Chương 63: Chương 63:
Lại là một năm mới.
Tốt nghiệp trung học đã hơn ba năm, trong nhóm lớp đang ầm ĩ muốn họp lớp.
Chu Hựu Hựu luôn là người nói ít, lần này phá lệ nhắn một câu, “Phải, lớp trưởng tổ chức đi.”
Vì thế, mọi người trong lớp cũng ùa nhau đồng ý, về chuyện tổ chức ở đâu, khi nào, cụ thể hơn nữa thì giao cho lớp trưởng Phương Dương.
Đối với bạn bàn trên của mình, Chu Hựu Hựu cảm thấy lớp trưởng Phương Dương hơi nhiều chuyện một chút, nhưng vẫn là người có trách nhiệm, nhất là việc tổ chức hoạt động lớp, vô cùng tận tâm.
Đều nói họp lớp sau này sẽ không bao giờ đầy đủ được, bởi vì luôn có người bận rộn không thể tới.
Lần này họp lớp cũng vậy, một lớp hơn 50 người mà cũng chỉ có 30 người tới, cũng đã là khá đông đủ rồi.
Có vài bạn học phải tới tỉnh khác xa xôi, vài năm đều không trở lại, có vài bạn gia đình có điều kiện tốt cũng ra nước ngoài ăn Tết.
Ngày họp lớp vào mùng 6 Tết.
Vì sao Chu Hựu Hựu muốn tham gia họp lớp? Là vì hoài niệm.
Thời gian học cấp ba là thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô, khi ấy, cô thầm mến một người, mỗi ngày chỉ trông ngóng được gặp anh. Nhưng không ngờ được sẽ có một ngày, hai người lại được sánh bước bên nhau, càng khó tưởng tượng ra bọn họ đã nắm tay nhau trải qua hơn ba năm.
Mỗi lần nhớ lại, Chu Hựu Hựu nhịn không được vui mừng, có đôi khi rời giường, thấy người bên cạnh là Phó Lâm, cô lại cười tới phát ngốc.
Ngày đó, Phó Lâm lái xe đưa Chu Hựu Hựu tới khách sạn.
Bố anh Phó Kỳ Xương đặt trong gara vài cái xe, đơn giản nhất cũng là chiếc BMW. Phó Lâm lại không thích rêu rao khoe khoang, nhưng thay vì đi bộ, anh vẫn quyết định đi chiếc BMW kia.
Khác với con trai, Phó Kỳ Xương lại cực kì thích khoe khoang khắp nơi. Ông đau lòng con trai đi học bên ngoài, mỗi tháng gửi tiền tiêu vặt cho anh bằng tiền một năm của những người khác. Không những thế còn mua cho anh mấy chiếc xe giới hạn bảo anh thể hiện phong cách trong trường.
Phó Lâm vô cùng ghét bỏ.
Trên đường, Phó Lâm dặn đi dặn lại không cho Chu Hựu Hựu uống rượu.
“Với tửu lượng của em, lúc bị người ta bán đi chắc vẫn còn chưa tỉnh.”
Hai tay anh lái xe, sau đó lại nói, “Còn nhớ chuyện lần trước say rượu không?”
Chu Hựu Hựu nghe vậy, trừng mắt nhìn Phó Lâm, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói, lần đó không phải anh dụ dỗ em uống sao? Cái gì mà rượu vang cao cấp, bao nhiêu năm mới có một chai, vô cùng kì diệu.”
Hơn một tháng trước Tết dương lịch, sau khi Phó Lâm cai thuốc cũng không hiểu sao lại thích uống rượu, thu thập rượu từ khắp nơi mang về nhà. Chai rượu vang đó cũng xem như là khoảng thời gian anh thích nhất.
Lúc ấy Chu Hựu Hựu nếm thử một ngụm, ghét bỏ nhíu mày, “Khó uống quá, không uống nổi.”
Anh lại rót thêm cho cô một ly, “Uống chậm thôi, từ từ thưởng thức.”
Lúc ấy hai người ngồi xem phim, không khí vô cùng tốt, vì thế Chu Hựu Hựu nâng ly uống một chút, bất tri bất giác lại uống thêm vài ly nữa.
