Chương 144: Anh em

Joyce dần dần mở đôi mắt của mình dậy. Anh vươn vai một cái thật mạnh, rồi bật dậy. Dụi dụi mắt, anh nhìn xung quanh. “Hửm?” Anh chớp chớp đôi mắt vẫn còn mơ ngủ “Where am I?” Chậm rãi, anh bước ra mở cửa phòng. Anh nhìn, khuôn mặt vẫn chưa tỉnh táo hẳn, rồi bên này, rồi từ quay sang chỗ khác. Vươn vai một lần nữa, anh mới chợt nhận ra “Ủa, nhà mình đây mà!” Anh đi định cư cũng được ba năm rồi, nên mỗi lần ngủ dậy đều thấy những bức tường quen thuộc bên kia nên gần như quên đi nơi mình sinh ra. Bật cười, anh đi xuống cầu thang. Vừa đi, anh vừa nghĩ “Tại sao mình lại ngủ trên phòng nhỉ?” Đi vào bếp, rồi đi ra phòng khách “Tụi con nít đâu rồi nhỉ?” Rồi anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo giữa phòng mà giật nảy cả người “7pm!!!” Anh hoàn toàn không nghĩ rằng mình đã ngủ nhiều như thế, và đã ngủ từ lúc nào cơ? Đói quá, bụng anh bắt đầu kêu lên. Anh bắt đầu vào lục bếp. Chỉ toàn mấy món ăn vặt, làm đồ ăn thì anh lười quá, thế là anh quyết định ra ngoài mua cho rồi. Vừa chạm tay vào nắm cửa thì bên ngoài có một lực kéo cánh cửa mở ra.


“Ơ...” Nigi bất ngờ khi đúng lúc thấy anh mình cũng đang tính ra ngoài “Anh hai”. Bỏ tay vào trong túi quần, Joyce nghiêm giọng “Hai bây mới đi đâu về đấy?” “Hẹn hò” Fuu trả lời cọc lóc rồi bước thẳng vào nhà. “Này cậu, tôi lớn hơn cậu đấy nhé” Joyce liếc Fuu một cái rồi quay mặt sang nói chuyện với Nigi “Đi chơi đêm hôm mới về” “Mới giờ mà khuya à?” “Con nít con nôi” “Em lớn rồi!” “Chả biết bao giờ mới trưởng thành” Chọc em gái mình xong, anh liền bước ra khỏi cửa. “Đi đâu đấy ông già?” “Buy some food” “Em có mua tokbokki này!” Hai anh em nhà này có một sở thích là cực thích ăn tokbokki – bánh gạo với phô mai và nước sốt cay. Nuốt cơn thèm vào bên trong, Joyce vẫn giữ dáng vẻ đàn ông trưởng thành của mình bước vào trong nhà rồi đi thẳng vào bếp. Cô em gái cũng nhanh chạy theo phía sau. 


Nhìn hai anh em nhà này ăn tokbokki một cách vô cùng ngon miệng, cách thưởng thức món ăn yêu thích cũng giống nhau. “Cho em cái trứng” “No!” “Cho em đi!” “Shut up!” Ăn một hồi “Hey, Share me your sausages” “No!” “Give me!” “Noooo” Trong suốt bữa ăn, Fuu là người trầm lặng nhất. Nhìn hai người họ xin xỏ rồi giành giựt nhau, anh chẳng nói nên lời. Đúng là...






Truyện liên quan