Chương 47
Bầu không khí bao quanh hai cô gái hoàn toàn thay đổi nhưng cá nhân mỗi người lại toát ra một trạng thái khí khác nhau. Nếu như xung quanh Ako là bầu không khí quỷ dị, ngột ngạt và đầy tức giận thì ngược lại không khí trên người Gemini lại toát ra sự tươi vui, ngạo mạn và ranh mãnh đáng ngờ. Không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, Ako lập tức xông thẳng về hướng cô gái đang nở nụ cười ngờ nghệch kia vẫn làm cô thấy chướng mắt từ đầu đến giờ. Chẳng mấy chốc Ako đã xuất hiện gần ngay trước mặt của Gemini chỉ trực chờ cô không kịp phản ứng mà hạ xuống từng đòn hung bạo. Một đòn móng vuốt sắt nhọn nhắm thẳng vào lồng ngực của cô như thể muốn moi trái tim cô ra rồi bóp nát. Nhưng ánh mắt linh hoạt nhanh chóng bắt thóp được chiêu này nên liền nhanh chóng nhảy lùi ra sau nhưng cũng không tránh khỏi việc chiếc quần của cô lại được tạo thêm một lỗ hỏng.
“Ầm!” – Âm thanh mặt đất bị nứt ra do đòn của Ako đánh hụt vang lên. Một làn khói mờ mịt bay lên.
“Cô bé đó có trụ nổi không?” – Các trưởng lão đứng quan sát bắt đầu xì xào. TRong lòng Scorpio cũng không khỏi nhảy lên đầy lo lắng sau khi thấy đòn vừa rồi.
“Hừ...Cô cũng khá lắm.” – Bóng dáng Ako đang đứng phủi lại nếp nhăn trên bộ kimono xuất hiện sau làn khói đang dần tan đi. AKo cười nhếch mép hướng về phía đối thủ đang hiện lên vẻ mặt lúng túng, có vài phần không hài lòng. Dù vậy nhưng vẻ ngoài của cô vẫn toát ra vẻ đoan trang, tao nhã của một thiên kim cao quý.
“Sao cô nỡ lòng làm rách cái quần tôi mới mua?!” – Gemini đứng săm soi lại lỗ thủng mới được tạo ra mà trong lòng cảm thấy chua xót, bĩu môi oán trách.
“Đến lúc này mà còn....điểm này chắc chắn là di truyền từ Shiho rồi.” – Ông Testu không khỏi cảm thấy hoài niệm về cái tính cách vô tư đến vô tâm này của mẹ Gemini. Scorpio đứng bên cạnh cũng không khỏi lắc đầu buồn cười. Không biết cô nàng này là quá chủ quan hay là cố ý không nhận thức được tình hình trước mắt nữa.
“Quần cô cũng rách sẵn rồi, thêm một lỗ thì cũng có ch.ết đâu.” – Ako khó chịu giễu cợt. Ngay từ đầu Gemini đã mặt quần jeans rách thì việc có thêm hay bớt một lỗ thì cũng chả có gì khác biệt nhưng chính thái độ cố tình không nghiêm túc chiến đấu mới khiến cô khó chịu, càng muốn ra tay hạ sát con người này nhanh hơn.
“Cô còn dám nói! Được rồi, giờ thì tới đi! Tôi không đùa nữa, đồ khó ưa!” – Gemini cảm thấy mình như bị sỉ nhục liền hất mặt, tay chóng nạnh hướng về phía Ako mà nói. Hành động có phần trẻ con này khiến những người khác không khỏi bật cười thích thú. Về phía Ako chỉ cảm thấy hành động này rất chướng mắt.