Tính ra, đây là lần đầu tiên cô uống nhiều rượu như vậy, sức ngấm của rượu vang rất lớn, Chu Hựu Hựu nhanh chóng đã say. Mà cô say rượu cũng không ngoan ngoãn đi ngủ, nhất định muốn cưỡi trên người Phó Lâm, nói muốn bắt chước nữ thượng vị trên phim. Phó Lâm dỗ dành cô cũng không thuận theo, khóc lóc nói anh bắt nạt mình. Cuối cùng Phó Lâm cũng nhận thua, hầu hạ cô như nữ hoàng.
Nhớ tới ngày ấy, Chu Hựu Hựu nhịn không được vẫn đỏ mặt, đêm đó hình như cô rất biến thái, lôi kéo anh muốn xem một đêm bảy lần có phải sự thật hay không…
Cuối cùng, Phó Lâm cũng đã chứng minh được loại chuyện ấy là có khả năng…
Không hổ là tuổi trẻ, thể lực thật tốt.
Đến cửa khách sạn, Phó Lâm dừng xe.
Anh nghiêng lại gần, hôn cô một cái. Tiểu cô nương hôm nay ăn mặc vô cùng cẩn thận, đeo trang sức thanh nhã, còn uốn xoăn tóc, khác biệt với phong cách đáng yêu thường ngày.
Chu Hựu Hựu trang điểm quyến rũ, tóc dài xõa ra, rất giống người phụ nữ trưởng thành. Trước kia trông như một đứa trẻ, hai năm này, dưới sự ‘chăm sóc’ của anh, nơi cần lớn cũng đã lớn, vô cùng khiêu khích.
Trong lòng Phó Lâm bỗng nhiên không muốn thả cô đi, muốn lái xe tới nơi không người, đè cô xuống dưới thân khiến cô cầu xin tha thứ.
Thời gian không còn sớm, Chu Hựu Hựu vội vàng xuống xe, Phó Lâm hạ cửa kính nói với cô, “Bao giờ xong anh tới đón em, nhớ kĩ, không được uống rượu.”
Cô khép lại chiếc áo măng tô trên người, cô gật đầu, “Biết rồi, vậy anh đi đường cẩn thận.”
Nói xong vẫy tay với anh rồi xoay người vào trong.
Phó Lâm ngồi trên xe nhìn cô đi vào trong.
Vóc dáng cô tuy không cao, nhưng dáng người vô cùng tốt, đôi chân dài mà thẳng. Cô mặc quần bò bó sát lộ ra mắt cá chân, bên dưới là đôi giày cao gót.
Phó Lâm nhịn không được lắc đầu, sợ lạnh cũng là cô, muốn đẹp cũng là cô, thật không còn gì để nói.
Chu Hựu Hựu vừa vào trong đã thấy Hà Thiến Tử.
Hà Thiến Tử cắt tóc ngắn, hôm nay mặc áo xanh nước biển và áo khoác, nhìn đến tiêu sái lỗi lạc.
Hai người bạn thân mãi mới có dịp gặp nhau, vừa gặp đã dính nhau không buông.
Hà Thiến Tử ồn ào, “Mùa đông ở Phong thị đúng là không phải cho người ở mà, không có lò sưởi là không được.”
Cô ở phương Bắc đã lâu, có thói quen dùng lò sưởi mùa đông, năm ngoái cũng không trở về, bây giờ quay lại cũng không thích ứng được.
Chu Hựu Hựu cũng hùa theo, “Đúng vậy, đông ch.ết người rồi.”
Mùa đông ở phía nam ẩm ướt lạnh lẽo, ban ngày có mặt trời còn ấm áp nhưng trong phòng lại lạnh thấu xương.
Tuy nói thế nhưng hai người lại mặc rất ít, cũng chứng minh cho câu kia, làm người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cũng may vào trong khách sạn còn đỡ, có lò sưởi, còn cởi áo khoác để lên tay.”
“Hai đại mỹ nữ, ở đây.”
Là Phương Dương.
Đã lâu không gặp.
Chu Hựu Hựu và Phương Dương cũng gần như ba năm không gặp, từ lúc tốt nghiệp tới bây giờ.
Vừa gặp, Chu Hựu Hựu suýt chút nữa đã không nhận ra. Phương Dương đã khác xa so với trước kia, cả người cũng phải cao hơn mét tám, nhìn có tinh thần hơn nhiều.
Hà Thiến Tử cười nói, “Ha ha Phương Dương, cậu cũng dậy thì thành công đó, nhưng tính xấu hẳn là cũng đuổi kịp rồi.”
