Chương 58: Kế hoạch giải cứu (P2)

"Taemin" Thiên Bình trầm mặc nói, lời vừa dứt thì cũng là lúc 8 cặp mắt nhìn cô như không thể tin nổi cô vừa nói gì.
"Em nói gì vậy Thiên Bình? Sao Taemin lại có thể là gián điệp được chứ. Em đang đùa phải không?" Kim Ngưu nghi hoặc hỏi, cũng chính là đang hỏi hộ những con người kia.


"Đây không phải lúc để đùa giỡn. Em biết mọi người không tin vì đây chỉ là linh cảm của em nhưng... linh cảm của em không bao giờ sai, cả kể những việc nhỏ nhất" Thiên Bình không nhanh cũng không chậm giải thích câu trả lời vừa rồi của mình. Xà Phu thân thiết với bọn họ như thể còn có thể trở thành kẻ bản phội, huống hồ là Taemin mới quen được với hội của Kim Ngưu được có 3, 4 năm. Sao có thể chắc chắn rằng hắn ta không thể là gián điệp được chứ.


"Thiên Bình nói phải đó, đây không phải lúc để nói đùa. Mạng sống của Xử Nữ, Song Ngư và Bảo Bình đang nằm trong tay của kẻ thù, mà nếu có Xà Phu và Taemin hỗ trợ phía sau thì nguy hiểm lại càng tăng lên. Cho nên nhất thiết phải có 1 kế hoạch, à không, là nhiều kế hoạch để dự phòng" JB vội khẳng định câu nói của Thiên Bình và đưa ra phương án của mình. Nghe JB nói vậy, mấy người cũng đã dần tin Taemin là gián điệp. Chỉ là họ đang rất sốc, hết Xà Phu lại đến Taemin. Thế giới này quả thực đáng sợ, ai cũng có thể trở mặt thành kẻ thù được hết.


"Vậy kế hoạch của anh là gì?" Song Tử lên tiếng hỏi.
*************************


Trong một căn phòng âm u, lạnh lẽo như nhà xác, ánh sáng trong căn phòng cũng chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính và hình ảnh từ camera, một người đàn ông cao to, gương mặt cương nghị toát lên vẻ nam tính đang ung dung ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào màn hình camera. Phía sau người đàn ông đó là một người khác, dáng vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng và tàn nhẫn đã lấn át hết vẻ ngoài ấm áp lúc đầu.


"Đã lo hết mọi chuyện rồi chứ, Taemin?" Người đàn ông quyền lực đó lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
"Đã xong thưa ông chủ" Taemin kính cẩn lên tiếng.


available on google playdownload on app store


"Tốt, cũng sắp đến giờ rồi. Lần này ta sẽ đích thân đến tiếp đón khách mời của ta, còn ngươi cũng lo một đứa đi, đứa còn lại để cho AP" Người đàn ông đó lại tiếp tục lên tiếng, sau đó lại rời ánh mắt xuống khung hình ở phía dưới - bức ảnh chụp anh ta và một người đàn ông khác.


"Được, nhưng nếu kế hoạch này thất bại thì ngài định tính thế nào?" Sau khi hiểu ý của chủ nhân, Taemin lại mạnh bạo hỏi thêm một câu.


"Nếu thất bại, tất cả đều sẽ ch.ết, ta cũng được ch.ết cùng hắn, hoặc là bị chính tay hắn giết ch.ết, ta hiểu tính hắn mà, không phải ngươi cũng vậy sao. Nhưng ta không cho phép kế hoạch này thất bại, Xà Phu ta phải giết ch.ết bằng được nó" Xà Phu trả lời, sau đó Taemin hiểu ý đành rời đi, để lại Xà Phu một mình trong căn phòng lạnh lẽo đến rợn người.


Xà Phu bỗng bật cười, một nụ cười nhạt, nụ cười như cười lên chính bản thân của anh. Dù kế hoạch này có thành công hay thất bại cũng đều giống nhau, anh đều sẽ phải ch.ết. Nếu như kế hoạch thành công, mấy đứa kia ch.ết, trong đó có nó, thì kiểu gì hắn sẽ truy lùng, đuổi cùng giết tận anh. Còn nếu kễ hoạch thất bại, tất cả đều ch.ết, nhưng hắn cũng sẽ ch.ết, điều đó là không được.


