Chương 78: Pn5
Mới trước đây:
Ở căn cứ thuộc vùng biển Quốc tế, trong văn phòng cơ cấu phục vụ quân nhân:
Mông Phong ngồi sau bàn làm việc chỉnh lý văn kiện, đoạn duỗi người đan hai tay vào nhau, tựa lưng lên ghế xoay, nói: “Làm xong hết công việc của cả ngày rồi! Nhiều ghê vậy đó!”
Lưu Nghiễn thì bận rộn vùi đầu vẽ bản kết cấu máy móc ở một cái bàn khác, cậu lạnh giọng châm chọc: “Anh có mỗi việc sắp xếp lại danh sách cựu chiến binh thôi, dựa theo mười tờ đơn rồi chép tên vào bảng, làm như nhiều việc lắm ấy!”(Cựu chiến binh ở đây là những người đã từng tham gia quân đội, lực lượng vũ trang trong một cuộc chiến. Không hẳn là những người già cao tuổi đâu nhé ^^)
Hai giờ chiều, trong phòng làm việc chỉ có hai người họ, đây là văn phòng riêng của Mông Phong, được bày biện vật dụng khá là sang chảnh, kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây. Giữa trần nhà treo đèn chùm Thomas… à không, đèn chùm Italia. Sau lưng là bức Quốc họa “Cao sơn lưu thủy”(1), trong tủ trưng bày hai huy chương anh hùng – của Mông Phong và Lưu Nghiễn.
(1) Cao sơn lưu thủy: hay còn gọi là tri âm tri kỷ, gắn liền với điển tích Sở Bá Nha, Chung Tử Kỳ, “cao sơn lưu thủy” được dùng để ám chỉ về tình bạn tri giao, những người bạn có thể hiểu rõ lòng nhau.
co-cam-trong-moi-lien-he-huyen-dieu-voi-nguoi-va-than-image3
Trên bàn đặt một khung hình, chụp lại vẻ mặt co cáu của Mông Kiến Quốc trong khoảnh khắc trao huân chương cho cậu quý tử.
Mông Phong búng tay cái ‘chách’, nói rằng: “Đồng chí lính cần vụ, tới đây chùi giày giúp Trung Úy coi nào.”
Lưu Nghiễn cắm mặt xuống bàn, không ngẩng đầu lên mắng: “Tới cái đầu nhà anh.”
Mông Phong nổi cáu: “Sao em lại chửi người ta!”
Lưu Nghiễn vươn tay nắm cái cặp giấy nhỏ trên bàn, vặn bẻ răng rắc tỏ thái độ, Mông Phong buộc phải nín khe.
“Anh cố gắng như vậy…” – Mông Phong ủ ê làu bàu – “Mà em không chịu thưởng cho anh một chút, chẳng bằng đến chỗ đám cựu chiến binh chơi mạt chược…”
Lưu Nghiễn ném bút gắt lên: “Anh chỉ dựa theo danh sách chép xong mười cái tên thôi! Vậy mà được coi là cố gắng á?!”
Mông Phong bảo: “Anh ngủ chút đây, em đừng làm ồn đó.”
Mông Phong khoanh tay trước ngực, ngả lưng ra ghế xoay ngủ trưa. Lưu Nghiễn tiếp tục vẽ bản thiết kế, rốt cuộc cũng xong, cậu thở hắt ra một hơi dài, xoa xoa huyệt Thái Dương, thu bản vẽ lại.
Công việc một ngày cuối cùng đã hoàn thành, Lưu Nghiễn ngồi một chốc, đoạn đứng dậy gom mớ đồ ăn vặt và tạp chí tranh ảnh của Mông Phong cất gọn gàng, rác rưởi liệng hết vào thùng.
Khuôn mặt say giấc của Mông Phong tuấn tú quyến rũ đến mức khiến người ta khó lòng cưỡng nổi. Sau khi thu dọn đồ vật xong xuôi, Lưu Nghiễn bước tới hôn lên môi hắn.
“Ừm.” – Mông Phong tỉnh ngủ, nhưng không mở mắt, chỉ nói – “Lại đây, ôm cái nào.”
