Chương 18
#17. Ly biệt…
“Đây là… cây nấm… tám… lỗ rắm(1) sao?” – Quyết Minh ngờ ngợ.
Lưu Nghiễn: “Nhóc nghĩ sao cũng được, thiệt ra anh thích nấm hủy diệt(2) hơn.”
(1): Vâng, hơi bỉ, nhưng Quyết Minh và Lưu Nghiễn đang nói đến game plants vs zombie đấy ạ. Ví von quả bom tự chế đây mà:
Nấm tám lỗ Ảnh Nấm hủy diệt Ảnh
Ngoài cửa đồn cảnh sát, chiếc xe tăng tốc lao vụt tới, chớp mắt đã đến đích, Mông Phong bẻ ngoặt tay lái, đánh thành một vòng cung tuyệt đẹp, hắn quát to: “Người bên trong nằm sấp xuống!!!!”
Lưu Nghiễn ném tung hộp bom tự chế, đánh sầm vào bên ngoài cửa đồn cảnh sát, Mông Phong gạt cần số, bánh xe quay tròn tại chỗ, một con zombie nhào tới bị cuốn xuống gầm xe nghiền nát.
Một tiếng ầm chấn vang, hộp bom nổ mạnh, trăm cây đinh sắt bên trong phóng ra khắp bốn phương tám hướng, chớp mắt lá thép hình cánh hoa bay vút ra, đinh sắt bị luồng sóng nhiệt nung nóng tựa như lưỡi dao sắc lẻm, tỏa ra bán kính gần chục mét, cắm vào đầu lũ zombie.
Trong phút chốc, zombie ngã như rạ trước đồn cảnh sát.
Mông Phong tức khắc giẫm chân ga, xoẹt một tiếng phóng ào đến cánh cửa sắt, chiếc xe chồm lên hàng rào bị đổ nghiêng, nghiền nát mấy cái xác vướng trên đó, lấy đà phi ra xa cả năm mét rồi rơi sầm xuống đất.
Cửa xe xô mạnh ra, khiến một con zombie bám trên cửa bị đánh văng đi, Mông Phong và Trương Dân đồng thời nhào ra khỏi xe, lăn một vòng trước sân, nâng cao họng súng, bắt đầu bắn phá!
Lưu Nghiễn leo sang ghế lái tiếp tục nhấn ga, chiếc xe gào rú tông sập cánh cửa lớn xông vào trong đồn cảnh sát, Lưu Nghiễn đẩy cửa xe thét lên: “Đi mau!”
Cậu vừa dứt lời thì lập tức sững sờ.
Có hàng trăm người tụ tập ngay tiền sảnh.
Nhiều người đến vậy nhất định không thể mang đi nổi, Lưu Nghiễn quét mắt một vòng ra tiếng: “Ai là thủ lĩnh trong đây?
Mông Phong và Trương Dân vác súng vừa xả đạn vừa lui vào trong, Trương Dân ném ra một quả lựu đạn, sau đó anh cùng Mông Phong thuận đà xoay người nhảy bổ vào đại sảnh đồn cảnh sát, Lưu Nghiễn tức khắc ôm đầu cúi sấp xuống.
Lại một tiếng nổ mạnh vang lên, sóng nhiệt ùa cả vào trong sảnh, hơn trăm người kinh hoảng thét to, cuống quít tìm gầm bàn núp xuống.
Mông Phong cũng bị bất ngờ: “Nhiều người dữ vậy!?”
Lưu Nghiễn lại tung một hộp bom, Mông Phong hét to lấy hơi, dùng một tay nhấc cánh cửa đổ xuống ban nãy, lật nó dựng đứng lên, phía ngoài đinh sắt bay tứ tung, va đập vào khiến sau lưng cánh cửa hiện ra vết đỏ của đầu đinh, nóng đến mức Mông Phong không kìm được rú lên.
Bên ngoài lặng xuống.
Dân thường núp trong đại sảnh đều đứng dậy, chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hoảng hốt đánh giá những người mới tới này.
“Ai là thủ lĩnh đây?” – Lưu Nghiễn lặp lại lần nữa.
“Các anh từ đâu tới?” – Một người tuổi trẻ vận đồng phục cảnh sát chui ra từ dưới quầy, cậu ta thả bé gái đang ôm trong lòng ra, cô bé lập tức gào khóc chạy băng qua sảnh, đi tìm cha mẹ của mình.
Mông Phong đáp: “Từ phía Nam tới, vừa vượt qua quốc lộ tỉnh, tôi là Mông Phong.”
“Trương Dân.” – Trương Dân bắt tay với cậu ta.
“Đặng Trường Hà.” – Tay cảnh sát kia nói – “Chỉ còn các anh sống sót thôi sao? Từ đâu có được mớ vũ khí này?”
Mông Phong giải thích sơ sơ xuất thân của bọn họ, rồi lại nói: “Lưu Nghiễn tập hợp mọi người lại đi. Chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.”
Đặng Trường Hà ngó bộ chỉ tầm hai mươi tuổi, còn trẻ hơn cả đám Mông Phong và Lưu Nghiễn, cậu ta nghe vậy liền cắt lời: “Không được, tụi tôi không thể đi, đã liên lạc bên quân đội rồi, vài ngày nữa sẽ có người đến cứu viện.”
Mông Phong không khỏi chau mày: “Quân đội lại tới chỗ này sao?”
Lưu Nghiễn kiểm tr.a một vòng đại sảnh, đồn cảnh sát này chỉ có hai tầng, tầng trệt là chỗ làm các thủ tục hành chính như cấp giấy chứng nhận và giấy phép, còn tầng trên là văn phòng.
Nhóm người chạy nạn vừa có người già con nít, vừa có nam có nữ. Trên mặt đất vương vãi đầy những rác rưởi, từng chiếc bàn được ghép lại với nhau, tấm đệm trải ra ở góc tường, ba lô túi xách ngổn ngang, chứng tỏ họ đã ở đây trong khoảng thời gian khá dài.