"Chắc cậu hận tôi lắm nhỉ, vì tôi làm hại đến người cậu yêu. Nhưng xin lỗi, cậu phải trách cậu trước, vì cậu yêu cô ta".


Taemin sau khi rời khỏi căn phòng đó thì không khỏi thở dài buồn bã. Vì lí do gì mà anh lại dấn thân vào cái kế hoạch ngu xuẩn này? À, đúng rồi, là vì cô ấy, là vì cô ấy anh mới làm những việc này.
Khẽ cất bước chân nặng nề xuống cầu thang.


"Lyly" Taemin tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Lyly và Pinky đang tiến lên trên. Trên này chỉ có một mình phòng giám sát của Xà Phu, vả lại Lyly trước kia có nói cũng chẳng hứng thú gì mà lên đây.


"Tôi đi lên trước, nếu 2 người có chuyện gì muốn nói với nhau thì nói đi, tôi không làm phiền nữa" Pinky ngán ngẩm nói, sau đó bỏ tay của Lyly ra rồi đi lên trên, lúc đi ngang qua Taemin thì không khỏi hừ một cái khinh bỉ. Rõ ràng là cô cùng đi với Lyly mà, tại sao lại chỉ chào một mình Lyly mà không chào cô. À, quên mất, trong mắt hắn ta chỉ có mỗi mình Lyly thôi mà. Cả kể tổng thống đi bên cạnh Lyly thì cũng chỉ là không khí đối với Taemin mà thôi.


"Có chuyện gì không?" Sau khi bóng của Pinky đã khuất, Lyly rời tầm mắt lên người của Taemin đang đứng đối diện mình.
"À, thực ra là" Taemin ấp a ấp úng nói. Anh thực chưa nghĩ ra chuyện gì để nói, chẳng qua là đột nhiên gặp nên mới nán lại để nói chuyện cùng cô một lát.


"Nếu không có gì tôi đi trước" Lyly mất kiên nhẫn lạnh nhạt nói, sau đó khoanh tay bỏ mặc Taemin mà đi lên trên tầng.
"Em yêu Thiên Yết nhiều đến thế sao?" Taemin kéo tay Lyly lại, mặt đối mặt với cô mà hỏi. Đây chỉ là một câu hỏi bộc phát, nhưng anh thực đã muốn hỏi từ rất lâu rồi.


"Phải, chính vì thế tôi mới làm chuyện này. Nếu không thì tôi cũng chẳng dính dáng gì đến mấy vụ bắt cóc nhảm nhí này" Lyly mặt thản nhiên trả lời. Câu trả lời đó cũng chỉ là một câu nói, không tay không chân nhưng lại có khả năng bóp nghẹt trái tim của Taemin. Anh nở một nụ cười nhạt, sau đó bỏ tay của mình ra.


"Vậy nếu Thiên Yết vì Song Ngư mà giết ch.ết em, em cũng cam lòng ư?" Taemin hỏi, giọng nói trầm mặc hơn bao giờ hết.


"Nếu được chính tay Thiên Yết giết ch.ết, tôi cũng cam lòng" Lyly trả lời, sau đó không đợi Taemin hỏi tiếp mà nhấc chân đi lên trên. Taemin thấy thế thì cũng nhanh chóng đi xuống lầu, tim đau như có hàng nghìn mũi dao đâm vào.


Bóng Taemin vừa khuất, Lyly dừng chân lại rồi ngoái đầu nhìn, nở một nụ cười nhạt rồi lại đi tiếp.
"Xin lỗi vì tình yêu này không dành cho anh"
********************
"Đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta mau xuất phát thôi" Cự Giải lên tiếng, sau đó đẩy Nhân Mã vào trong xe.