Chu Hựu Hựu cũng nói, “Lớp trưởng, tôi sai rồi, trước kia không nên trêu cậu là đồ lùn.”
Phương Dương cười ha ha, “Đừng chê cười tôi, nhanh, đi vào đi, mọi người cũng đang chờ rồi.”
Ba năm không gặp, mọi người có chỗ thay đổi, cũng có chỗ không thay đổi.
Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử ngồi cùng một bàn, Phương Dương cũng ngồi chung với bọn họ.
Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, một đám người thoải mái tán gẫu, nói những chuyện ngày trước rồi cùng cười ha ha. Mà Chu Hựu Hựu, đến cuối cùng vẫn là uống một chút rượu.
Buổi tối cũng không ai mời rượu, chủ yếu là pd đứng lên, lớn tiếng nói, “Chúng ta đều là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, không mời rượu nữa, rượu ai người đấy uống.”
Lớp trưởng lên tiếng, trong lòng mọi người tất nhiên cũng hiểu được.
Hà Thiến Tử uống một ly lại một ly, Chu Hựu Hựu hỏi cô làm sao, cô ấy nói, “Hựu Hựu, tớ có phải không tốt đúng không? Trong lòng lại vẫn nghĩ tới Lâm Thịnh.”
Chu Hựu Hựu đau lòng vỗ vai, “Hơn ba năm rồi, cậu vẫn không buông xuống được sao?”
Hà Thiến Tử lại uống một ly rượu, nói, “Lâm Thịnh mỗi ngày đều nhắn tin cho tớ, đã ba năm rồi, ngày nào cũng vậy. Anh ấy chính là muốn làm tớ chú ý, để tớ nhớ kĩ anh ấy.”
Chu Hựu Hựu không ngờ rằng còn có chuyện như vậy.
“Anh ấy nói hối hận vì không học hành chăm chỉ, bây giờ năm ba cũng liều mạng cố gắng. Giống như ngày một tiến bộ hơn, còn khoe khoang cuộc sống mình tốt thế nào.”
Hà Thiến Tử không khóc, trong lòng Chu Hựu Hựu lại có chút chua xót.
Cô cướp đi ly rượu trong tay Hà Thiến Tử, uống một ly lại một ly không ngừng, rượu trên bàn hầu như là hai người uống.
“Năm ngoái tớ thấy Lâm Thịnh, cái tên biến thái này còn đứng dưới nhà tớ nguyên ngày, cậu nói xem anh ấy có ý gì? Anh ấy nói năm đó anh ấy không đồng ý chia tay…” Nói xong lại uống thêm một ly.
“Thiến Thiến, thích cậu ta thì quay lại đi, tớ nhìn ra, cậu còn thích cậu ta.”
“Nhưng thích cũng không thể làm ra cơm ăn được… Tớ cũng muốn được như cậu và Phó Lâm vậy, hai người cùng nhau tiến bộ. Mà tớ và Lâm Thịnh… lại là cùng nhau làm bậy.”
Lúc kết thúc, Chu Hựu Hựu uống quá nhiều, Hà Thiến Tử triệt để say.
Pd để một bạn nam và một bạn nữ nữa đưa Hà Thiến Tử về nhà, còn cậu lại định cùng một bạn nữa khác đưa Chu Hựu Hựu trở về.
Chu Hựu Hựu vẫy tay nói, “Không cần đưa, không cần đưa, bạn trai tôi chút nữa sẽ tới đón.”
Trên thực tế, Phó Lâm vẫn luôn ở bên ngoài, cũng không quay về.
Cả buổi tối anh dựa vào ghế xe một mình chơi game.
Bạn nữ kia đi bắt xe, vì thế trên hành lang chỉ sót lại pd và Chu Hựu Hựu.
Chu Hựu Hựu lung lay, muốn đi ra ngoài, nhưng pd lại sợ cô đeo giày cao gót đi không vững, vì thế đưa tay muốn đỡ cô. Tay cậu còn chưa kịp chạm tới, cô đã bị một thân ảnh cao lớn kéo vào trong ngực.
Là Phó Lâm.
Pd biết anh, nhàn nhạt cười chào hỏi.
Chu Hựu Hựu thấy Phó Lâm, cười ngu ngốc, nói với pd, “Tôi đã nói rồi, bạn trai tôi sẽ tới đón tôi. Không cần làm phiền lớp trưởng.”