Lưu Nghiễn nhảy phốc ngồi lên đùi Mông Phong, quay mặt về phía hắn, cậu ngẩng đầu xem đồng hồ – đã bốn giờ chiều.
Lưu Nghiễn biếng nhác chậm chạp kéo cravat của Mông Phong, cởi cúc áo sơ mi của hắn, một nút, hai nút, để lộ ra bờ ngực trần trụi của hắn. Mông Phong từ từ khép mắt, bộ dáng hưởng thụ cực kỳ.
Lưu Nghiễn cởi sạch nút áo sơ mi của Mông Phong, phô bày thớ ngực cường tráng và cơ bụng khêu gợi. Mông Phong giơ tay nhấn gáy Lưu Nghiễn xuống, ý bảo cậu ɭϊếʍƈ đầu nhũ cương cứng của hắn.
Trong đời sống sinh hoạt ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Mông Phong vẫn rất có tình thú, đầu nhũ và cần cổ của nam giới đều là vùng nhạy cảm, kích thích hợp lý sẽ sản sinh niềm vui sướng hơn trong cuộc ân ái. Hắn rất thích ɭϊếʍƈ ʍút̼ và vuốt ve Lưu Nghiễn, cũng thích bày cho Lưu Nghiễn ɭϊếʍƈ hắn.
Song lần này Lưu Nghiễn càng có tình thú hơn hắn, cậu không hôn lên ngực Mông Phong, lát sau có tiếng kim loại vang lên, Lưu Nghiễn cầm hai cái cặp giấy kẹp vào nụ hoa của Mông Phong.
Mông Phong: “…”
Lưu Nghiễn: “Thoải mái lắm đúng không?”
Mông Phong dần nhắm mắt: “Kẹp hơi chặt.”
Lưu Nghiễn nói: “Một chốc là quen ngay thôi…”
Chiếc cặp giấy nhỏ kẹp lấy đầu nhũ Mông Phong, khiến sắc mặt hắn trở nên ửng đỏ, Lưu Nghiễn lại duỗi ngón tay khẽ gảy lên cặp giấy, Mông Phong không khỏi vuột ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, tràn ngập sự gợi cảm đầy nam tính.
“Em là đồ S.” – Mông Phong lên án.
Lưu Nghiễn phản bác: “Em là M mà, thích ɭϊếʍƈ giày lính thì sao là S được?”(M: khổ ɖâʍ, S: bạo ɖâʍ.)
Mông Phong mở mắt, thở hắt ra một hơi dài, ánh mắt nồng đượm tình ý nhộn nhạo.
Lưu Nghiễn cười cười, nhổm dậy rồi quỳ một gối xuống, Mông Phong mở rộng hai chân, bám tay lên mép bàn làm việc để kéo ghế xoay lăn tới gần một chút. Bắp đùi của hắn tráng kiện, từng thớ cơ căng chặt dưới lớp quần lính mỏng, ống quần bó trong giày lính cổ cao, đôi giày màu đen được chà lau sáng loáng.
Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mông Phong lập tức bảo: “Chờ đã.”
Mông Phong nhanh chóng gài nút áo đàng hoàng, thắt cravat chỉn chu, mặc thêm áo khoác, hắn nháy mắt với Lưu Nghiễn dưới bàn làm việc, ra hiệu cho cậu đừng động đậy.
Rồi Mông Phong cao giọng: “Vào đi.”
Một cựu chiến binh bước vào, nộp tư liệu của mình, xin được về Khu số Ba để đoàn tụ với người nhà.
Cây gậy th*t chậm rãi chọc vào miệng Lưu Nghiễn, Mông Phong bỗng dừng lại, còn gần nửa đoạn dương v*t thô to lộ ra bên ngoài, mà quy đầu đã chạm tới sâu trong thực quản Lưu Nghiễn. Mông Phong rất có kinh nghiệm, biết giữ chừng mực trong mọi tình huống, cây gậy th*t của hắn đã cứng hết cỡ, dài chừng mười tám mười chín centimet, to lớn đến độ Lưu Nghiễn gần như không ngậm nổi.
Cảm giác buồn nôn khiến cổ họng Lưu Nghiễn co rút nhanh từng đợt, yết hầu chèn ép lên quy đầu Mông Phong, khuôn mặt anh tuấn của hắn có chút ửng đỏ mất tự nhiên.