Đặng Trường Hà dẫn Mông Phong và Trương Dân lên lầu, trên đó có một cảnh sát lớn tuổi bị thương, và hai cái xác.
Trương Dân tiến tới kiểm tr.a vết thương của tay cảnh sát kia, dùng đèn pin rọi qua đồng tử, đoạn anh buông ngón tay đang đặt trên động mạch của ông, đứng dậy lắc lắc đầu.
“Họ sẽ không tới .” – Mông Phong nói – “Dịch zombie đã bạo phát gần một tháng, mà bên quân đội ngay cả cái bóng cũng chả thấy đâu, không còn thời gian nữa, phải thu dọn đồ đạc lập tức rời khỏi.”
Đặng Trường Hà thở ra một hơi, vẻ như cực kỳ khó xử, Trương Dân lên tiếng: “Này anh bạn.”
Đặng Trường Hà nâng mắt, Trương Dân tiếp lời: “Đoàn xe của chúng tôi đang đậu trên đường cao tốc sẽ không chờ quá mười tiếng, trước chạng vạng là họ sẽ đi rồi, nếu cậu vẫn muốn cố thủ tại chỗ này, chúng tôi cũng không giúp gì được.”
Đặng Trường Hà trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Tất cả mọi người đều được đi cùng chứ?”
Mông Phong kiểm tr.a bốn phía, đứng từ cửa sổ ngó xuống, bên dưới ngập tràn xác ch.ết, ban nãy dùng lựu đạn và bom tự chế của Lưu Nghiễn đã xử hết chín phần, mấy con zombie còn sót lại đang cố vượt qua rào chắn bò vào, Mông Phong liền lia súng bắn ch.ết bọn chúng, hắn cũng không quay đầu, đáp lời cậu ta: “Phải.”
Đặng Trường Hà lặp lại: “Mọi người, không thể bỏ lại ai cả?”
Trương Dân nhấn mạnh: “Tất cả những người chưa bị lây nhiễm.”
“Được.” – Lão cảnh sát nằm trên ghế xoay điềm tĩnh nhắm lại đôi mắt, chậm rãi nói – “Tiểu Đặng, dẫn mọi người đi đi, nhờ vả người khác không bằng tự cứu lấy mình.”
Đặng Trường Hà thốt lên: “Chú Vương!”
Hốc mắt của lão cảnh sát lõm sâu, sắc mặt đen đúa, băng vải trên vai thấm ra vết máu tím đen, ông run rẩy từng lời: “Ráng bảo vệ tốt những người còn sống.”
Trương Dân vội vã xuống lầu, Lưu Nghiễn đang cất tiếng dò hỏi: “Ở đây có ai làm bác sĩ không?”
Không một ai trả lời, họ chỉ giương ánh mắt lạ lẫm nhưng tràn ngập hy vọng nhìn cậu.
Một người vận bộ đồ tây sơ mi dơ bẩn bước ra, cất giọng nói: “Có thể giúp cậu được gì không?”
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Chú là bác sĩ?”
Người kia đáp: “Không, nhưng biết chữa bệnh chút ít.”
Lưu Nghiễn nhỏ giọng bàn bạc cùng Trương Dân đôi câu, rồi cậu lại tiếp: “Mọi người xếp thành hàng, đứng trước cửa.”
Dáng người Trương Dân cao to, một cây đèn pin nho nhỏ cặp ngược giữa ngón tay, hốc mắt anh hơi ửng đỏ, Lưu Nghiễn hô lên: “Từng người lần lượt bước tới, đừng lộn xộn. Mông Phong?”
Mông Phong cùng với cậu cảnh sát kia bước xuống lầu. Đặng Trường Hà vươn tay chỉnh chiếc mũ cảnh sát trên đầu cho ngay ngắn, đôi mắt cậu ta sưng đỏ hết cả, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Lưu Nghiễn lại nói: “Anh ra canh cửa đi Mông Phong, tránh để zombie lọt vào, người nào đã kiểm tr.a xong rồi thì bước qua tiền sảnh đi.”
Trương Dân ngân ngấn nước mắt, lần lượt kiểm tr.a đồng tử của những người chạy nạn, dùng ngón tay bắt mạch cho họ.
“Anh qua bên kia đứng.” – Trương Dân phân phó – “Còn anh, bước tới cửa đi.”
Lưu Nghiễn đánh mắt ra hiệu, Mông Phong liền hiểu ý, hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Mọi người bước tới phía sau tôi.”
Những người bị lây nhiễm đi tới sau lưng Mông Phong, Lưu Nghiễn chưa nói tiếp theo sẽ phải làm thế nào, mà những người khác cũng không lên tiếng hỏi.
Quyết Minh đang ngồi xổm bên góc phòng cấp giấy chứng nhận, giúp một bé gái chỉnh sửa tươm tất lại váy áo.
Cô bé ngây thơ hỏi: “Anh ơi, các anh tới cứu bọn em phải không?”
Quyết Minh khẽ khàng đáp: “Ừa, người kia là ba anh, bọn anh sẽ mang em đi.”
Cô bé gật gật đầu, cầm con thú bông trong tay đưa cho Quyết Minh, Quyết Minh nhận lấy, xoay qua xoay lại nhìn ngắm.
“Đây là gấu ngựa Amazon à?” – Quyết Minh hỏi.
Quyết Minh lại nói: “Cũng có thể là hóa thạch của một loại sinh vật cổ.”
“Có loại sinh vật đó nữa sao, nhóc cưng?” – Trương Dân đã sớm quen với những phát ngôn gây shock của Quyết Minh – “Bé sang bên cửa đứng đi nhé… Nhóc cưng, con lại đây.”
Quyết Minh nói: “Trả lại cho em nè, ba anh không cho anh tùy tiện nhận quà của người khác. Ba em đâu rồi?”
Cô bé con chỉ chỉ về phía sau đoàn người.
Ba mẹ cô bé đang đứng trong hàng, đều nhìn sang bé và Quyết Minh.
Trương Dân nhìn phớt qua vết lốm đốm bên cổ của cô bé, anh lại nói: “Quyết Minh, lại đây nào.”