Không nói gì mà chỉ hừ lạnh một tiếng, AKo lại tiếp tục xông thẳng vào Gemini nhưng lần này Gemini không né đòn nữa mà trực tiếp đối đầu, người đánh tới, người đỡ đòn rồi lại đánh trả lại. Âm thanh va chạm và tiếng thở hộc hộc của hai người không ngừng vang lên, không khí cũng vì vậy mà dần được đẩy lên cao trào cho đến khi đòn va chạm cuối cùng vì lực quá mạnh mà khiến cả hai bị đẩy văng về phía sau.
“Hộc hộc... Tôi không thua! Nhất định không thua!” – Ako thở hổn hển, khó khăn hướng về phía đối diện hét lớn rồi lại xông thẳng tới, một đạp khiến Gemini không kịp phản ứng mà lăn lốc trên mặt đất.
“Gemini!!! Đủ rồi!” – Scorpio không giấu nổi lo lắng trong lòng.
“Anh đau lòng sao? Vậy thử xem tôi sẽ giết cô ta như thế nào!” – Ako thấy vẻ khẩn trương lo lắng của Scorpio mà trong lòng vừa đau, vừa thấy thích thú. Cô hướng về phía thân thể Gemini đang cố gắng gượng ngồi dậy mà bắt đầu thổi thứ khói độc màu tím mờ ảo về phía cô, để làn khói thấm vào rồi từ từ ăn mòn da thịt Gemini, để cô phải la hét trong đau đớn và vô vọng trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Làn khói màu tím dần chuyển thành màu đen bắt đầu nuốt chửng Gemini vào trong. Những người chứng kiến biểu cảm đều như một là trắng bệch, lo lắng và chuẩn bị tâm lý cho những tiếng thét chói tai nhưng về phía Ako lại là một cảm giác trông chờ muốn được nghe thấy những âm thanh đau đớn đó, vì nó sẽ chứng tỏ rằng cô là người chiến thắng.
“Cô nghĩ cái này có thể giết tôi sao? Có phải nên coi lại tôi là ai hay không?” – Giọng nói có phần khinh bỉ, sắt bén vang lên trong đám khói đó khiến mọi người như được kéo về thực tại. Người thì ngạc nhiên, người thì vui mừng, người thì thở phào nhẹ nhõm, còn người thì nghiến răng chịu đựng.
“Vù!” – Một làn gió mạnh thổi qua đánh tan toàn bộ lớp khói đen xì xấu xí đó nhường chỗ cho một cô gái với mái tóc xanh dài mượt, bộ đồ đã bị rách và loang lỗ vài chỗ đã mau chóng biến thành bộ kimono màu trắng viền đỏ điểm thêm một vìa hoa văn đơn giản, phía sau lưng là đôi cánh màu trắng tuyệt đẹp nhưng ánh mắt xám linh hoạt khi nãy đã được thay thế bằng ánh mắt màu đỏ lạnh như băng và đầy sát khí như muốn xé xác hết mọi thứ cản đường rất giống ai đó ở đây.
“Cái gì?! Không thể nào! Làm sao cô có thể?!” – Dù Ako cố gắng giữ bình tĩnh đến đâu cũng không thể nào giấu khỏi ánh mắt chật vật cùng giọng điệu hoảng hốt của mình.
“Tại sao lại không thể?” – Gemini ngạo nghễ trả lời, từ câu từ chữ nói ra đều như có như không tạo cho người nghe một áp lực khó có thể diễn tả bằng lời. Cùng lúc đó cánh trắng bên phải cũng dần chuyển thành màu đen đầy tăm tối.
“Tôi không tin cô lại không hề hấn gì.” – Ako run rẩy nói. Scorpio nhìn thấy vẻ chật vật này của cô ta mà trông lòng không khỏi thương hại nhưng khi nghĩ lại về tình trạng hiện giờ của Gemini thì anh lại không khỏi lo lắng vì lần trước khi cánh cô đổi màu thì sức lực của cô cũng gần như bị cạn kiệt.