Lưu Nghiễn thầm nảy sinh ý định đùa dai, cậu không ngừng hôn khúc thịt của Mông Phong, lại dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vòng quanh quy đầu, tham lam ʍút̼ lấy ɖâʍ dịch rỉ ra từ gốc dương v*t đáng kiêu ngạo kia. Thanh âm của Mông Phong có chút bất thường, hắn ngắt lời người lính kia hai lần, thuận tay ghi chú vào tài liệu của người đó.
Bên dưới phần ngực của Mông Phong được bàn làm việc che chắn, tay lính ngồi cách đó một mét, nghiêm túc báo cáo.
Lưu Nghiễn kéo chiếc áo sơ mi trắng tinh của Mông Phong khỏi lưng quần, bắt đầu gỡ nút áo của hắn.
“Chờ chút.” – Mông Phong đột nhiên nói.
Lưu Nghiễn cởi đến nút áo thứ ba thì ngừng.
Trong mắt người lính đang ngồi đối diện, tựa hồ Mông Phong đang suy tư điều gì nghiêm túc lắm.
Mông Phong: “Tiếp tục đi.”
Người lính kia lại tiếp lời. Ngón tay Lưu Nghiễn mơn trớn cơ bụng của Mông Phong, một mạch lần mò lên lồng ngực hắn, nắm lấy cặp giấy mà gảy, khiến hạt đậu nâu dựng đứng của hắn run rẩy nhiều lần, Mông Phong thở hắt ra, co một chân, dùng đầu gối đụng nhẹ vào vai Lưu Nghiễn, ý bảo cậu chơi quá tay rồi, ngoan ngoãn một chút.
Lưu Nghiễn gắng sức ngậm hết gốc thịt của Mông Phong, ʍút̼ thật mạnh, rồi mới để nó trượt ra khỏi yết hầu.
Một chân Mông Phong hơi mất tự nhiên mà co lại, cây gậy th*t run run giần giật, vẻ như sắp cao trào đến nơi.
Lưu Nghiễn áp lòng bàn tay nắm lấy quy đầu sung mãn của hắn, tay còn lại khẽ nhéo vào gân dương v*t.
Nhéo một cái, nhéo thêm cái thứ hai.
Mông Phong: “Ừm, được rồi… hôm nay báo cáo đến đây thôi.”
Người cựu chiến binh nói: “Nhưng chỉ có hai tờ…”
Mông Phong: “Ý tôi là…”
Mông Phong mím môi thật chặt, chống khuỷu tay lên bàn làm việc, nắm tay che trước mũi, nói: “Chờ một chút… Tự nhiên tôi nghĩ đến…”
Lưu Nghiễn liên tục vân vê thớ gân hằn trên dương v*t Mông Phong, nhéo vài cái, lại nhiều lần gảy vuốt, mãi đến khi gậy th*t của hắn nảy lên căng ra, cậu lập tức ngậm vào, bắt đầu hút.
Quy đầu trong khoang miệng nở căng đến chật ních, tiếp đó xuất tinh.
Mông Phong mỏi mệt thở dài một hơi, đầu lưỡi Lưu Nghiễn ɭϊếʍƈ thêm một cái, hài lòng nuốt xuống, cây gậy th*t run nhẹ, lại bắn một đợt nữa. Khóe miệng Lưu Nghiễn chảy ra dòng tinh dịch trắng nhầy, Mông Phong bắn thêm vài đợt, Lưu Nghiễn không kịp nuốt suýt thì bị sặc, dòng tinh dịch nhiễu xuống từ khóe miệng cậu, dính đầy cả cây gậy th*t.
“Anh tiếp tục đi.” – Mông Phong nói với người lính phía đối diện – “Tóm lược nhanh gọn thôi, không còn nhiều thời gian đâu.”
Người lính nọ bèn báo cáo tóm tắt nội dung còn lại.
Khúc thịt của Mông Phong sau khi xuất tinh có mềm đi, nhưng vẫn dựng đứng như cũ.