Cô bé cố nhét con thú bông vào túi áo khoác của Quyết Minh, Quyết Minh móc ra, cô bé kiên trì nói: “Cho anh đó.”
Quyết Minh bảo: “Ừa, cảm ơn.”
Trong túi áo khoác lính của nhóc nhét một con gấu bông, không ngừng lấp ló cái đầu nho nhỏ theo từng nhịp nhóc bước đi.
Trương Dân lên tiếng hỏi: “Đây là… gì của anh?”
Người đàn ông dìu một bà lão đang bị hôn mê bước tới, Trương Dân không cần xem cũng biết bà đã bị cắn rồi. Miệng vết thương ở ngay trên cổ tay.
“Có thể trị được.” – Người đàn ông tầm bốn mươi tuổi nói – “Bà ấy là mẹ tôi, đầu tối hôm qua, zombie… từ cửa sổ chui vào… mẹ vì cứu tôi nên mới bị cắn…”
Trương Dân chỉ nói: “Bước lại đằng sau người to con đằng kia đi, chúng tôi sẽ nghĩ cách sau. Còn anh thì sao?”
Cha mẹ của bé gái ôm lấy bé, hướng về phía Trương Dân đáp: “Bé tên là Nhu Nhu.”
Trương Dân lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh soi đồng tử của cô bé, đã khuếch tán nhẹ, nhưng trên thân thể bé lại không tìm thấy vết thương.
Mẹ của bé Nhu nói: “Tối hôm qua…”
Ba bé Nhu lập tức liếc mắt.
Trương Dân sờ dọc xuống chân cô bé, trong lòng bàn chân của bé có một vết thủy tinh cứa, đã bắt đầu hư thối. Mẹ bé Nhu biết là không giấu được nữa, đành phải lấp ɭϊếʍƈ: “Lúc bé đi tiểu đạp trúng thủy tinh, đã đỡ nhiều rồi.”
Trương Dân nói: “Sang bên kia đi.” – Rồi anh không hé thêm lời nào nữa.
Từng người lục tục rời khỏi phòng cấp giấy chứng nhận, Trương Dân nắm tay Quyết Minh dắt lên xe, quay đầu, cho xe chạy ra sân ngoài, Lưu Nghiễn đứng bên cửa cất tiếng: “Bây giờ người nào biết lái xe thì đứng ra, tiến tới từng bước một.”
Hầu hết đàn ông đều đứng dậy, Lưu Nghiễn lại tiếp: “Đặng Trường Hà, cậu dẫn đầu nhé, mọi người ráng đuổi kịp, theo chúng tôi rời đi, giữ trật tự đừng lộn xộn.”
Trương Dân đánh xe vòng lên đường cái, rồi nhảy lên nóc xe phụ trách việc canh gác.
Gần trăm người chia làm hai nhóm, Mông Phong chặn những người bị lây nhiễm lại phía sau, sau đó hắn xoay lưng bước ra ngoài cửa sắt, phóng qua xác lũ zombie, nâng súng làm bộ như lơ đãng chỉa về phía họ mà rằng: “Mọi người đứng đợi chỗ này.”
Lưu Nghiễn dẫn người đi lái xe, lựa ra tám chiếc xe đời cũ, lần lượt kiểm tr.a bình xăng, bình ắc quy, miễn cưỡng dùng được thì trực tiếp phá mở ổ khóa, khởi động ôtô.
Có những người lái xe lại đây tị nạn vẫn còn giữ chìa khóa, Lưu Nghiễn muốn huy động tối đa số xe có thể, cho họ nối đuôi nhau đậu xe ở ven đường.
Lưu Nghiễn hô lên: “Mọi người lên xe trước đi.”
Trương Dân nói: “Những người ở phía sau Mông Phong bị lây nhiễm hết rồi, riêng người đàn ông trung niên và đôi vợ chồng kia là không bị, nhưng người thân của họ thì… Tôi không dám tách họ ra, cậu coi nên làm sao đây? Nói giờ luôn à?”
Lưu Nghiễn đứng lặng hồi lâu, đoạn hít sâu một hơi.
“Sau khi tôi ch.ết chắc chắn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.” – Lưu Nghiễn nhắm nghiền mắt, thốt từng chữ.
Cậu đi về phía Mông Phong, ngó sang đám người bị lây nhiễm, đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Lưu Nghiễn nói: “Mọi người đã bị lây nhiễm, có thể sẽ biến thành zombie.”
Một câu vừa thốt ra, đám người lập tức bị kích thích, Mông Phong lùi lại, bảo vệ Lưu Nghiễn sau lưng, giương họng súng chỉa hướng nhóm người đề phòng chuyện bất trắc, tức khắc có người hét thất thanh, cũng có người bỏ chạy vào trong đồn cảnh sát.
“Không không!” – Lưu Nghiễn cao giọng trấn an – “Anh ấy không định nổ súng đâu, đừng có sợ.”
Đám người hơi chút ổn định lại, bỗng một người hô lên: “Chúng tôi phải làm sao bây giờ?!”
Lưu Nghiễn chỉ đáp: “Tôi cũng bất lực, không thể mang mọi người đi cùng, rất xin lỗi.”
Trong phút chốc, tiếng khóc lóc, tiếng nài nỉ van xin ồ ập vang lên, Mông Phong vác súng che cho Lưu Nghiễn chậm rãi lùi ra sau, đôi vợ chồng kia lao tới, khóc ròng nói: “Chúng tôi không bị lây nhiễm! Đừng bỏ chúng tôi lại!”
Trương Dân nói: “Họ có thể đi theo, nhưng cô bé… thì không được.”
Lưu Nghiễn khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, ra quyết định: “Hai người lên xe đi, nhưng con của hai người không được.”
Trương Dân nâng súng chỉ về phía một người đàn ông trung niên: “Anh cũng có thể đi.”
Người đàn ông trung niên kia ôm siết lấy mẹ của mình, từ chối: “Tôi không đi, tôi phải ở với mẹ.”
Trong khoảnh khắc Lưu Nghiễn tưởng như muốn rớt nước mắt, Mông Phong ôm bờ vai cậu, thì thầm an ủi, rồi xoay người lên xe.
