Chương 1: Từ mấu chốt thứ nhất - Dân dao
Thời tiết hôm nay rất tốt, tự nhiên lại muốn kể về chuyện xưa của mình.
Thật ra cũng không tính là chuyện xưa.
Nào có nhiều chuyện xưa để nói vậy đâu.
Chẳng là vài năm trước lúc tôi làm chuyến đi Nam Kinh xem liveshow của Bức ca, cùng vô số người bên dưới la hét không biết xấu hổ, khàn giọng cùng họ gào lên
"Tình yêu bất quá chỉ là cái rắm của đời, giày vò tôi và giày vò em*"
*Lời bài hát "Thiên Không Thành" của Lý Chí, nhấn vào để nghe thử.
Hôm đó lạnh lắm nhưng tôi lại nóng bừng hết cả người.
Mặc cho hồ môi chảy ra từ trên đỉnh đầu mình, tôi gào thét đến độ khàn cả cổ nói không ra hơi.
Lúc ban nhạc đánh đến nhạc đệm của bài
Kết hôn
, vừa mới mở miệng ra đã thấy cổ họng mình ngứa như thể có hàng vạn con kiến đang bò trong đó.
"Em giống tôi đã từng gặp qua thiếu niên nọ.
Lưng cõng thanh xuân đi trên con đường tháng chín."
Lúc tan cuộc tôi còn đặc biệt mơ màng, giống như uống cạn mấy cân rượu xái say mèn chỉ muốn ngủ say.
Mù mịt đi theo đám người ra khỏi hội trường.
Đầu óc đột nhiên nghĩ tới vài năm trước tôi cũng như vậy, cái hồi vừa tốt nghiệp đại học nên theo nhau làm một bữa say.
Chúng tôi ngồi trong cái phòng cho thuê tìm tòi mấy bài hát.
Có người nói dân dao hẳn là cho người nghèo, càng nghèo nên càng thích dân dao, càng khổ nên mới càng thích dân dao.
Tôi cười nhạo cậu ta không có thịt ăn chứ gì, tôi nói phải vậy chứ, không vậy ai sáng tác dân dao cho cậu nghe.
Tôi cứ như vậy đầu óc choáng váng nặng nề, trong đầu như thể có cả ngàn người hợp xướng
"Giờ phút này tôi đang tha hương giữa đêm, cảm thấy anh lúc sáng lúc tốt"
, có khi lại thấy mình đang ở trong phòng trọ lải nhải trò chuyện trong sương khói lượn lờ.
Cuối cùng tôi lắc đầu cùng mọi người liều mạng lên xe về khách sạn, chúng tôi còn kết thúc liveshow trước mười phút để thuận thời gian đi lại đường xa.
Tài xế nói Bức ca ngưu bức*, ai đời lại hát dân dao thành rock.
*rất lợi hại/ mạnh mẽ
Tôi nói ừa ngưu bức thì ngưu bức.
Có ngưu bức hay không tạm thời không đề cập đến.
Tôi chỉ biết rằng rất nhiều năm trước tôi còn cầm đĩa của anh ta theo cả ngàn người đi xem liveshow, ở đó có rất nhiều người yêu ảnh muốn ch.ết.
Còn nhớ cái thủa trung học tôi thường xuyên ngồi vụng trộm xem tiểu thuyết chuyển thể thành phim màn ảnh rộng.
Tiểu Diệp nữ sĩ thanh mai yêu quý của tôi còn nói hồi sơ trung cô toàn xem tiểu thuyết ngôn tình bang bang chiếu trên TV.
Không biết tại sao tự dưng tôi lại thấy thanh xuân như thể bón đồ cho chó.
Tựa như Trần Ứng Giai đã từng nói nói với tôi, dân dao hẳn là cho người nghèo, không nghèo thì sao biết cái vị xưa ấy.
Cái vị gì ta.
Anh hồi mười mấy tuổi đầu cứ tối là trốn trong chăn người ngợm ướt đẫm mồ hôi bấm bấm cái máy điện tử, dụng ý ɖâʍ dẫu cho cuộc sống bây giờ hay mai sau căn bản đều không thể phát sinh chuyện gì.
