Chương 100: Trằn trọc
“Thôi ông ơi, ngủ đi” Mẹ Nigi vỗ vai người chồng đang trằn trọc nằm trên giường mãi không ngủ được. Lí do, chắc hẳn ai cũng biết. Là một người ba, khi biết tin con gái mình ăn ở chung cùng một đứa con trai khác, rồi hẹn hò, mà còn lén lút giấu mình rồi nói dối, hỏi xem người ba nào không tức giận. Chẳng biết tụi nó đã làm gì rồi, chẳng biết thằng đó có lợi dụng con gái mình không, rồi chẳng biết... nhiều điều lắm. Nigi là đứa con gái duy nhất ông có, nên ông thương biết dường nào. “Theo tôi thấy thì, cậu con trai đó cũng được mà” Bà quay sang bảo ông. Tức khắc, ông liếc mắt nhìn bà “Được chỗ nào?” Bà liền bày tỏ suy nghĩ của mình “Nó học giỏi, trông còn bảnh trai, ăn nói lại lễ phép lịch sự, có thể là do sợ thật nên mới nói dối mình” Ông im lặng lắng nghe vợ mình nói “Có lẽ thằng bé tội nghiệp thật, từ bé đã không có...” “Thì đó mới là điều đáng lo. Ai mà biết được nó có được dạy dỗ đàng hoàng hay không, lỡ nó lợi dụng nhà mình thì sao, xã hội bây giờ ghê lắm” Ông thốt lên những suy nghĩ tiêu cực của mình. Ông lo xa cũng đúng thôi, đó giờ có biết Fuu là ai đâu. Nhiều người bên ngoài trông hiền từ duyên dáng thế thôi chứ bên trong chẳng ai đoán được bụng dạ ra sao. Bà cũng gật đầu đồng tình với ông “Ừ thì, để xem xét tiếp thế nào”
Sáng hôm sau, Nigi không nói gì, chỉ cúi đầu chào ba mẹ bằng ánh mắt buồn hiu rồi bỏ đi học. Cũng như họ, tối qua cô cũng chẳng ngủ được. Không ngờ ba cô lại phản đối dữ dằn quá, điều đó khiến cô sợ, cô buồn lắm. Fuu vẫn đứng trước sân ga đợi cô như mọi khi, khuôn mặt anh không hề biểu lộ tí gì là buồn bã cả, nhưng, đôi mắt cũng thâm quầng cả lên. Buổi sáng đó đối với họ mà nói là vô cùng tĩnh lặng và u sầu.
“Nigi, mày giúp tao chuyện này được không!!???” Cô bạn cùng bàn của cô lên tiếng nhờ vả “Ra về tao phải xuống kho trực dọn dẹp, cơ mà tối nay nhà tao bận mất rồi, mày phụ tao một tay rồi hai đứa về sớm để tao kịp giờ nha!” “Thế tao được gì?” “Một bữa đi ăn đồ nướng, được chứ?” Thú thật thì, Nigi cũng chẳng cần cái bữa ăn cảm ơn đó đâu. Tình hình như thế này, cô cũng cảm thấy không vui khi về nhà. Cô nhắn tin cho Fuu, rồi cho ba mẹ rằng sẽ về trễ, rồi đi xuống kho cùng cô bạn. Tính cách của Nigi, ai cũng biết, cô nàng dù buồn thế nào cũng chẳng bao giờ để cho mọi người xung quanh biết, một mình cam chịu. Ngoài Fuu ra thì, đó ai mà biết được liệu cô có vui thật sự hay không.
Cứ tưởng rằng dọn sẽ nhanh thôi, ai dè, cả một mớ hỗn độn thế kia, khó mà sắp xếp ngăn nắp được. “ch.ết rồi! Trễ mất!” “Hay mày cứ về trước đi, còn tí nữa là xong rồi, để tao làm cho” Nigi tốt bụng bảo bạn mình. “Nhưng mà...” “Hay mày muốn trễ tiệc?” “Cảm ơn mày nhiều!” Nói rồi, cô nàng ấy bật dậy chạy nhanh về nhà. Ở trường trễ thế này, cũng hơi đáng sợ. Thường thì sẽ có Fuu kế bên, cơ mà lúc nãy, Nigi nhắn tin bảo anh về trước đi, cô ở cùng với bạn cô một tí rồi về, một phần cũng vì sợ trễ giờ làm thêm của anh thôi. Trời sập tối rồi, Nigi một mình rảo bước về trên con đường chỉ có đèn đường hai bên.