“Đừng để bọn họ đi!” – Có người cuống cuồng quát lên – “Không thể để họ đi được!!”
Tiếng hò hét kia như một viên đá kích khởi luồng sóng xung động, nhưng chỉ chốc lát ngắn ngủi sau, ngay tại cửa lớn đồn cảnh sát vang lên một phát súng chỉ thiên.
Lão cảnh sát dựa người vào khung cửa, nhọc nhằn nói: “Hãy lưu lại cơ hội cho những người còn sống đi, tôi sẽ ở lại đây chiếu cố mọi người.”
Đám người tĩnh lặng, Mông Phong vẫn hướng họng súng máy vào họ, bảo hộ cho Lưu Nghiễn lên xe.
Lão cảnh sát lại nói: “Tiền Hoài Nhân, cậu không bị lây nhiễm đúng không, tôi nghe tiểu Đặng bảo thế.”
Người đàn ông trung niên đang ôm mẹ rưng rưng gật đầu, lão cảnh sát cầm súng xua xua, lại tiếp: “Cậu đi theo bọn họ đi, tôi sẽ chăm sóc cho bà ấy.”
Ông bước xuống bậc thang, đón lấy bà lão trong lòng Tiền Hoài Nhân, giục bảo: “Đi đi, mẹ của cậu cũng hy vọng cậu sống sót mà. Đừng phụ lòng bà.”
“Đi nào.” – Mông Phong lên tiếng.
Người đàn ông trung niên kia bước tới xe bọn họ, rồi lại nấn ná quay đầu ngóng lại, Mông Phong liền đẩy anh ta lên xe.
“Bác tên gì ạ?” – Mông Phong hỏi vọng tới.
Lão cảnh sát cười cười: “Tôi chỉ là một gã cảnh sát nhân dân mà thôi, đi đi, chàng trai, chúc các cậu lên đường bình an.”
Mông Phong khép hai ngón tay đặt trước chân mày, hướng về phía ông làm động tác vẫy chào, rồi cũng theo lên xe.
Cha mẹ của Nhu Nhu đặt bé xuống ven đường, mẹ bé Nhu khóc ngất lên ngất xuống, được người dìu vào trong xe.
“Mẹ ơi…” – Nhu Nhu đứng ở lề đường, ngây ngô gọi to.
“Nhu Nhu!!” – Lão cảnh sát đứng ở cửa đồn hô lên – “Ba mẹ cháu chỉ đi một lúc thôi, lại đây, để bác ôm cháu.”
“Nhu Nhu là bé ngoan, nghe lời bác cảnh sát nào.”
Đoàn xe chạy ra ngã tư, Quyết Minh cầm gấu nhỏ trong tay, hướng mắt ra phía sau xe, cô bé con đứng lạc lõng giữa đường, gào khóc thất thanh.
Bọn họ men theo con đường rời đi, từng nhóm zombie nhỏ tan xác dưới họng súng liên thanh của Mông Phong, đến khi đi ngang qua nội thành họ dừng chân ban nãy, Lưu Nghiễn và Mông Phong chuyển sang chiếc xe hàng lúc trước, chất theo rất nhiều đồ đạc ở phía sau, Trương Dân lại tiếp tục lái xe dẫn đầu. Ba giờ chiều, bọn họ an toàn trở về đường cao tốc, nguyên một đoàn xe rồng rắn làm kinh động đám người đang đứng chờ.
Lâm Mộc Sâm chau mày hỏi: “Sao dẫn về nhiều người như thế?”
Lưu Nghiễn xuống xe, chỉ huy mọi người bốc dỡ hàng, cậu đáp: “Đều là những người chưa bị lây nhiễm, đây là lão Đại của chúng tôi.”
“Xin chào!”
“Xưng hô thế nào ạ?”
Lập tức có người rời xe, tiến lên mời Lâm Mộc Sâm điếu thuốc, Lâm Mộc Sâm khó chịu gắt: “Sang bên kia hết đi! Lưu Nghiễn, tốt nhất cậu hãy giải thích rõ ràng cho anh, cái đám người này có tích sự gì không hả? Bảo bọn nó yên phận chút đi! Đừng làm rộn!!”
Lâm Mộc Sâm vừa dứt lời, bọn đàn em liền vác súng hùng hổ sấn tới, tạo thành một vòng vây, bấy giờ có người căm phẫn thét to, rồi cả thanh âm phụ nữ đua nhau chỉ trích, không khí nháo nhào rối loạn.
Trương Dân và Mông Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mỗi người đều tự tì tay lên cò súng.
“Tôi lĩnh năm đứa bên trái.” – Trương Dân chia việc – “Cậu giải quyết tám đứa bên phải.”
Mông Phong thấp giọng nói: “Từ từ đã, cứ chờ Lưu Nghiễn xem sao, nếu không ổn thì xử bọn này sau.”
Ngay từ lúc họ vừa chạm mặt Lâm Mộc Sâm, mâu thuẫn xung đột đã đâm chồi sâu thẳm trong lòng mỗi người, đây vốn là tính cách cố hữu của Lưu Nghiễn và Mông Phong. Mà Trương Dân, Quyết Minh cũng là một loại người như họ. Trong khi Lâm Mộc Sâm lại là loại người trái ngược, có lẽ mâu thuẫn trước sau gì cũng bị kích động nảy sinh, khó lòng tránh khỏi.
Lưu Nghiễn dẹp loạn: “Yên lặng chút đi! Người này là thủ lĩnh của chúng ta, Lâm Mộc Sâm, anh Sâm không có ác ý, chỉ muốn làm rõ xem mọi người có nhiễm virus hay không mà thôi.”
Đoạn Lưu Nghiễn quay sang Lâm Mộc Sâm giải thích: “Tôi tin rằng những người này sẽ có ích. Anh đang cần thêm nhân lực cơ mà, anh Sâm, Mông Phong và Trương Dân cũng không thể ôm hết việc, hoàn toàn không thể tạo dựng một tiểu đội vũ trang bài bản. Anh cần người, càng nhiều người thì lực lượng càng mạnh, có người mới có thể bảo họ cầm súng chiến đấu với lũ zombie, và bảo vệ chính bản thân chúng ta.”