“Cô! Sao không thử nghĩ coi trước đây tôi từng vì bị phản bội mà một mình ra tay hạ sát hai gia tộc,lại còn bị hành hạ tới sống không bằng ch.ết nên với bấy nhiêu đây thì hề hấn gì?!” – Ánh mắt Gemini trở nên tối sầm trong phút chốc nhưng lập tức biến mất. Trong một phần ngàn giây mọi ký ức tốt đẹp lẫn tăm tối đều chạy qua trong đầu cô.
“Em thật không sao chứ? Đừng có liều mạng làm điều ngu ngốc.” – Scorpio vì lo lắng nên liền lên tiếng nhắc nhở. Chính anh là người biết rõ nhất tình trạng cảm xúc và những tổn thương về thể xác và tinh thần mà cô phải chịu khi đó.
“Có hay không phải thử mới biết. Nhưng dù gì thì em cũng tuyệt đối không để mất anh lần nữa!” – Gemini hướng ánh nhìn về hướng người đàn ông của cô mỉm cười đầy yêu thương và sự kiên quyết.
“Vậy cho nên, kết thúc ở đây thôi.” – Gemini vừa dứt lời thì cũng là lúc cô dồn hết sức mình hướng về phía Ako mà ra đòn cuối cùng.
“AAAAAAAAA” - Một nhát chém đi kèm với làn gió đầy sắc bén chém nát mọi thứ nó chạm tới, kể cả AKo cũng không tài nào đỡ nổi mà bị thương nghiêm trọng. Tiếng thét đau đớn vang lên cùng sự không phục vẫn còn vương lại trong lòng cô cho đến tận khi người nhà của cô đến mang cô về và đích thân xin lỗi vì cô con gái không biết điều này.
Gemini sau đó cũng không nói một lời, chỉ âm thầm tiến đến gần Scorpio rồi dựa hẳn vào người anh. Scorpio lúc này tinh ý liền vòng tay qua eo ôm chặt lấy cô. Những trưởng lão trong nhà dù phục hay không thì cũng phải thừa nhận kết quả của trận đấu và người cháu dâu với sức mạnh có thể hỗ trợ cho trưởng tộc. Sau khi đã đồng ý hôn sự thì mọi người đều rời đi trả lại không gian riêng tư cho cặp đôi trẻ. Scorpio đỡ Gemini vào phòng, nhẹ nhàng tháo bỏ lớp quần áo rách rưới trên người cô ra rồi đặt cô nằm xuống tấm nệm êm ấm, bản thân cũng tự động chui vào nằm bên cạnh cô.
“Hơ...um...” – Gemini nhăn mặt, hơi thở có phần nặng nề.
“Không sao chứ?!” – Scorpio lo lắng, một tay kéo cô sát vào lòng, một tay bưng nâng cầm cô, ánh mắt đỏ hiện lên sự nâng niu.
“Nghỉ một chút là khỏe lại ngay thôi. Cơ thể em dạo này hồi phục rất tốt.” – Gemini cười như cô ngốc rồi nói, không quên gồng người khoe bắp tay nhưng lại không có miếng cơ bắp nào của mình.
“Chỉ cần ở bên anh thì sức khỏe em hồi phục ngay thôi.” – Scorpio cười hiền, dùng ngón tay chọt chọt vào bắp tay mềm nhũn mà cô nàng đang khoe.
“Nói đến việc này thì anh có nhất thiết phải cho em thỏa thân hay không?! Chỉ cần thay đồ thôi là được mà!” – Gemini híp mắt nhìn Scorpio tỏ vẻ không hài lòng.
“Thì anh đang định giúp em hồi phục sức khỏe mà.” – Scorpio cười ranh mãnh không chờ người kia phản ứng đã hung hăng chiếm môi cô, đem cô đặt dưới thân mà triền miên cùng nhau.
