Chương 13: Thực là trùng hợp sao?
- Nhaaa, cứu mạng! - Thanh âm hoảng hốt của một nữ tử vang lên khiến mọi người quay đầu nhìn về một phía. Chỉ thấy lúc này, một gã đại hán tay cầm một cây thiết chùy vung lên, chuẩn bị đánh vào nữ tử phía trước. Mà nữ tử đó, dĩ nhiên không ai phải khác mà chính là Bảo Bình, vừa mới ban nãy, cô chẳng qua thấy việc bất bình nên xen vào, vì cái gì, người này lại muốn hạ thủ a.
Thực tế thì, chuyện gì cũng có cái lí của nó, đương nhiên sẽ không ai rảnh rỗi tùy tiện đánh người. Gã đại hán này vốn là người làm trong y quán Dược Đằng, vốn dĩ có một thư sinh đưa mẫu thân đến để khám bệnh, ai mà biết được, từ đâu nhảy ra một nữ nhân nói y quán này toàn là lang băm, chữa bệnh không đúng chút nào. Chủ y quán nghe được dĩ nhiên sẽ ngay lập tức phản bác, nào ngờ không những không phản biện được mà ngược lại còn bị người ta nắm thóp. Thẹn quá hóa giận, lập tức hạ lệnh đánh người.Mà những người xung quanh, nhìn thấy chuyện như vậy liền đứng ra giúp Bảo Bình nói lí, một số người còn tiến tới đuổi đại hán kia. Đáng tiếc, gã đại hán đó lại vô cùng hung dữ gặp người liền động thủ, rốt cuộc, những người xung quanh không một ai dám xen vào nữa.
Đúng lúc cây thiết chùy hạ xuống, một thanh gỗ không biết từ đâu bay tới, đập vào đầu gã. Tiếp theo đó, một giọng nam tử vang đến:
- Đường đường nam tử hán đại trượng phu, lại đi hạ thủ với một nữ tử tay không tấc sắc. Đúng là,... một tên hèn nhát, lại thích ỷ thế hϊế͙p͙ người.
Người tới lúc này, dĩ nhiên là Nhân Mã, vừa đuổi được Ỷ Lan, lại nghe thấy bên này có tiếng la hét, y lập tức chạy tới. Vốn sẵn một thân võ công, lại gặp phải chuyện như vậy, dĩ nhiên máu anh hùng nổi lên mà không để ý, phía xa xa có người lén lút giấu đi bàn tay vốn đã định động thủ.
- Hay cho một tên tiểu tử, dám đánh lén ta, ngươi chán sống phải không?
Gã đại hán bị đánh, vô cùng tức giận, quay về phía Nhân Mã, gã lần nữa vung thiết chùy muốn đánh người. Mà Nhân Mã chỉ đơn giản đứng yên một chỗ, khóe miệng khẽ kéo lên một chút. "Rầm" ngay khoảnh khắc, gã lao tới, y chỉ tùy tiện tung một cước, đạp cho gã nằm đo đất.
Không cam lòng, gã đại hán chống hai tay ngồi dậy, lại muốn xông tới lần nữa. Và, dĩ nhiên, y như rằng là ngay sau đó lại bị hạ đó ván. Gã còn chưa kịp ngồi dậy, Nhân Mã liền thong thả bước đến, đạp một chân lên bàn tay gã, đạp mạnh khiến gã la oai oái. Sau đó thuận tay, chỉ vào đám người của y quán, quát:
- Nếu còn để bổn công tử nhìn thấy các ngươi trên đất kinh thành, ta đảm bảo, kết cục của các người so với hắn nhất định thê thảm hơn vạn lần.
Nhóm người kia, nghe xong thì lập tức rối rít, cuống cuồng chạy đi mất. Mà những người đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng dần tản đi. Nhân Mã sau khi thả gã đại hán kia ly khai cũng tới cạnh Bảo Bình, ôn hòa nho nhã nói:
- Cô nương, cô không sao chứ?