Nhưng Lâm Mộc Sâm không hề bị Lưu Nghiễn gây mê, gã hỏi vặn lại: “Đây là lý do của cậu đấy à?”
Lưu Nghiễn tiếp: “Thật ra tụi tôi cũng không cứu được nhiều, trong lúc gấp gáp cũng chưa kịp xét duyệt, nhưng bây giờ chỉ mới ba giờ mười, vẫn còn dư thời gian, có thể kiểm tr.a ngay tại đây cũng được.”
Lâm Mộc Sâm hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu đáp ứng: “Được rồi, cậu phụ trách đi, tất cả những người lưu lại phải cho anh một lý do.”
Lưu Nghiễn thấy bước đầu thắng lợi, bèn vui vẻ nói: “Cứ để tôi lo, anh đi nghỉ ngơi đi, tụi tôi còn mang về không ít thứ, biết đâu anh cũng thích sốt cà chua và hoa quả đóng hộp đấy, Quyết Minh, đưa hộp dứa đóng hộp của nhóc đây nào… đừng dòm anh thù hận thế, có đồ tốt phải chia sẻ với bạn bè chớ.”
Hai tay đàn em khuân tới một cái bàn, Lưu Nghiễn ngồi trên một thùng cac tông nhồi cứng sách vở, cậu lấy ra một xấp giấy: “Lại đây đăng ký một chút, đừng sợ, từ giờ trở đi các bạn đã an toàn rồi.”
Đám người bắt đầu xếp hàng, Mông Phong giống như một vị thần hộ mệnh vĩnh cửu đứng phía sau Lưu Nghiễn, làn da màu đồng khỏe khoắn, ánh mắt sắc bén kiên định cùng với khẩu súng trong tay – đây đích thị là thứ quan trọng nhất.
Tất thảy những chuyện trước mắt đều chứng tỏ một điều, Lưu Nghiễn không phải người dễ chọc.
“Anh tên gì?” – Lưu Nghiễn nghiêm túc hỏi – “Trước kia làm nghề gì?”
“Tự do kinh doanh.” – Người nọ đáp.
Lưu Nghiễn: “Biết tính toán sổ sách, đúng chứ? Anh có thể làm gì cho chúng tôi nhỉ? Ừm… được rồi. Sau này sẽ huấn luyện cho anh dùng súng, cầm tờ giấy này đi tìm Lâm Mộc Sâm đưa tin, lễ phép một chút, nhớ kêu gã là lão Đại đấy.”
Lâm Mộc Sâm leo lên container, ngồi bên cửa hóng mát ăn trái cây đóng hộp, thỉnh thoảng có người bước tới bày tỏ trung thành với gã. Gã nheo nheo mắt, bày ra điệu bộ khinh thường nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận, lại còn uy hϊế͙p͙ phủ đầu: “Làm cho tốt, đừng có gây chuyện.”
Lưu Nghiễn hô: “Người tiếp theo.”
“Anh đã bảo mọi người đều…” – Đặng Trường Hà kìm nén tức giận thốt lên.
“Phải.” – Lưu Nghiễn lạnh nhạt nói – “Tôi xưa giờ đều biết giữ lời.”
Đặng Trường Hà hít sâu một hơi, vẻ như nhẫn nại lâu lắm, Lưu Nghiễn vươn tay: “Xin chào, tự giới thiệu chút nhé, tôi là Lưu Nghiễn.”
Đặng Trường Hà gằn giọng: “Tôi chỉ là cảnh sát thực tập, một cảnh sát nhân dân, tôi chưa chắc đã là đối thủ của các người, nhưng Lưu Nghiễn… nghĩa vụ của chúng tôi là phục vụ nhân dân, chú Vương đã nói phải bảo vệ mỗi người tựa như bảo vệ cha mẹ của chúng tôi vậy. Nếu anh…”
Mông Phong cắt ngang: “Cậu còn lắm chuyện hơn cả Lưu Nghiễn nữa, né qua một bên đi, về sau cậu sẽ hiểu rõ thôi, thằng em.”
Lưu Nghiễn cười cười chịu thua, ra hiệu cho Đặng Trường Hà đi báo danh với thủ lĩnh đám xã hội đen Lâm Mộc Sâm.
Trương Dân đang dùng nhiên liệu thể rắn nhóm bếp lò, anh ngoắc bảo Đặng Trường Hà bước lại, dặn dò đôi câu.
“Ấy chà, đồng chí cảnh sát!” – Lâm Mộc Sâm ngồi bên mép cửa, thòng một chân xuống phởn phơ lắc lư.
Đặng Trường Hà liếc mắt nhìn gã một cái, không hé răng.
Ánh mắt Lâm Mộc Sâm lập tức híp lại, lộ ra tia hung ác, Đặng Trường Hà liền mở lời: “Chào anh Sâm, tôi không giỏi nói chuyện.”
Cậu lấy một khẩu súng từ sau thắt lưng ra, quay nòng súng về phía mình, báng súng thì xoay hướng Lâm Mộc Sâm, thật thà đưa tới.
Một chiêu Trương Dân vừa chỉ dạy thu được hiệu quả mỹ mãn, Lâm Mộc sâm nhận lấy khẩu súng của cậu ta, gã đối với hành động này rất là vừa lòng.
“Tốt tốt, cậu nhóc.” – Lâm Mộc Sâm hài lòng như thế.
Lưu Nghiễn đương tiếp tục: “Anh tên gì? Làm nghề gì?”
Cậu ngước đầu lên, người đàn ông trước mặt đáp: “Ngô Vĩ Quang, tôi là một mục sư, chào cậu, lại gặp mặt rồi.”
Lưu Nghiễn nhận ra đây chính là người lúc ở phòng cấp giấy chứng nhận, biết một ít kỹ thuật chữa bệnh, chủ động đứng ra giúp đỡ cho Trương Dân.