Cũng ngày hôm đó, Virgo và Cancer đang đi dạo phố nhân tiện mua sắm vài món đồ cần thiết cho lễ kết hôn sắp tới giữa hai người đồng thời cũng tổ chức cùng lúc với hôn lễ của Taurus và Sagittarius. Cả hai vui vẻ mua sắm, hình ảnh thân mật khiến những người khác đi ngang cũng phải trầm trồ nghen tị.
“Em định gọi cho ai đấy?” – Cancer hỏi khi thấy Virgo vừa săm soi hai mẫu khăn tay vừa bấm số định gọi cho ai đó.
“Gemini, em tính hỏi cậu ấy dạo này sao rồi.” – Virgo quay sang nhìn Cancer nói rồi chỉ vào hai mẫu khăn tay trước mặt ý muốn anh cho ý kiến hoặc tốt hơn là chọn luôn một cái.
“Giờ này đừng làm phiền, không khéo anh lại bị tên mặt lạnh kia ám sát.” – Cancer lập tức giật lấy điện thoại trên tay Virgo rồi cất đi, thở dài nói nhưng cũng không quên cầm chiếc khăn tay có in hình hoa anh đào lên đưa cho cô.
“Anh nói vậy là sao? Bộ cậu ấy bận gì à?” – Virgo ngây ngô hỏi, hí hửng nhận lấy chiếc khăn tay mà Cancer đưa cho mình.
“Không phải chuyện mà anh và em cũng thường làm hay sao mà còn hỏi anh.” – Cancer cố ý dùng ánh mắt ma mãnh nhìn Virgo khiến cô sau khi hiểu ý tứ trong câu nói của anh liền đỏ mặt dùng tay búng nhẹ vào trán anh khiến anh oai oái kêu đau, còn cô thì hả hê mỉm cười dù gương mặt vẫn còn đỏ chót như trái cà chua. Cancer nhanh chóng thơm nhẹ lên chiếc môi đỏ chúm chím kia rồi nắm tay cô đi đến quầy thu ngân trả tiền cho chiếc khăn tay vừa nãy. Sau đó cả hai rời khỏi khu mua sắm đi về hướng một quán cà phê gần đó.
“Ủa, đó không phải là anh Catuz Allen sao? Anh ta làm gì với bọn chúng thế?” – Khi hai người vừa đến trước cửa thì Virgo để ý thấy một bóng nam nhân quen thuộc cách đó không xa, cô nói nhỏ vào tai Cancer rồi lại thắc mắc khi thấy Catuz đang nói chuyện với một đám yêu quái cấp thấp trong hình dạng con người.
“Chắc chắn không phải điều tốt.” – Cancer cũng có nghe sơ qua vài thông tin từ chỗ của Aquarius nên khi thấy cảnh này trong lòng cũng tự giác nảy sinh sự nghi ngờ và đề phòng. Không lâu sau đó thì thấy anh ta rời đi cùng ba bốn tên yêu quái.
“Chúng ta đi theo đi.” – Virgo lôi kéo Cancer cùng đi.
“Đi làm gì? Không phải nên báo cho mọi người sao?” – Cancer lười nhác, nhưng đồng thời cũng cân nhắc lại quyết định có nên đi hay không.
“Báo thì đi về rồi báo cũng được mà. Lỡ như anh ta là người xấu thật thì Aries gặp nguy to rồi không phải sao? Đi đi mà, em năn nỉ anh đó.” – Virgo sau khi suy xét đủ mọi tình huống có thể xảy ra thì nũng nịu năn nỉ Cancer.
“Nhưng mà sau đó thì anh được lợi gì?” – Cancer thấy bộ dáng cô nàng như vậy trong lòng bỗng nảy sinh ham muốn ăn cô. Có thể nói 5 năm trước cô là người khiến anh phải chạy theo thì giờ đây công sức anh uống sữa nhiều cũng được đền đáp, cơ thể anh giờ cao lớn hơn cô nên người chịu lép vế ra vẻ nũng nịu dĩ nhiên chính là người con gái trước mặt anh đây.