- Đa tạ huynh, ta không sao! - Bảo Bình nở một nụ cười đáp, mà không hề biết, nụ cười này lại làm cho Nhân Mã ngay lập tức bị thu hút.
- Không có gì, à, chẳng hay cô nương tên gì, nhà ở nơi nào? Tại hạ đưa cô về. - Nhân Mã làm ra một bộ quý công tử, trong lòng lại thầm than, vị cô nương này đúng là quá khả ái đi, hôm nay tính ra cũng không tệ lắm a.
- Ta gọi Bảo Bình, nhà thì... À hiện tại ta còn phải đi mua chút đồ. Cảm tạ hảo ý của công tử, cáo từ.
Bảo Bình nhìn người trước mắt không chút tin cậy, hơn nữa, việc cô là thiên kim của phủ Thừa tướng, sao có thể tùy tiện nói ra. Quanh đi quẩn lại chính là, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Nhân Mã ngàn lần vạn lần không nghĩ đến Bảo Bình lại muốn rời đi, trước là ngớ người một chút, sau liền ngay lập tức đuổi theo. Haiz, lúc này, y cũng chỉ có thể thầm phỉ nhổ bản thân, đúng là quá mất mặt mà.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc này, tạm thời gác lại việc "cưa đổ" mỹ nhân của Nhân Mã. Hoa Viên nơi hoàng cung lúc này hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào, náo nhiệt nơi đường phố, mà thay vào đó là sự yên lặng trước cơn giông, lạnh đến run người.
- Tham kiến hoàng thượng, tam vị vương gia. - Ba thanh âm nữ tử lúc này vang lên vừa thích hợp kéo lại sự chú ý bọn Thiên Yết.
Mà lúc này, bản thân Thiên Yết cũng chưa thể nào tiêu hóa được việc "Xử Anh" sống lại. Y nhìn vào nàng, khuôn mặt khẽ trắng bệch không chút huyết sắc. Đúng lúc này, Bạch Dương lại không hiểu phong tình, không nhanh không chậm tới một câu:
- Xử Anh, cô chưa ch.ết sao?
Khóe miệng Song Tử ngay lập tức dao động ở một biên độ không hề nhỏ. Nhìn sắc mặt hai vị hoàng huynh Ma Kết cùng Thiên Yết. Lại thêm câu nói một chút cũng không đúng lúc của Bạch Dương, cậu liền mau chóng nói lời hòa giải
- A, Bạch Dương hoàng huynh, người này là Xử Nữ cô nương, bằng hữu của Cự Giải. Thiên Yết, cổ chính là Thần y Băng hồ điệp lần trước đã cứu huynh đó!
- Không dám, chẳng qua, tiểu nữ chỉ là gặp may mà thôi. - Không đợi Thiên Yết kịp hồi thần, Xử Nữ đã mau chóng đáp.
Thần sắc Ma Kết có chút tối lại, tâm trạng vốn đang vì chuyện Hàn Sử Tử mà không vui, nay lại thêm sự xuất hiện của Xử Nữ mà càng thêm tệ. Mà tâm trạng của Thiên Yết bên cạnh cũng không nhẹ nhõm gì, chỉ lẳng lặng quan sát Xử Nữ, ánh mắt còn lưu lại chút hối hận cùng tự trách, mà đồng thời còn là lưu luyến.
Tâm Xử Nữ khẽ dao động, nàng thực có chút khó hiểu, vì sao Thiên Yết lại nhìn nàng như vậy chứ, đổi ngược lại là Ma Kết, nàng còn có thể hiểu, nhưng, còn y? Rốt cuộc thì, cái ch.ết của Triệu Xử Anh vô cùng giống nàng kia, còn ẩn chứa bao nhiêu uẩn khúc. Hơn hết, cái nàng muốn tìm hiểu chính là tại sao dung mạo của nàng cùng cổ lại giống nhau như vậy.
Chẳng lẽ lại là...
Lẽ nào, đó chỉ đơn giản là trùng hợp...