“Xin chào.” – Lưu Nghiễn bắt tay với ông ta – “Mục sư… trong nước có nghề này nữa sao?”
“Có chứ.” – Ngô Vĩ Quang đáp – “Cậu cũng là người theo đạo à? Tôi tốt nghiệp Trường dòng Kim Lăng ở Nam Kinh.”
“Tôi không theo đạo, nhưng bà ngoại của tôi đã từng.” – Lưu Nghiễn biết “mục sư” là một chức vị trong đạo Tin Lành thuộc Cơ Đốc giáo, nhưng khác với linh mục, nhiệm vụ của mục sư là quản lý giáo hội và truyền bá giáo lý Tin Lành, đôi khi họ cũng đảm đương trách nhiệm của tông đồ. (Mình không theo đạo nên không hiểu lắm ^^’)
Ngô Vĩ Quang nắm lấy tay của Lưu Nghiễn chưa buông, lại hỏi: “Bà ấy thế nào rồi?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đã qua đời.”
Ngô Vĩ Quang nhẹ nhàng nói: “Vậy thì, tôi nghĩ là bà ấy đã về với Chúa.”
Lưu Nghiễn gật đầu cười cười.
Ngô Vĩ Quang lại siết tay Lưu Nghiễn chặt thêm, ông chân thành rằng: “Hãy kiên cường lên, chàng trai.”
Mông Phong liếc thấy bàn tay của mục sư, lập tức ngứa mắt.
Mông Phong chen lời: “Chú là mục sư à? Bên quản giáo hay bên truyền đạo? Biết làm phép chữa bệnh không? Chữa được những bệnh gì, có tín đồ nào bỏ đạo luôn không?”
Lưu Nghiễn cũng biết về đạo Tin Lành, xưa nay vẫn có thiện cảm với đạo này và cũng hiểu giáo lý sơ sơ, nhưng nếu nói ra thì rất dông dài, nên cậu cũng không giải thích với Mông Phong, chỉ đành bảo: “Đừng nói xàm, Mông Phong.”
“Không sao cả.” – Ngô Vĩ Quang rút tay lại – “Chúa sẽ tha thứ cho những con dân không thể nhìn thấy ngài.”
Lưu Nghiễn nói: “Có thể chú không được phép… truyền giáo trong đoàn, cũng xin tạm thời đừng nói rõ thân phận của chú với Lâm Mộc Sâm.”
Ngô Vĩ Quang đáp: “Tôi sẽ chú ý.”
Lưu Nghiễn còn nói: “Chú biết chữa những bệnh đơn giản, xem như là Tây y đi… không có giấy phép, giúp đỡ cho Trương Dân nhé, có được không?” – Cậu nhìn vào mắt Ngô Vĩ Quang tỏ vẻ trưng cầu ý kiến.
Ngô Vĩ Quang gật đầu đáp ứng: “Cậu là một người có lòng nhân từ, Chúa sẽ phù hộ cho cậu.”
Ông ta nhận lấy tờ giấy rồi đi tìm Lâm Mộc Sâm, Lưu Nghiễn lại nhỏ giọng tiếp: “Những người như vậy không có ý gì đâu, chỉ muốn giúp chúng ta cảm thấy thoải mái hơn thôi, đều là ý tốt cả.”
Cậu tiếp tục: “Người kế tiếp.”
Một người đàn ông nói: “Tôi là Hồ Giác, rất vui được gặp mặt.” – Anh ta xưng tên một công ty có thương hiệu cực nổi trên thế giới, lấy danh thiếp ra đưa cho Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn sửng sốt: “Anh là CEO của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương sao?!”
Hồ Giác đáp: “Đúng vậy, vợ con và cha mẹ của tôi đều ở nước ngoài, đợt này tôi về bàn bạc hợp đồng, nào ngờ… cậu có biết cách nào để…”
Lưu Nghiễn liền tiếp: “Tôi bảo này, anh thấy chúng tôi giống như có trực thăng hoặc máy bay sao?”
Hồ Giác thở dài: “Vậy phải làm gì bây giờ? Tôi không biết tình hình bên Mỹ thế nào, họ đều ở New York cả, có phải chỉ mỗi Trung Quốc mới xảy ra chuyện này hay không… tôi chỉ sợ…”
Lưu Nghiễn nói: “Tôi nghĩ là anh cũng tự xác định được rồi, nếu không cũng chẳng sống tiếp tới tận bây giờ.”
Gần nửa phút trôi qua trong trầm lặng, sau đó Hồ Giác gật đầu, thừa nhận: “Phải rồi, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Anh học chuyên ngành gì? Tôi phải sắp xếp một lý cho để anh có thể lưu lại mà không lãng phí cơm nước.”
Hồ Giác trả lời: “Tôi học bên quản trị, tốt nghiệp đại học Harvard, tôi tin rằng các bạn đang cần một đội phó có thể quản lý được nhiều người, dẹp yên những phiền phức và khích lệ tinh thần đoàn đội, hơn nữa tôi nhớ là cậu mới nói qua, ở đây đã có một thủ lĩnh rồi, người này có phải…”
Lưu Nghiễn giải đáp: “Gã là một tay xã hội đen, anh… ngó bộ anh là một người thông minh, nhưng tôi còn phải nhắc nhở anh, không cần thuyết giáo gã cách quản lý quá nhiều.”
Hồ Giác đảm bảo: “Cậu yên tâm, tôi đã gặp rất nhiều người như vậy, biết phải đối phó thế nào mà.”
Lưu Nghiễn giao cho anh ta một tờ giấy, Hồ Giác liền rời đi.
“Người tiếp theo.”
“Tôi biết nấu cơm” – Người phụ nữ kia nói.
Cô chính là mẹ của bé Nhu.
“Đã có người nấu cơm rồi” – Lưu Nghiễn chần chừ – “Chị… lát nữa có thể đi tìm người tên Ngô Vĩ Quang, ông ấy sẽ giúp chị cảm thấy đỡ hơn một chút.”
Mẹ bé Nhu gật gật đầu, tựa vào trước vai ba bé Nhu, Lưu Nghiễn lại tiếp: “Nhưng trước mắt chị phải tìm… lý do khác, để tôi suy nghĩ chút đã.”
