Chương 107: Tán thành
Trong bữa cơm ấm cúng đêm đó của gia đình Nigi cũng có sự góp mặt của anh hùng Fuu như một lời cảm ơn đến anh. Chiếc bàn vuông sáu người, Fuu ngồi đối diện Nigi, kế bên là ba cô đối mặt với vợ ông. Fuu lễ phép mời học ăn cũng như gắp đồ ăn cho ba mẹ của người mình yêu. “Fuu này!” Nigi gằn giọng hỏi “Anh dùng em làm cái bẫy đúng không? Cố tình để em đi một mình để hắn xuất hiện, rồi anh ở phía sau theo dõi chứ gì! Sao lại không báo em một tiếng trước chứ!” Fuu chỉ thản nhiên đáp lại thắc mắc của cô gái mình “Nếu biết trước thì em sẽ đỡ lo lắng hơn. Mà chính điều đó cũng sẽ đem lại cho hắn cảm giác không an toàn, từ đó có thể hắn sẽ không ra tay.” “Thế thì cũng đâu cần dụ em đi một khoảng xa như vậy!” Lúc này, mẹ cô mới xen vào “Vì lúc đó ba mẹ lo cho con nên đã đứng sẵn ở sân ga đón con về chung. Rồi bị cậu Fuu này phát hiện, thế là dụ con đi một khoảng nữa để tránh gặp bố mẹ rồi lén điện thoại về để nói kế hoạch của mình ra” Cả nhà nói chuyện xôm tụ, chỉ có ba Nigi, ông ngồi im lặng và ăn thôi. Trông ông có vẻ suy tư lắm.
Bốn người họ, lại cùng nhau ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Lần này, không khí không còn nặng nề như trước nữa, mà thay vào đó là sự an tâm ấm cúng vì mọi người hầu hết đều an toàn. Nhìn ba người Nigi, Fuu và vợ mình nói chuyện xôm xả vui vẻ, người ba vẫn im lặng không nói gì cho đến khi bà mẹ hỏi “Này, sao ông im ru vậy?” Mọi ánh mắt đều hướng về phía ông. Thở dài, ông bảo “ Tôi đang suy nghĩ” “Nghĩ gì nữa cơ?” “Về chuyện đứa con gái bà với cậu bạn trai nó chứ sao?” Nghĩ ngợi gì mà đăm chiêu thế nhỉ, bà mẹ cười “Tôi thấy tụi nó được mà. Con mình nó cũng lớn rồi ông à” Ông đưa mắt nhìn Fuu cũng đang hướng mắt về mình. Họ cứ nhìn nhau như thế, chẳng có cảm xúc gì khiến hai mẹ con muốn cười mà không dám bật ra.
Uống một ngụm nước, ông lên tiếng “Được rồi. Ta đồng ý, cho hai con quen nhau” Mắt Nigi sáng rỡ lên khi nhận được tin tán thành “Thật chứ ạ!?” “Hay muốn ba nói giỡn?” “Dạ thôi!” Nigi lè lưỡi cười hè hè. Fuu tất nhiên cũng cảm thấy vui lắm, vui vì mình đã được sự cho phép cũng như là tin tưởng của ba mẹ vợ rồi, từ từ dần mà chinh phục họ thôi. “Nhưng, với điều kiện. Nigi mà bị tụt lùi trong học tập, là tôi chém cậu trước, sau đó chôn sống con luôn” Ông vừa nói, đôi mắt hóa thành hình viên đạn đâm thẳng vào mặt Fuu và Nigi. “Ba yên tâm! Gì chứ chuyện này dễ ẹt!” Nigi tự hào về điểm học tập của mình vì về khoảng này, cô không hề dở tệ chút nào. “Vâng, bác cứ giao cho cháu ạ!” Fuu cũng dõng dạc không kém. “Mà hai đứa...” Ông tiếp tục dò hỏi “...đã làm chuyện ấy chưa?” Hai cô cậu im phăng phắc, mặt mày đỏ bừng lên chả dám trả lời. “Sao hả? Nhìn bộ dạng này chắc...” “Ông này! Ông hỏi cho lắm vào!” May thay, bà mẹ một lần nữa ra tay giúp hai đứa con bé bỏng “Tụi nó ngần tuổi này rồi, sống chung nhà chắc khó lòng kìm chế được, ông phải thông cảm cho chứ, phải không con?” Bà cười, cười tươi nhìn hai khuôn mặt đang khó xử, bối rối không biết nên làm thế nào.