Chương 103: Bằng chứng?

Nigi cùng Fuu chạy đến chỗ cảnh sát thì thầm to nhỏ. “Nhưng mà...còn bằng chứng...” Nigi thốt lên lo lắng. Thật sự là, dù có tìm ra được đầu đuôi nguyên lí hành động, cách gây án mà không tìm được bằng chứng để kết tội hung thủ thì mọi thứ nãy giờ nói ra cũng chỉ là diễn giải bằng miệng. Suy nghĩ một hồi, bốn người nghi phạm kia đều đòi về vì đã trễ rồi. Chẳng ai trong họ tỏ ra ăn năn hay là lo sợ gì cả, diễn quá tốt. Chợt, Fuu nói nhỏ vào tai một viên cảnh sát, rồi, họ liền thả cho bọn nghi phạm về.


“Trời ạ, làm vậy rồi nó về xóa hết chứng cứ thì sao”, Ba Nigi phàn nàn trên đường về, trực giác cũng luôn canh chừng kẻo tên hung thủ lại xuất hiện làm hại con gái ông. Nghe ông nói, Fuu nhoẻn miệng cười “Dạ, bác yên tâm” Lời nói Fuu rắn chắc dõng dạc khiến bao người tin lòng.


“Tối nay, cho cháu xin phép ngủ dưới phòng khách ạ” Fuu lễ phép xin ba mẹ Nigi. Sự việc hôm nay khiến hai ông bà không mấy chần chừ mà đồng ý cho anh. Nigi chạy lên phòng lấy chăn gối xuống cho Fuu “Nè anh!” “Cảm ơn em” Nhìn con gái mình vui vẻ bên cạnh chàng trai kia, vừa vui mà ba mẹ cũng thấy khó chịu. Chắc không phải chỉ hai ông bà thôi đâu, mà hầu hết người cha mẹ nào cũng vậy thôi. Đứa con mình nuôi từ nhỏ đến giờ, rồi nó đem lòng yêu một người khác giới, cảm giác ghen như hai người yêu ghen nhau vậy. Mà, cũng phải chấp nhận thôi, nhất là khi gả con gái mình cho gia đình người khác...


Nigi một mình nằm trên giường ngủ. Ánh trăng rọi vào từ khung cửa kính hôm nay chẳng lãng mạn tí nào. Dù rằng,đã có Fuu ở dưới nhà trông chừng, nhưng nỗi lo sợ cũng còn vơi lại phần nào. Lại thêm một đêm khó ngủ với bốn người họ.


Sáng, lại phải dậy để đi học. Nigi chuẩn bị xong hết chạy xuống nhà thì không thấy Fuu đâu. Gọi thế nào cũng không nghe tiếng trả lời. Chắc là đi trước rồi chăng. Nigi cũng nhau chóng chào ba mẹ rồi chạy đi. “CẨN THẬN ĐÓ CON GÁI!” Giọng mẹ cô vang vọng. Để con gái đi một mình, lòng hai ông bà thấp thỏm không thôi.






Truyện liên quan