“Tôi sẽ giúp các cậu quét dọn vệ sinh, chăm sóc trẻ em.” – Thanh âm của cô khẽ khàng nức nở, Lưu Nghiễn chỉ hỏi: “Còn anh?”
Ba bé Nhu đáp: “Tôi chăm sóc cô ấy, cậu bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm cái đó.”
Lưu Nghiễn viết hai chữ “Hậu cần” và “Quân dự bị” lên giấy, giao cho ba bé Nhu, để cho anh ta đi tìm Lâm Mộc Sâm bày tỏ lòng thành.
Lần này chỉ có bảy mươi ba người, nhưng Lưu Nghiễn phải bỏ thời gian còn nhiều hơn đợt trước, cậu cũng cố gắng nhớ kỹ tên của tất cả mọi người.
Ước chừng tốn hai tiếng đồng hồ, khi Mặt Trời chìm đằng Tây, Trương Dân đã kịp nấu thuốc xong xuôi, đi phân phát cho mỗi thành viên trong đoàn một chén thuốc.
Lâm Mộc Sâm uống hết chén thuốc lớn, đắng đến độ nhăn mặt, Trương Dân lại nói: “Phải đục thêm cửa sổ trên thùng xe, để tránh quá oi bức sinh bệnh cảm nắng.”
Lâm Mộc Sâm gật gật đầu, giao cho anh mang thêm vài người đi cưa cửa sổ.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, quốc lộ trải dài tít tắp đến tận cuối chân trời, Lưu Nghiễn thu dọn đồ đạc, cho người chuyển lên xe, cậu sửa sang lại giấy tờ trong tay, rồi bước lại chỗ gã báo cáo: “Đã xong.”
Lâm Mộc Sâm: “Lần này nhận bao nhiêu người?”
Lưu Nghiễn: “Bảy ba.”
Lâm Mộc Sâm: “Bỏ lại bao nhiêu?”
Lưu Nghiễn: “Không ai cả.”
Lâm Mộc Sâm lạnh lùng hạ giọng: “Cậu còn thiếu một lời giải thích với anh đấy, nãy giờ đang làm điệu làm bộ đấy à?”
Lưu Nghiễn nói: “Giấy tờ đều nằm trong tay anh hết, anh cảm thấy không muốn giữ lại người nào, cứ việc nói, tôi lập tức đuổi họ đi ngay.”
Lâm Mộc Sâm hít vào một hơi thật sâu: “Ban nãy anh không để ý, cậu nhận nhiều đàn bà như vậy làm gì? Còn có cả đám con nít choai choai nữa.”
Lưu Nghiễn giải thích: “Trẻ con cũng có thể tham gia huấn luyện, tụi nó đều hơn mười tuổi rồi, biết chạy biết nhảy, nếu có thể sống sót được sẽ không gây cản trở đâu.”
Lâm Mộc Sâm: “Đàn bà thì sao?”
Lưu Nghiễn tiếp: “Phụ nữ và trẻ em đều là người nhà của những người đàn ông kia. Tôi nói thật, anh Sâm à, tôi thấy sau khi chúng ta rời khỏi chỗ này chắc chắn phải định cư ở một nơi nào đó, không thể nào cứ mãi rong ruổi khắp nơi được, đúng chứ?”
Lâm Mộc Sâm gật đầu, Lưu Nghiễn bỏ thêm: “Một khi xảy ra sự cố, phụ nữ thường điềm tĩnh hơn so với đàn ông, khi vượt qua khó khăn cực hạn, các cô có thể bình tĩnh đối phó mọi tình huống, không ít phụ nữ cũng giống như đàn ông, có khả năng cầm súng, điều kiện tiên quyết là, anh đồng ý huấn luyện các cô ấy.”
“Dù gì đi nữa, chỉ có phụ nữ mới tạo thành gia đình của một người đàn ông… Anh nghĩ mà coi, anh Sâm?”
Lâm Mộc Sâm đánh mắt nhìn ra xa, thím Vu đang bắc bếp nấu cơm ở ven đường, mấy chị em vây quanh chỗ thím Vu phụ giúp bà nấu nướng.
“Nếu anh muốn cánh đàn ông ra sức bảo vệ nơi ăn chốn ở.” – Lưu Nghiễn tiếp tục thuyết phục – “Thì phía sau lưng họ phải có gì đó vướng bận. Mà vướng bận ấy đủ khiến cho họ hy sinh bản thân, dốc lòng bảo vệ vợ con.”
Lâm Mộc Sâm hỏi dồn: “Đằng kia là thế nào? Chuyện quái gì vậy hả? Cậu thu nhận cho anh một thầy đồng nữa cơ à?!”
Ngô Vĩ Quang đang cầm quyển kinh thánh, đứng ở cách đó không xa, giảng đạo cho ba mẹ của bé Nhu.
“Chúa thương xót cho cô bé, nên đã cho triệu hồi cô bé về với ngài, nguyện cho cô bé được yên nghỉ trên thiên đường…”
“Khoan đã, anh Sâm.” – Lưu Nghiễn can – “Đừng tới quấy rầy họ.”
Biểu tình Lâm Mộc Sâm như trông thấy quái vật, gã vươn tay đẩy đẩy liên tục trước người Lưu Nghiễn, Mông Phong vừa mới uống thuốc xong ngó thấy tình hình bất ổn, lập tức sầm mặt, xồng xộc đi về phía họ.
Lưu Nghiễn nhác thấy hắn, lén dùng một tay phẩy phẩy ra hiệu cho Mông Phong đừng lại đây.
“Đó là một mục sư.” – Lưu Nghiễn ôn hòa nói – “Anh Sâm, hiện tại tôi không cách nào giải thích cho anh được. Nhưng tôi lấy nhân cách mình ra đảm bảo, sau này anh nhất định thấy rõ ông ấy đóng vai trò rất quan trọng.”