Lưu Nghiễn ɭϊếʍƈ sạch vết tinh dịch của hắn, hôn chụt một cái vào quái vật khổng lồ kia rồi nhét nó trở vào quần Mông Phong, kéo kín dây quần, sửa sang lại áo sơ mi cho hắn, gài thắt lưng đàng hoàng. Cậu ngồi xuống sàn nhà dưới bàn làm việc, chôn mặt vào đũng quần Mông Phong một lúc, hít vào một hơi thật sâu, đoạn xoay đầu gối lên đùi hắn, thả hồn ngắm nhìn ánh nắng trời rực rỡ ngoài lớp tường thủy tinh.
Mông Phong duỗi tay trái xuống gầm bàn, nhéo nhéo má Lưu Nghiễn, cậu bắt lấy tay hắn khẽ khàng ve vuốt, bàn tay Mông Phong ấm áp mà dễ chịu.
Mông Phong tách năm ngón tay ra, Lưu Nghiễn lại vươn tay áp vào đó, mười ngón đan xen lẫn nhau, tha thiết nắm chặt.
=== =========
Hiện tại:
Trương Dân chỉ mới động nhẹ một cái, cả chiếc giường đã kẽo kẹt rung.
“Hình như ở đây cách âm không tốt lắm đâu.” – Quyết Minh nhỏ giọng nói.
Trương Dân cười rằng: “Nhưng phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhóc cưng, con nhìn kìa.”
Lúc chạng vạng, chiếc xe căn cứ đỗ lại bên bìa rừng, nắng hoàng hôn phủ lên cảnh vật chung quanh một sắc đỏ rực hệt ánh lửa. Rọi xuống hồ nước xanh biêng biếng đằng xa, hiền hòa tĩnh lặng như tranh vẽ.
Hoa dại mùa Xuân tươi tốt mơn mởn, giữa bụi cây cao khoảng nửa người mọc lên những khóm hoa màu da cam rực rỡ, tạo thành một biển hoa trải rộng khắp vùng đồng bằng, xa xa là rừng cây phong rậm rạp, xào xạt đong đưa trong làn gió nhẹ hây hây.
“Dừng xe dưới ánh chiều tà
Hòa khúc ân ái giữa rừng cây phong.”(2)
Quyết Minh tức cảnh sinh tình ngâm thơ.
(2) Nguyên văn chỉ có câu thơ bảy chữ: Đình xa tố ái phong lâm vãn 停车做爱枫林晚 (Chiều muộn ngừng xe làʍ ȶìиɦ giữa rừng phong =)))) Mình mạn phép chém thành hai câu thơ lục bát =))))))
“Ba làm nhẹ chút… Có hơi đau…”
Trương Dân: “Con đau hả? Hay là thoải mái?”
Quyết Minh: “Bây giờ rất dễ chịu, ưm…”
Trương Dân chậm rãi đẩy vào, nửa người trên Quyết Minh còn mỗi chiếc áo lông, bên dưới thì hoàn toàn trần trụi.
Trong khi Trương Dân vận một bộ quân phục, để phanh khuôn ngực trần rắn rỏi màu đồng, Quyết Minh say đắm nhìn anh, xoa vuốt gò má cương nghị và đôi mày anh tuấn kia.
Trương Dân từ tốn đưa đẩy, thầm thì bên tai Quyết Minh: “Nhóc cưng đừng kêu lớn tiếng quá nha.”
Quyết Minh: “A… A… Con kêu… lớn lắm hả…”
Bất chợt giọng nói của Mông Phong truyền đến từ vách ngăn bên cạnh: “Cưng ơi, tuyệt đối không lớn tiếng chút nào đâu cưng.”
Trương Dân: “…”
Quyết Minh: “!!!”
Lưu Nghiễn đế thêm: “Nhưng giường của các anh có hơi lớn tiếng… Thôi bọn tôi cũng làm luôn, mọi người cùng nhau kêu…”
Quyết Minh đỏ phừng khuôn mặt: “Không được!”
Mông Phong đề nghị: “Vậy tụi mình ra ngoài làm ha? Đi nào.”
Trương Dân dở cười dở mếu, Lưu Nghiễn và Mông Phong xuống xe. Trương Dân vén rèm xe sang một bên, để Quyết Minh úp người lên cửa sổ, từ sau lưng dùng sức làm nhóc. Lưu Nghiễn hô: “Chốc nữa xuống đây nướng đồ ăn nhá!”
