đó. - Bảo Bình lên tiếng.
- Um, đi thôi. - Ma Kết trả lời.
Hai cô thay đồ rồi đi bộ ra đồn cảnh sát.
- Cháu nghĩ các chú nên dừng điều tr.a về cái ch.ết của gia đình bọn cháu đi ạ. - Bảo Bình lên tiếng.
- Nhưng đây là lệnh của cấp trên. - chú cảnh sát trả lời.
- Bọn cháu là hai người duy nhất sống sót trong vụ giết người đấy và bọn cháu cũng biết nguyên nhân. - Ma Kết lên tiếng,
- Vả lại, bọn chúa cũng không muốn ai khác biết về chuyện này. - Bảo Bình tiếp tục.
- Vậy lý do là gì? - chú cảnh sát hét lên.
- Theo như bố bẹ cháu nói thì lý do dẫn đến vụ việc này là vì bố mẹ bọn cháu quá yếu kém trong thế giời ngầm. Vì không đạt đủ trình độ nên trong lần cải cách lần này, ai không đủ trình sẽ bị giết. Nhưng cách đây không lâu, gia đình cháu và gia đình Bảo Bình đã gây họa cho thế giới ngầm nên được yêu cầu xóa sổ cả họ. - Ma Kết giải thích.
- Được rồi! Chú sẽ cho mọi người dừng điều tra. - một chú cảnh sát cấp trên bước vào.
- Còn một việc nữa, cháu nhờ các chú nói với chính phủ là bọn cháu sẽ tự thành lập một bang trong thế giới ngầm để giúp các chú trong việc điều tr.a và bắt tội phạm. Cũng là để bọn cháu trả thù cho bố mẹ. - Bảo Bình lên tiếng.
- Điều này thì không cần báo cáo lên chính phủ chỉ cần báo lên bộ là được rồi. Chú cũng phải nói một điều là bố mẹ của các cháu vì làm việc này nên mới bị sát hại. Chú cũng xin lỗi các cháu. - chú cảnh sát nói thêm.
- Không sao đâu ạ, cái gì qua rồi cứ để nó qua. - Bảo Bình lên tiếng.
- Nhưng về thực lực của các cháu? - chú cảnh sát hỏi.
- Các chú không phải lo, bọn cháu ổn mà. Nếu muốn chú có thể kiểm tr.a thực lực của bọn cháu ạ. - Ma Kết trả lời.
- Được, theo chú. - chú cảnh sát trưởng đứng lên và dẫn hai cô vào một căn phòng.
----------------------------------- - Các cháu có mười viên đạn, đứng cách xa tấm bẳng này 15m và bắn nào. - chú cảnh sát chỉ dẫn.
Kết Nhi không nói, không rằng đứng lên và giơ súng lên bắn.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Cô bắn trúng hồng tâm cả năm cú đầu tiên. Bảo Bình cũng thế.
- Bây giờ cái bẳng sẽ di chuyển, đến chú cũng không biết thứ tự di chuyển của nó. Các cháu phải bắn vào hồng tâm. - chú cảnh sát tiếp tục.
Tuy mới có mấy giây nhưng hai cô đã nhanh chóng tìm ra quy luật chạy của cái bảng. Chỉ trong vòng hai phút cả năm phát còn lại đều trúng hồng tâm.
- Các cháu làm rất tốt cà chính thức được nhận vào làm việc. Các cháu sẽ phải làm việc lúc đêm muộn, các cháu làm được chứ? - chú cảnh sát hỏi.
- Được ạ! - hai cô trả lời rồi chào tạm biệt và đi về nhà.
------------------------------ Về đến nhà...
Hai cô nhanh chóng nấu ăn và sắp xếp lại thời khóa biểu. Hôm nay là thứ bảy và các cô chỉ còn một ngày nữa để sắp xếp công việc.
Đêm hôm nay, hai cô sắp xếp lại lịch hoạt động mới rồi lên giường đi ngủ.
Đêm nay sẽ là một đêm dài.
Nỗi nhớ gia đình...
Những muộn phiền...
Những lo lắng...
Đêm hôm đấy, cả hai cô đều không ngủ được. Nước mắt cứ tuôn ra, lòng thì nặng trĩu những nỗi lo âu, muộn phiền.
Từ bây giờ, cuộc sống của các cô sẽ ra sao? Cuộc sống tự lập sẽ thế nào?