Lâm Mộc Sâm gắt: “Đảm bảo của cậu là cái đếch gì!! Lưu Nghiễn! Anh đây rất tin tưởng cậu, thế mà cậu không nói không rằng hốt về cả đám người như vậy à! Giờ cậu nghe cho thủng…”
“Tôi cảm thấy cậu Lưu nói khá có lý.” – Hồ Giác bất chợt chen vào – “Anh Sâm, trước kia anh trốn ra trong tay có được bao nhiêu người, có thể cho thằng em biết được không ạ?”
Lâm Mộc Sâm không thèm đáp, Hồ Giác vẫn nói: “Càng nhiều người thì càng an toàn hơn, trong cuộc hành trình lưu vong này, không biết cuối cùng có thể sống sót được bao nhiêu. Mong anh Sâm bớt giận trước, quả thật Lưu Nghiễn cũng hơi tự ý làm việc.”
Lưu Nghiễn đánh mắt qua, Hồ Giác tiếp lời: “Bây giờ còn sống, không đồng nghĩa là sau này họ đều có thể sống sót.”
Lâm Mộc Sâm lúc này mới hé lời: “Ý chú tức là, cứ giữ lại quan sát trước đã?”
Hồ Giác đáp ngay: “Vâng, nhiều người có thể sàng lọc được, huấn luyện cho bọn họ, những người trụ được sau cùng chính là tinh anh. Có thể sống sót hay không, phải dựa vào biểu hiện của chính họ… Mà riêng bản thân tôi thật sự mong muốn cống hiến cho tập thể , mong anh để tôi có được cơ hội này.”
“Ừm.” – Lâm Mộc Sâm tạm thời bị thuyết phục, Lưu Nghiễn và Hồ Giác cũng đều hiểu rõ tính toán trong lòng gã – lần sau nếu đụng phải zombie, Lâm Mộc Sâm nhất định ném người nào gã cảm thấy vướng tay vướng chân ra làm đệm thịt.
“Bảo cái đám đó đừng có gây chuyện.” – Lâm Mộc Sâm hạ giọng dặn dò – “Lưu Nghiễn, trong đám người này, bất kỳ ai có chuyện gì thì cậu phải chịu trách nhiệm hết đấy.”
Lưu Nghiễn lập tức đáp: “Hiểu rồi, nếu họ làm việc chậm trễ thì không cần anh ra tay, tôi sẽ phụ trách giải quyết.”
Lâm Mộc Sâm bảo: “Biết thế thì tốt.” – Dứt lời gã xoay người lên xe, hướng ra đằng xa hô lên: “Bảy giờ khởi hành! Không được lái xe riêng của mấy người, xăng không đủ! Mọi người thu gom đồ đạc, mỗi người chỉ được mang tối đa 2 kg, lên container!!”
Lưu Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, Hồ Giác uống cạn chén thuốc, rồi thấp giọng hỏi dò: “Lương thực của gã có đủ ăn thiệt không?”
Lưu Nghiễn đáp: “Anh có thấy lúc gã mở miệng hỏi, tôi bảo cho gã biết là có bảy mươi ba người, ban đầu gã chẳng tỏ vẻ gì cả… Chứng tỏ lương thực dư sức cung cấp cho số người này. Tôi có quen một cô gái làm thủ kho cho gã, cô ấy từng nói tôi hay, lương thực dự trữ của Lâm Mộc Sâm đủ cho cả ngàn người ăn trong hai năm…”
Hồ Giác gật đầu.
“Ở đây chỉ có khoảng trăm người.” – Hồ Giác nhẩm tính – “Một người tiêu thụ 1 kg lương thực mỗi ngày, tính ra mỗi ngày chỉ cần một trăm kg… Cậu có biết khi nào chúng ta sẽ bị đuổi đi hay không?”
Lưu Nghiễn: “Những thứ này đều nhờ vào Mông Phong và Trương Dân vào sinh ra tử giúp gã cướp ra trong đợt công kích của lũ zombie, lấy từ những cửa hàng suốt dọc đường đi, dùng tính mạng mạo hiểm đánh đổi ra được… Anh nhìn mấy chiếc container kia đi, chỉ riêng bột mì đã có ít nhất mấy chục tấn, đó là còn chưa tính đến gạo và mì tôm đâu, thêm cả những thứ cướp đoạt ven đường nữa… Giờ tách ra đi, đừng nói chuyện với tôi quá nhiều, gã bắt đầu không ưa tôi rồi đấy.”
Ngày 30 tháng 8 năm 2012,
Sau khi dừng lại một ngày ở nơi tận cùng phía Nam tỉnh Hồ Nam, chúng tôi lại khởi hành. Tuyển chọn thêm được bảy mươi ba người còn sống sót, bỏ lại ba mươi sáu người đã bị lây nhiễm. Về sau máy dò tìm sự sống cũng không báo động lần nào nữa.
Lâm Mộc Sâm phát lệnh đi đường vòng tránh qua tất cả những thành phố lớn, chỉ dừng chân tại bên cạnh thôn trấn nhỏ.
Một người mục sư tên là Ngô Vĩ Quang dắt theo sáu học sinh trung học gia nhập với đoàn chúng tôi, mấy đứa bé đó ngang ngửa tuổi Quyết Minh, khiến cho đoàn người náo nhiệt hẳn ra. Trong lúc bùng nổ dịch zombie, vị mục sư đã cứu được mười nhóc học sinh chỉ biết gây phiền toái, dõi theo quá trình bốn đứa bé trong số đó lìa đời, ông ấy vừa chúc phúc cho chúng có thể yên vui trên thiên đường, vừa cố gắng thuyết phục những đứa trẻ còn lại hãy lạc quan sống tiếp.
Đây có lẽ giống như quyết định hiện tại của tôi, lưu lại toàn bộ bảy mươi ba người còn sống.
Không biết tôi đã làm đúng hay sai, chỉ có thời gian mới chứng minh được hết thảy, số mệnh xa xăm mà mông lung, tựa như chàng trai một mình độc hành trong cuộc hành trình chưa biết kết cục, chỉ mang theo một tập thơ và một chiếc gối đầu để mơ mộng.
.
.
.
End #17.