“Được… được. Ba đừng vậy mà…” – Quyết Minh gần như không chịu nổi, nhóc áp vào cửa sổ mà rên rỉ đứt quãng, Trương Dân bật cười ôm lấy nhóc, cả hai đều mặc đồ trên người, Quyết Minh hẵng còn chiếc áo lông, đôi mắt thất thần mất tiêu cự, nhóc đáp lời Lưu Nghiễn: “Đợi chúng tôi… Xuống dưới.”
Mông Phong và Lưu Nghiễn không rời đi, hai người vẫn đứng dưới xe quan sát.
Trương Dân cười, bắt đầu đâm rút bôm bốp, nước mắt Quyết Minh sắp tuôn ra tới nơi rồi, nhóc nghiêng đầu không dám nhìn họ, Trương Dân hỏi: “Sao còn chưa chịu đi?”
Mông Phong phất tay bảo: “Đừng chơi bé cưng đến hư người luôn nha, bái bai~!”
Lưu Nghiễn phá lên cười ha hả, kéo Mông Phong bước đi.
Tia nắng trời chiều vẩy khắp cánh đồng bát ngát, Quyết Minh ôm Trương Dân, sau khi xong việc, hai người rúc vào nhau cùng tựa lên cửa xe, ngắm nhìn cảnh Mặt Trời lặn dưới đường chân trời phương xa.
Trương Dân nằm ở đầu giường hút thuốc, thích ý nhả một vòng khói ra ngoài cửa sổ, lại cúi đầu hôn nhóc Quyết Minh đang vùi trong lòng mình.
“Con có ý này.” – Quyết Minh bỗng nói.
Trương Dân cười hỏi: “Sao nào? Con muốn chơi xấu họ chứ gì?”
Sau khi thực hiện xong ý đồ, Quyết Minh và Trương Dân bèn xuống xe, bốn người đến bờ hồ ăn đồ nướng, cụng bia.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa, chiếc xe căn cứ đậu trên sườn núi cao, bên ngoài vẳng vọng tiếng côn trùng kêu rả rích.
Mông Phong cởi áo khoác, chỉ bận mỗi áo ba lỗ, hắn mới nhúc nhích một cái, thì chiếc giường đã kẽo cà kẽo kẹt vang.
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong: “…”
Mông Phong thấp giọng hỏi: “Sao giường tụi mình cũng kêu thế này?”
Lưu Nghiễn: “Chắc bị anh đè hư luôn đó…”
Tại phòng bên cạnh, Trương Dân và Quyết Minh nhịn cười vô cùng vất vả khổ sở.
Mông Phong ôm Lưu Nghiễn, hai người tựa vào giường ngắm trăng, vừa to vừa tròn.
“làʍ ȶìиɦ đi.” – Mông Phong khẽ mời chào.
Lưu Nghiễn: “Không được đâu, chiều nay mới làm xong, bây giờ chân còn mềm nhũn nè, anh đúng là… ngựa đực. Anh lên cơn đấy à?”(Ngựa đực: ý chỉ mấy người dồi dào ham muốn =))))))
Lưu Nghiễn đẩy đầu Mông Phong ra, Mông Phong lắc qua lắc lại, rồi phì cười hỏi: “Em không muốn làm hả?”
Mông Phong cởi bỏ quần áo Lưu Nghiễn, sờ mó tới lui trên người cậu. Mùa Xuân mang đến một thứ cảm giác rất kỳ lạ, tựa như chàng phong lưu ngả ngớn, như có như không trêu ghẹo khiêu khích trong lòng họ, chỉ muốn cùng người mình yêu ngả vào nhau, cho dù làm bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào đủ.
“Em đừng kêu thành tiếng đấy.” – Mông Phong hạ thấp giọng hết mức.
Mông Phong cởi sạch quần áo của mình và Lưu Nghiễn, hai cơ thể đàn ông phô bày tắm gội dưới ánh trăng, lãng mạn mà gợi tình. Mông Phong ra hiệu cho Lưu Nghiễn úp lên cửa sổ, còn mình xoa dầu bôi trơn rồi tiến thẳng vào trong.
