Chương 157: Olympic
“Anh hai! Em được tham gia cuộc thi Olympic luôn này!” Đây là cuộc thi dành cho khối 10. Sau khi thực hiện đầy đủ bài thi tại trường, các học sinh được thi Olympic của bộ môn mình giỏi nhất sẽ tập trung vào một phòng quy định để làm bài thi do sở giáo dục gửi xuống các trường. Mỗi trường chỉ chọn ra một học sinh giỏi nhất toàn trường khối 10 mỗi bộ môn để tham gia cho toàn trường. Đó là cả một vinh dự, nhưng cũng có thể xem là một gánh nặng khá lớn. “Anh phải giúp em đấy!” Cô em gái nũng nịu với anh trai. “Which subject? (Môn học nào?)” “English!” “Oh, good!” Gì chứ, ngoại ngữ là anh nắm chắc trong lòng bàn tay. Cũng đúng thôi, người ta đang định cư ở nước ngoài mà, chả trách được. Nigi tươi rói quay sang Fuu “Fuu này! Hồi đó, anh thi môn gì vậy?” Ngẩn người ra một tí, anh bảo “Người ta bảo, do anh học giỏi tất cả các môn, nên thi đạt hết giải nên không được cho thi” “Còn nói được thế đấy! Haha!” Không ngờ anh lại có thể nghĩ ra lí do đó để biện minh cho bản thân cơ đấy. Fuu cười, rồi tiếp tục với công việc học hành của mình. Vô tình, anh liếc mắt sang tờ giấy danh sách các học sinh tham gia giải Olympic khối 10 năm nay. Bộ môn Ngoại ngữ Anh, là Nigi. Anh tiếp tục lướt ngón tay của mình xuống xem các bộ môn khác. Bộ môn Hóa học, là...
“Shita nè! Mày giỏi ghê nha!” “Nhờ mày mà anh em lần đầu được vào quán Bar! Tuyệt vời!” Shita ngồi đầy hãnh diện trước những lời khen của hai thằng bạn mà anh dắt theo. Chỉ mới 16 mà tự do ra vào quán Bar, hai bọn họ cảm thấy rất ư là khâm phục anh luôn. “Thế mà mày vẫn đứng top trong trường, hay thật! Chỉ tao cách với!” “Ờ, nghe nói mày còn được chọn thi Olympic môn Hóa nữa!” “Hờ, thì như bình thường thôi!” Shita trả lời thản nhiên. “Thằng ngạo mạn! Haha! Quẩy nào!” “Heyyyy, các nàng trông đây xinh quá!” Shita cười nhếch mép. Cậu ngồi giữa hai cô nàng chân dài nõn nà, liên tục mời rượu và cười đùa. Thế nhưng, mấy ngày nay, ở ngay chỗ ngồi đấy, không có chị ta. Nhớ đến những lần đó, lần mà do kế hoạch của chị ta mà cậu bị mất mặt, đánh đập tơi bời, lần mà chị khóc trong lòng cậu, rồi lại nồng cháy quấn lấy nhau trên chiếc giường đó, rồi những lần tình cờ gặp nhau ở quán Bar, lần trò chuyện lần trước, và, người con trai đã tự nhận rằng chị ta là của hắn, những lần ấy, khiến cậu thấy khó chịu và tức điên lên được. “Sao vậy anh?” Một cô gái ngồi cạnh cậu vuốt ve mặt cậu rồi hỏi với đôi mắt ngây thơ. “À, anh ngẩn người do em đẹp quá đó!” “Đồ nịnh bợ! Hihi!”