Như là giới thiệu bảo vật, Chu Hựu Hựu kéo tay Phó Lâm, muốn tuyên bố cho cả thiên hạ, “Đây, đây chính là bạn trai tôi Phó Lâm.”
Pd lúng túng cười.
Chu Hựu Hựu cảm giác say rõ ràng, thấy bạn nữ đi tới, cũng nhanh chóng giới thiệu, “Mau tới đây, giới thiệu cho cậu chút, đây là bạn trai tôi, Phó Lâm.”
Tính cách cô bình thường cũng không thích khoe khoang trước mặt người khác, chỉ là sau khi uống say mới dám như vậy.
Phó Lâm ôm cô hỏi, “Sao lại say thành như vậy?”
Pd bên cạnh vội trả lời, “Buổi tối Hà Thiến Tử tâm tình không tốt, hai người bọn họ uống hơi nhiều.”
Chu Hựu Hựu tựa vào trên người Phó Lâm, nghe vậy cũng nghĩ tới Hà Thiến Tử, nói với Phó Lâm, “Anh biết không, Thiến Thiến thật đáng thương.” Cô vừa nói vừa cọ lên người anh, “Em chỉ uống với cậu ấy một chút, không uống nhiều.”
“Không uống nhiều cái đầu em.”
Phó Lâm cũng là nhìn thấy Hà Thiến Tử uống say không biết gì bị người ta đỡ ra xe mới sốt ruột vào trong tìm Chu Hựu Hựu. Trong lòng cũng đoán được bảy tám phần là cô say rồi.
Thấy Chu Hựu Hựu đứng cũng không vững, Phó Lâm lập tức ôm ngang cô lên, nói với pd một câu tạm biệt sau đó xoay người ra ngoài.
Còn lại pd và bạn nữ đứng trên hành lang.
Bạn nữ nhìn Phó Lâm và Chu Hựu Hựu rời đi, sau đó lại nghiêng đầu nhìn pd.
Lúc học cấp ba, hầu như cả lớp đều biết pd thầm mến Chu Hựu Hựu, nhưng đương sự Chu Hựu Hựu một chút cũng không biết gì.
“Đi thôi.” Bạn nữ nhìn pd cười một tiếng.
Pd sờ mũi, nói, “Đi thôi đi thôi.”
*
Không phải tất cả thầm mến đều có kết quả.
Giấc mộng thầm mến có kết quả, ai lại không muốn khoe khoang.
Chu Hựu Hựu thật sự đã say, la hét nói mình nóng quá, nhất định phải cởi quần áo. Bên ngoài chỉ có mấy độ, bên trong cô mặc mỗi một chiếc áo lông, Phó Lâm sợ cô lạnh, dụ dỗ nói, “Lên xe rồi cởi.”
Nhưng mà cô lại không muốn lên xe, nhất định phải lôi kéo anh đi dạo.
Cô nói còn sớm, không muốn về nhà.
Hơn tám giờ tối, vừa hết Tết, khắp nơi vẫn giăng đèn kết hoa.
Chu Hựu Hựu đi giày cao gót, bước đi không vững, Phó Lâm cũng không dám cho cô đi, đôi chân của cô trong mắt cô là đồ dễ vỡ, trước kia bị thương chắc chắn để lại di chứng.
Sau đó đổi thành Phó Lâm cõng Chu Hựu Hựu, hai người đi bộ một vòng quanh công viên nhỏ gần khách sạn.
Chu Hựu Hựu gục đầu lên cổ Phó Lâm, vui cười hớn hở, ngoài miệng không ngừng gọi, “Phó Lâm, Phó Lâm, Phó Lâm.”
Phó Lâm vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay vỗ mông cô một cái, “Bảo em không được uống rượu, sao lại không nghe lời vậy chứ?”
Chu Hựu Hựu vẫn còn ý thức, cô cầu xin tha thứ, nói, “Phó Lâm, em thực sự không cố ý mà, bạn thân em uống rượu, em khuyên không thành, đành phải uống cùng cậu ấy, em khuyên bảo thôi mà.”
Anh hừ một tiếng, “Em mà còn khuyên bảo.”
“Phó Lâm, thật ra tối nay em rất vui.” Cô cọ cọ trên người anh, “Anh biết không, nghĩ tới trước đây, em thực sự rất hạnh phục, em khi đó rất thích anh, không nghĩ tới anh cũng thích em, anh nói em, em có phải người may mắn nhất thiên hạ không?”