"JB" Thiên Bình cất tiếng gọi khi JB chuẩn bị lên xe đee tới địa điểm trước.
"Sau khi vụ này kết thúc, tôi có chuyện cần nói với anh. Vậy nên đừng có trốn đi trước" Thiên Bình nói. Mất một lúc sau JB mới hiếu ý gật đầu rồi nhanh chóng ngồi vào xe và phòng đi luôn.


"Kim Ngưu này, em yêu anh" Thiên Bình vội chạy đến chỗ Kim Ngưu mà ôm chầm lấy anh, dụi dụi đầu vào bộ ngực săn chắc của anh.


"Em đang lo là vụ này thất bại sau đó mọi người sẽ ch.ết hết phải không? Đừng lo, nếu ch.ết thì anh cũng sẽ ch.ết cùng em, em không cần sợ ở dưới âm phủ mà không có chồng đâu" Kim Ngưu cưng chiều mà xoa đầu cô.


"Là anh đang an ủi em hay là đang rủa cho chúng ta ch.ết đấy hả?" Thiên Bình bỏ Kim Ngưu ra, bĩu môi nhìn anh.
"Có lẽ là cả hai" Kim Ngưu nhún vai trả lời nhìn bâng quơ lên trời mà không để ý đến khuôn mặt đang trải đầy hắc tuyến của Thiên Bình.


"Này, 2 người định tình tứ đến bao giờ. Có định đi không thì bảo?" Cự Giải bất cần lên tiếng, phá tan không khí không hề lãng mãn của Kim Ngưu và Thiên Bình. Không biết có ai để ý không nhưng hình như couple Song - Giải sinh ra là để phá game thì phải ^.^


"Đây đây. Kim Ngưu, nhớ bảo trọng" Thiên Bình trước khi vào trong xe thì không quên nhâc nhở Kim Ngưu, đợi Kim Ngưu gật đầu một cái mới an tâm ngồi vào xe.
****************************


Xử Nữ hiện tại đang bị nhốt tại một căn phòng tối đen như mực, không lấy một chút ánh sáng nên cô không thể nhìn thấy gì dù chỉ là một chút.


"ch.ết tiệt, lũ chó này" Buông một câu chửi thề, Xử Nữ tức giận mà cố gắng thoát khỏi đống dây chói này. Hai tay cô bị dây thừng buộc chặt đến nỗi ứa máu.


Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, sau đó có tiếng chân người bước vào. Xử Nữ nín thở trong sợ hãi, dù sao thì cô cũng là con gái mà, đang bị nhốt trong căn phòng tối thui này lại còn bị trói, cộng thêm việc đột nhiên có tiếng chân người nữa nên sợ cũng phải thôi.


"Là ai?" Xử Nữ thận trọng lên tiếng, tiếng bước chân càng lại gần, cô lại càng dịch người về phía sau. Cho đến khi người cô chạm đến bức tường mọc đầy rêu xanh ẩm mốc, tiếng bước chân đó cũng dừng lại, nhưng người đó chắc chắn đã ở trước mặt cô rồi.


"Không cần sợ, tôi đến đây là để giúp em. Chắc tôi không cần nói em cũng biết tôi là ai rồi nhỉ?" Người đó nhẹ nhàng lên tiếng. Giọng nói này chắc chắn là một người đàn ông, mà giọng nói này nghe rất quen, không lẽ là...


"Onew" Xử Nữ thì thầm nói vì sợ có người nghe thấy. Không thấy biểu hiện của người trước mặt nhưng có vẻ cô đã đoán đúng rồi.


"Phải, tôi theo lệnh ông chủ đến đây giúp em. Tôi đưa em cái này" Nói rồi Onew nhét vào tay của Xử Nữ một chiếc dao tem vô cùng bé "Trong trường hợp mọi người chưa thể đến đây cứu em, thì hãy lấy cái đó mà thoát thân. Vì trong này có rất nhiều bọn canh gác và còn đặt bom nên em phải hết sức cẩn trọng" Onew dặn dõ Xử Nữ kĩ lướng sau đó nhấc chân rời đi, ở lại đây lâu cũng không có lợi gì nhiều cho cả cô và anh.


"Được, cảm ơn. Nhưng còn Song Ngư và Bảo Bình thì sao?" Xử Nữ vội hỏi trước khi Onew kịp rời đi.


