Chương 109: Sân bay

Bị nhắc đến, hai bác cháu Fuu đồng lúc hắt xì đến kinh ngạc. Nằm trên giường, chặn đến hai cái gối ôm ở giữa, hai người cứ im lặng cho đến khi ông bác bắt đầu trò chuyện trước “Cậu... thật sự thương con gái tôi chứ?” “Dạ tất nhiên rồi ạ” “Hm...nó là đứa con gái duy nhất, cậu biết đó, tôi với bà nó thương nó lắm. Tuy biết nó rất mạnh mẽ, nhưng vẫn lo lắm chứ” “Dạ, cháu hiểu mà” “Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không thể lúc nào cũng có thể bảo vệ nó tốt được. Nếu nó đã chọn cậu, thì hãy ráng, bảo vệ và chăm sóc nó thật tốt đấy.” Như được giao phó một nhiệm vụ lớn vô cùng quan trọng, Fuu cảm thấy tự hào hơn, anh dõng dạc trả lời “Bác yên tâm ạ! Cháu sẽ luôn bên cạnh em ấy” Ông cũng không quên kèm theo đó là một lời đe dọa “Nó mà có mệnh hệ gì, cậu có chạy cũng không thoát khỏi tôi” Nhưng lời đe dọa đó không hề khiến Fuu sợ hãi hay lo lắng, vì với anh, không cần bác trai dặn, thì anh vẫn sẽ luôn nhận thức được, nhiệm vụ của một người con trai khi chấp nhận yêu một cô gái là thế nào. “Mà... hai đứa bây đã làm chuyện đó rồi à?” Fuu đỏ mặt khi lại bị hỏi chuyện nhạy cảm ấy. “Dạ vâng” Tuy có ngượng nhưng vẫn phải thừa nhận thôi chứ biết sao giờ, anh cũng đâu thể giấu được. “Ừ, hai đứa bây giỏi lắm, con nít con nôi” Ông vừa nói mà Fuu vừa nghe được tiếng bóp nắm tay răn rắc. “Cháu xin lỗi ạ. Vì cháu không kìm chế được...” “Thôi được rồi, ta biết mà” Ông cắt ngang lời xin lỗi của Fuu bằng giọng điệu thông cảm “Ta biết chứ. Thôi ngủ đi, khuya rồi” “Vâng” Ông lăn người quay sang phía khác, chợt có một câu hỏi bỗng đâu lại xuất hiện trong đầu buộc ông phải bật ra thêm một câu hỏi “Mà cậu...là cái gì Fuu cơ đấy?” “Onigiwa, Onigiwa Fuu ạ” “Ừ” Rồi ông nằm đó im lặng. Fuu cũng hơi thắc mắc nhưng anh chẳng dám hỏi lí do, chắc cũng chỉ là cho biết thôi nhỉ. Lim dim đôi mắt, người ba cứ băn khoăn đã nghe cái họ này ở đâu rồi nhỉ, quen lắm, Onigiwa Fuu à, Onigiwa...Rồi, ông thiếp đi lúc nào không hay.


Fuu cùng Nigi đến sân bay để tiễn hai ông bà đi. Nhìn cô nàng ôm chầm ba mẹ vào lòng, Fuu cũng cảm thấy vui, mà cũng thấy xót. Giá như, anh vẫn còn ba mẹ để chào tạm biệt nhỉ. Ông bác sau khi xoa đầu đứa con gái của mình, liền đi lại bắt tay anh “Nhờ cậu chăm sóc con bé” rồi vẫy chào.


“Này, đêm qua hai người nói gì với nhau vậy?” Nigi tò mò hỏi Fuu vì cô cứ mãi thắc mắc không thôi. “Chuyện đàn ông con trai, nít nôi biết làm gì” Fuu thẳng thắn trêu ghẹo cô. Nigi tức tối dậm mạnh chân bước nhanh hơn thì chợt bị anh kéo tay lại khiến cô ngã vào lòng anh “Chỉ cần biết anh yêu em là được rồi” Cô gái đỏ mặt ôm chầm lấy người con trai mà mình yêu.






Truyện liên quan