“Về rồi anh muốn làm gì em cũng chấp hết!” – Virgo ngại ngùng nói ra đến khi nhận được nụ cười nửa miệng đầy mị hoặc của anh thì lập tức dịch chuyển tức thời đuổi theo Catuz đến một nhà kho cũ. Cả hai từ từ bước vào trong nhưng ngay khi bước vào thì cánh cửa bổng đóng sập lại khiến Virgo giật nảy mình định dịch chuyển ra ngoài nhưng nào ngờ ở đây giăng sẵn kết giới khiến khả năng dịch chuyển của cô hoàn toàn vô dụng.
“Không sao chứ? Đứng sát vào anh, đừng buông tay.” – Cancer cũng nhận biết được tình hình liền nắm chặt tay cô kéo cô nép sát vào phía sau lưng mình, anh nói. Virgo cũng gật đầu nghe theo.
“Ôi, coi ai đây nhỉ? Không phải là bạn của Aries sao? Cancer và Virgo phải không?” – Catuz bình thản bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn vào hai người rồi chào hỏi.
“ANh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?” – Virgo cảm thấy anh chàng này hoàn toàn khác xa với hôm ở lễ cưới liền hỏi. Cancer cũng ở tư thế phòng thủ.
“Chắc ít nhiều hai người cũng nghe về tôi từ anh chàng mắt kính kia?” – Catuz cười mỉm đầy mị hoặc rồi nói.
“Vậy anh đúng là...” – Cancer lên tiếng.
“Đúng, tôi là trưởng tộc Allen, tôi đến đây để giành lại cô dâu của mình.” – Catuz nghiêm mặt nói, trong lời nói như một thông điệp chứa đựng một sự cảnh cáo muốn gửi đến những người khác.
“Nhưng cậu ấy không yêu anh, việc gì anh phải làm vậy?” – Virgo nói, thnh âm sắc lạnh hướng về Catuz.
“Rầm! Có hay không đến lượt cô lên tiếng sao?” – Catuz nghĩ đến nụ cười trên mặt Aries vào hôm diễn ra lễ cưới liền không tự chủ mà phóng một ngọn lửa về phía Virgo nhưng đả nhanh chóng được Cancer cản lại bằng một khiên băng.
“Tôi không cần biết anh có yêu Aries hay không nhưng nếu không phải của mình thì sẽ mãi là như vậy. Cuộc đời của anh chỉ có anh mới có thể quyết định, đừng vì cái di ngôn quỷ quái đó mà khiến mình phải hối hận.” – Khi thấy Catuz có ý định rời đi thì Cancer cũng nhanh chóng nói ra vài câu như thể muốn khuyên anh ta đừng dại dột mà tìm đến cái ch.ết vì anh thừa biết chỉ cần đụng đến Aries thì cũng coi như đụng đến mười hai người bọn họ.
“...” – Catuz rời đi không nói thêm bất cứ lời nào, bỏ lại hai người vẫn bị nhốt trong kết giới.
“Giống như tất cả bọn họ...” – Nhưng dù gìthì lời nói của Cancer cũng tác động đến suy nghĩ của anh không ít. Điều này cứliên tục lởn vỡ trong đầu anh khiến anh không cách nào ngủ được mà cứ trằng trọctrở mình cả đêm để rồi tự hỏi bản thân mình rằng mình có nên tiếp tục haykhông? Hay là từ bỏ tất cả đề sống cuộc sống tự do mà mình mong muốn không có bấtkì ràng buộc nào với gia tộc, cưới người con gái mà mình yêu thật lòng và cùngngười đó sống thật hạnh phúc giống như ai đó mà anh biết.
=======================================================
Haizzz, tự bản thân cảm thấy chap này quá ngắn:(
Thôi để tuần sau Giỗ tổ Miu bù đắp lại nha~ *đập đầu kiểm điểm bản thân*