"Chuyện này thì em không cầm li, ở chỗ đó thì đã có người khác đến ứng viện rồi. Em cứ an tâm" Onew sau khi trả lời thì đi thẳng luôn không để Xử Nữ kịp nói gì, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa "cạch" một cái.


"Onew, bảo trọng" Xử Nữ nói nhỏ chỉ đủ mình nghe. Quả thực con người của Onew rất tốt. Nếu không yêu Bạch Dương sâu đậm như bây giờ thì có lẽ cô đã yêu Onew rồi.
*Phòng giam của Song Ngư.


Phòng giam của Song Ngư cũng không khác phòng giam của Xử Nữ là bao. Điều khác biệt duy nhất là phòng của Song Ngư có bóng đèn, nhưng thà không có còn hơn. Bóng đèn cứ lung la lủng lẳng, lúc có lúc không, cộng với không khí trong phòng luôn lạnh như nhà xác, mùi ẩm mốc ở khắp nơi khiến cho Song Ngue không sợ cũng không được.


"Mẹ kiếp mấy con điên lụy tình" Song Ngư tức giận buông một câu chửi. Sao mấy cái đứa ngu ngốc suy nghĩ bằng chất trắng kia lại có thể lụy vì tình như thế nhỉ? À, quên mất, chính vì ngu ngốc nên mới lụy tình. Bọn điên đó có nhất thiết vì tình yêu mà bắt cóc giết người dã man như thế này không. Song Ngư cô cách mấy phút trước đã thề rằng nếu cô thoát khỏi đây an toàn, cô sẽ lần lượt giết từng đứa bắt cóc một, từ đứa đầu sỏ đến đứa nhận lệnh. Nhưng mà phải quay trở lại thực tại thôi, cô đang bị trói 2 tay ra sau, chân cũng bị trói thì làm sao có thể thoát được.


Đột nhiên cửa mở ra làm Song Ngư giật thót tim, chỉ thiếu chút nữa là quả tim nó nhảy ra ngoài rồi. Vội hít sâu để lấy lại bình tĩnh, Song Ngư nheo mắt để cố nhìn ra được người vừa mở cửa là ai.
"Luhan" Song Ngư hét lớn khi thấy người vừa mở cửa và đang bước vào là Luhan.


"Suỵt. Em muốn 3 chúng ta bị mấy bọn bắt cóc chế biến thành lẩu cá hết à" Luhan vội chạy đến bịt mồm Song Ngư lại. Song Ngư hiểu ý gật gật đầu, lúc đó Luhan mới an tâm bỏ tay mình ra.


"Sao rồi, ở trong này sung sướng không hả nhóc? Phòng em còn có đặc cách có bóng đèn, chứ phòng Xử Nữ và Bảo Bình làm gì có. Đấy, bị bắt cóc sướng thế còn gì?" Luhan buông lời chọc ghẹo Song Ngư khiến cô đen mặt. Cái con người điên khùng trước mắt cô vừa nói cái gì vậy? Sung sướng ư?


"Sung sướng em gái anh" Song Ngư nghiến răng, lườm Luhan đến cháy mắt.
"Anh là con một, vậy nên không có em gái đâu cô nương ạ" Luhan gõ trán Song Ngư khiến đầu cô bốc khói nghi ngút.
"Được rồi được rồi, không trêu nhóc nữa. Anh đến đây là để giúp nhóc" Luhan hắng giọng, sau đó nghiêm túc nói.


"Anh đến đây cứu em ra sao? May quá, cảm tạ thần linh" Song Ngư mắt sáng long lanh nhìn Luhan khiến anh ngán ngẩm.


"Này nhóc, giúp và cứu là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau đấy nhé. Anh chỉ đến đây đưa một số đồ thôi, còn thoát ra là phải tự thân nhóc. Dây thừng trói nhóc có chút khác biệt, dùng lửa hay vật sắc thì càng bị trói chặt hơn thôi. Vậy nên" Nói đến đây Luhan liền nhét một túi nước rất nhỏ vào tay Song Ngư " dùng nước thì có thể làm lỏng dây thừng. Với cả uống viên thuốc này vào đi, nghe nói nhóc bị con mụ điên Lyly làm bị thương hả?" Luhan lại nhét vào mồm Song Ngư một viên thuốc đắng ngắt khiến cô phải nhíu mày.