Hồi chiều đã làm bên hồ một lần rồi, nên phía sau Lưu Nghiễn dễ dàng bị đâm mở, đón làn gió đêm dịu nhẹ, trong lòng bỗng sinh ra niềm vui sướng không lời.
làʍ ȶìиɦ như vậy lãng mạn quá đi… Lưu Nghiễn thấp giọng thở dồn, Mông Phong tiến vào thật sâu, suýt nữa khiến Lưu Nghiễn kêu to thành tiếng.
Mông Phong phủ phục trên mình Lưu Nghiễn, hai tay ôm eo cậu, khẽ giọng: “Suỵt.”
Rốt cuộc Lưu Nghiễn đã hiểu, Mông Phong lại nổi hứng quái đản rồi. Kiểu làʍ ȶìиɦ không tạo ra âm thanh, đầy kiềm nén nhẫn nhịn này có thể kích thích khoái cảm đôi bên, Mông Phong bắt đầu đâm rút từng chút một theo nhịp, Lưu Nghiễn cắn răng, kiên trì không phát ra tiếng, cậu càng như thế, Mông Phong càng cắm sâu hơn.
Mông Phong muốn đâm Lưu Nghiễn đến vụn vỡ mà thét to, bởi thế hắn rút ra nguyên cái, rồi lại đẩy vào trọn tận cùng, Lưu Nghiễn cúi đầu bật ra một tiếng rên rỉ.
“Em sẽ không… kêu lớn tiếng đâu…” – Lưu Nghiễn thấp giọng bảo.
Và giọng Quyết Minh vang đến: “Ừm, nhưng giường của các anh kêu rất lớn.”
Phụt một tiếng, Mông Phong và Lưu Nghiễn đồng thời mất kiểm soát, Trương Dân ở phòng bên cạnh cười váng.
Lưu Nghiễn miễn cưỡng hỏi: “Làm ồn hai người à?”
“Không có!” – Quyết Minh đáp – “Tụi tôi đã ngủ rồi.”
Trương Dân hùa theo: “Đúng đó, đang nói mớ thôi.”
Mông Phong bảo: “Nói mớ không tốt đâu đồng chí.” – Dứt lời thì đâm rút cực nhanh.
“Ư… Anh…” – Lưu Nghiễn gắng nhịn xuống niềm sảng khoái khi gần cao trào.
Trương Dân nói: “Chúng mình cũng làm đi, nhóc cưng.”
Phòng bên cạnh yên tĩnh chốc lát, đoạn truyền đến tiếng rên rỉ của Quyết Minh và tiếng thở dốc của Trương Dân, Mông Phong và Lưu Nghiễn đều phì cười.
Tuy vậy, Lưu Nghiễn và Quyết Minh chưa hề gọi thành tiếng, trong không gian nhỏ hẹp ngập tràn tiếng thở dồn dập của đàn ông. Cuối cùng, Lưu Nghiễn và Mông Phong cùng lên tới đỉnh.
Tứ bề lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ lát sau, Quyết Minh cất tiếng: “Bọn tôi không đồng đều, tôi không nhịn được mà ra trước rồi, giờ đang lấy tay giúp ba.”
Lưu Nghiễn và Mông Phong cười đến đấm giường bùm bụp, Trương Dân dở khóc dở mếu: “Con muốn tường thuật trực tiếp đấy hả nhóc cưng?”
“Trăng sáng ghê đó.” – Mông Phong ôm Lưu Nghiễn, dựa vào đầu giường ngắm trăng.
“Ừa.” – Trương Dân cười đáp – “Ngày mai phải gia cố bức tường này thêm chút nữa.”
Trong gió Xuân dịu dàng, biển hoa rào rạt đong đưa, Quyết Minh khe khẽ hát:“Nỗi nhớ hóa thành biển, ở ngoài cửa sổ không thể vào được…”(3)
(3) Trích lời bài hát Biển Hoa – Châu Kiệt Luân. Nghe tạiđây
Lưu Nghiễn cũng nhẹ hòa lời ca:“Tha thứ nói quá nhanh, rồi tình yêu thành trở ngại…”
Mông Phong:“Tha thứ ‘bắn’ quá nhanh…”
Cả bọn: “…”