Xuống xe taxi anh ta nói muốn trao đổi wechat với tôi.
Bạn bè à, nào có chê ít.
Vừa đến khách sạn là tôi leo lên giường nằm ngay, còn chưa kịp nhớ lại chút ý vị của liveshow đã nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình vang lên liên hồi.
Nhận điện thoại thì nghe thấy cái giọng bình tĩnh của Mạc Kiệt hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nói ở Nam Kinh.
Anh ấy lời ít ý nhiều hỏi tôi ở chỗ nào.
Tôi đáp ở khách sạn.
Anh ấy trực tiếp cúp điện thoại của tôi.
Sau đó dùng định vị định vị vị trí của tôi.
Mười phút sau chuông cửa phòng tôi vang lên.
Tôi mở cửa, anh ấy đang đứng bên ngoài.
Mặc một cái áo nỉ màu xám đen, bên ngoài có khả năng đang mưa nhè nhẹ, trên tóc anh ấy có dính một vài giọt mưa như thể giọt sương.
Tôi nói
yêu sao anh lại đến đây rồi?
Anh ấy vào phòng quay đầu đóng cửa lại, anh ấy bao giờ cũng ít nói kiệm lời, biểu tình trên mặt cũng thủy chung như một.
Vừa vào cửa anh ấy vội rũ nước mưa trên áo nỉ mình xuống, treo áo khoác lên kệ.
Suốt toàn bộ quá trình anh ấy chẳng nói một câu nào.
Cho đến khi tôi nhìn thấy anh ấy thu nhập toàn thân từ trên xuống dưới rồi, còn đi vào phòng tắm cầm khăn mặt lau nước mưa trên đầu mình nữa, anh ấy đào từ trong túi ra một bao thuốc lá, trầm giọng hỏi tôi: "Hút thuốc không?"
Yêu, tôi thò tay nhận lấy, cúi đầu nhìn xem, Tám cm lợi*, rất chi là ghét bỏ: "Đây là bản mới còn gì, rất khó mua, bây giờ còn có cửa hàng tiện lợi bán bản này à?"
Anh ấy im lặng một lát rồi lại đào trong túi ra một bao Phù dung vương* đưa cho tôi.
*Hãng thuốc lá
Tôi nhìn anh ấy: "Anh hút thuốc à?"
Anh mặc một cái áo cổ lông nhạt màu ngồi trên giường tôi, lắc đầu: "Không hút, mang cho em." Sau đó lại hỏi tôi, "Liveshow xem hay không?"
Tôi đột nhiên nhớ đến lúc tôi sống cùng anh hồi học đại học, tối nào cũng ngồi trước máy tính chơi trò chơi, miệng ngứa lại lười động nên toàn kêu anh ra ngoài mua hộ bao thuốc lá.
Anh ấy sẽ nói: Bớt hút thuốc một chút.
Sau đó ra ngoài mua thuốc về cho tôi.
Cứ thế suốt một thời gian dài, anh dưỡng thành thói quen ra ngoài mua thuốc lá cho tôi.
Thói quen này không tệ, cả một thời gian dài như vậy mà vẫn không quên.
Tôi rất vui vẻ, lấy một điếu ra đặt lên miệng, sau đó kể cho anh nghe về liveshow: "Thích muốn ch.ết."
Một hồi lâu sau anh vẫn không nói chuyện.
Điếu thuốc của tôi đã hết hơn một nửa, tôi thật sự bất đắc dĩ hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Anh ngồi ngay ngắn trên giường tôi, trầm giọng nói: "Trần Ứng Giai sắp kết hôn."
Tôi nói: "Em biết."
Đầu năm sau kết hôn.
Sao tôi có thể không biết được.
Anh lại im lặng một hồi lâu, lần im lặng này không khí rất cô đọng.
Tôi hút xong một điếu thì lại lấy ra một điếu từ trong hộp, trong đầu còn ong ong bài hát của Bức ca.
Sau đó tôi nghe lẫn trong tiếng ca của Bức ca có giọng Mạc Kiệt bình tĩnh nói.
Anh nói với tôi rằng: "Công chúa, anh làm mất bảo kiếm quốc vương tặng cho anh rồi, liệu còn có thể giúp em đồ ác long được không?"