"Xong việc rồi, anh chuồn đây. Nhóc cẩn thận nhá" Luhan xoa đầu Song Ngư rồi đứng dậy.
"Luhan, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu thành công thoát khỏi đây, em nhất định sẽ báo đáp anh" Song Ngư vội nói khiến Luhan bật cười.


"Được rồi, không có nếu ở đây đâu. Nhóc chắc chắn sẽ thoát khỏi nơi này. Còn vụ đền ơn đáp nghĩa như kiểu thầy trò thì anh không cần đâu, chỉ cần nhóc sống hạnh phúc với tên mặt than Thiên Yết đó là được rồi. Tên đó nguy hiểm lắm, nhóc nên cẩn thận" Luhan quay lại cười cười nói.


"Được" Song Ngư gật đầu. Ngay sau đó Luhan liền rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa. Song Ngư lại dựa vào tường thở dài, đêm nay sẽ là một đêm dài và đầy khó khăn đây.
*Phòng Bảo Bình.


Bảo Bình khác với Song Ngư Và Xử Nữ vẫn chưa bị tr.a tr.a tân. Con điên Hana đó vừa đến và tr.a tấn cô dã man đến nỗi da bị rách một mảng lớn.
"Tao thề khi thoát khỏi đây, mày sẽ là đừa tao giết đầu tiên" Bảo Bình nhìn về phía cửa phòng mà lầm bầm.


Phòng của Bảo Bình không tối thui như của Xử Nữ hay có cái bóng đèn lúc nào cũng chập chờn như phim ma của Song Ngư. Phòng cô có một cái cửa sổ nhỏ hướng thẳng ra cánh đồng có dain ngoài kia. Trời cũng đã xế chiều, ánh sáng từ ngoài kia chiếu vào khiến căn phòng trở nên ảm đạm lạ thường.


"Không sao chứ?" Đột nhiên có một giọng nói đàn ông vang lên, xé tan những suy nghĩ vu vơ vớ vẩn của Bảo Bình.


"Không sao, vẫn còn đủ sức để sống tiếp, giết ch.ết con điên Hana đó và nói chuyện với anh như lúc này đây" Bảo Bình thoải mái nói, dù không cần nhìn thì cô cũng thừa biết người đàn ông đó là ai. Chính là Nichkhun.


"Không sao là tốt. Anh chỉ đến đây xem em thế nào rồi đi luôn. Những dụng cụ để thoát thân chắc em có hết rồi nhỉ" Nichkhun cười nói.


"Phải. Mà anh có phải rảnh rỗi sinh nông nỗi không. Nếu rảnh thì sao không đi thám thính tình hình xung quanh đi, không thì mạo hiểm một lần đến phòng của tên Xà Phu đó lục lọi xem có tìm được thứ gì không?" Bảo Bình bây giờ mới nhìn Nichkhun để nói chuyện.


"Nếu em nói vậy thì anh đành nghe theo thôi vậy" Nichkhun nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ sau đó từ từ đóng cửa.
"Này, tôi nói thế anh cũng nghe sao. Anh định đi đến đó để bị giết ch.ết à" Bảo Bình nghiến răng nói khiến Nichkhun bật cười.


"Anh cũng đâu có ngu mà nghe lời em. Em cũng là quá dễ bị lừa rồi đấy" Nichkhun bĩu mối nhìn Bảo Bình.
"Dù sao thì cũng nhớ bảo trọng" Bảo Bình không thèm so đo với Nichkhun mà chỉ nói nốt một câu.
"Được, em cũng vậy" Nichkhun gật đầu rồi nhẹ nhàng đóng cửa.


"Tên điên" Sau khi cánh cửa vừa khép lại, Bảo Bình nhìn về phía cửa mà thốt lên, miệng không khỏi nở một nụ cười tràn đầy sức sống.
************* Hết chương 58 **************






Truyện liên quan