Phó Lâm nhếch môi, “Chúng ta đều rất may mắn.”
Gặp được em, yêu em là chuyện may mắn nhất trên đời này.
Chu Hựu Hựu nói không ngừng.
“Khi đó em thích nhất là nhìn trộm anh, nhìn anh chơi bóng rổ, nhìn anh ăn cơm, nhìn anh học bài, nhìn anh chạy bộ… Em còn có một bản lĩnh rất lợi hại, có thể ở trong đám người liếc mắt là nhìn ra anh dù chỉ là bóng lưng.”
“Thật ra em còn chụp trộm anh, rất nhiều.”
“Phó Lâm, Phó Lâm, Phó Lâm, sao em lại thích anh nhiều như vậy chứ?”
“Anh có thích em nhiều như vậy không?”
“Đôi khi em nghĩ, nếu anh không thật sự thích em, em phải làm sao bây giờ, nhất định sẽ đau khổ muốn tự sát mất.”
Chu Hựu Hựu vừa dứt lời, giọng nói nghiêm nghị của Phó Lâm đã truyền tới, “Nói lời ngốc nghếch gì đó? Nói thêm câu nữa là anh ném em xuống đấy.”
Cô ý thức được anh đang tức giận, làm nũng, “Phó Lâm, Phó Lâm, anh là tốt nhất, đừng tức giận được không?”
“Không, anh tức giận rồi.”
“Vậy phải làm sao anh mới hết giận chứ?” Nói xong cúi xuống cắn một cái lên cổ anh, lại cảm thấy cổ anh ấm áp, còn rất thơm thơm, mềm mềm, vì thế lại vươn lưỡi ɭϊếʍƈ ʍút̼ một cái.
Phó Lâm cũng không nhịn nổi, thả Chu Hựu Hựu xuống.
“Lại muốn say khướt đúng không?” Giọng nói anh khàn khàn, hiển nhiên là do hành động vừa rồi của Chu Hựu Hựu. Công viên này, anh hận không thể tử hình cô ngay tại chỗ.
Chu Hựu Hựu trừng mắt nhìn Phó Lâm, “Em cảm thấy dáng vẻ anh ăn rất ngon.”
Cô đưa tay ôm eo anh, làm bộ lại muốn gặm cắn trước ngực.
Phó Lâm đẩy cô ra hỏi, “Muốn tới nhà anh không?”
Chu Hựu Hựu nghiêng đầu, “Tới nhà anh làm gì?”
“Làm em.” Phó Lâm khẽ cắn môi.
Tết này anh không ở Phong thị, cũng ở lại Châu Nam khá lâu, hai người cũng mới gặp nhau được hai ngày trước.
Ở cùng một chỗ lâu ngày, hôm nào cũng được ăn ngọt, vài ngày không ăn cảm thấy vô cùng thiếu thốn.
Chu Hựu Hựu cười hì hì, ôm chặt eo anh làm nũng, “Được thôi, anh tới đi.”
“Chu Hựu Hựu!” Phó Lâm cảm giác da đầu run lên, “Xem xem ông đây mặc kệ em!”
Anh trực tiếp ôm ngang cô lên chạy về tới xe.
Còn chưa tới nhà, Chu Hựu Hựu đã mơ màng ngủ mất.
Cô nghiêng đầu cực kì không thoải mái, đầu liên tục bị đập vào kính.
Đường về nhà cũng mất hai mươi phút, Phó Lâm hận không thể mọc thêm một tay ôm Chu Hựu Hựu. Cô thật là ngốc nghếch.
Cuối cùng cũng về tới nhà, anh xuống xe mở cửa, nghiêng người khom lưng cởi dây an toàn cho Chu Hựu Hựu rồi ôm cô xuống. Động tác nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc, “Đến nơi chưa?”
“Tới rồi.” Anh giúp cô cởi giày cao gót trên chân, chuẩn bị ôm cô vào phòng.
Cô vẫn chưa quên lời nói vừa nãy ở công viên đâu, cao hứng giữ chặt cổ Phó Lâm, chân tay như bạch tuộc quấn lấy người anh, giọng điệu ngây thơ hỏi, “Vậy anh bảo muốn làm ch.ết em mà.”
Trên đường về nhà, lửa nóng trên người Phó Lâm đã tiêu bớt. Chu Hựu Hựu lơ đãng như vậy lại đốt cháy bừng bừng.
“Được, theo ý em.”