Chương 15: Từ mấu chốt thứ mười lăm - Không thể đối kháng
Tôi nói với ba mẹ rằng thứ bảy Mạc Kiệt sẽ đến, mẹ tôi hỏi xem anh có kiêng ăn cái gì không, tôi nói rằng anh không ăn quá cay, mẹ tôi lại hỏi anh là người phương nào, gia cảnh thế nào, làm người ra sao.
Một đống lớn câu hỏi, tôi thấy buồn cười, nói cho bà nghe từng điều trong phạm vi của mình.
Tôi nói với Mạc Kiệt rằng tôi cảm thấy anh hình như rất mong chờ lần gặp mặt người nhà này, hơn nữa anh còn rất khẩn trương.
Chỉ cần chúng tôi gọi điện là anh nhất định sẽ hỏi xem ba tôi thích gì, mẹ tôi thích gì.
Mua nào thuốc lá nào rượu nào trà rồi mua cả thực phẩm bồi bổ sức khỏe, đồng hồ vòng ngọc vòng bạc, mỗi ngày một dạng.
Tôi hoàn toàn không có cách nào.
Thế nhưng tôi không nghĩ tới tối thứ sau anh lại gọi cho tôi anh phải đi công tác, công ty muốn anh đi xa một chuyến.
Tôi tuy rằng trong lòng không vui vẻ, nhưng loại chuyện này vẫn có thể thấu hiểu, anh lại khàn giọng ra sức giải thích.
Tôi còn phải khuyên anh: "Loại chuyện này không có cách nào, em hiểu mà, đến muộn một chút cũng không sao đâu."
Anh khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Tôi kiên nhẫn nói: "Không sao đâu."
Anh gọi tên tôi: "Quan Dịch Tiêu."
Tôi nói: "Ừ, giải thích gì thì chờ anh về hãng nói, nếu công tác bận quá thì để tâm đến công tác đi." Sau khi tỏ rõ thái độ thì hỏi anh: "Lúc nào đi?"
Anh nói: "Tối hôm nay."
Tôi nói: "Ừ, vậy anh nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi thì gọi điện cho em?"
Anh
ừ
một tiếng.
Tôi nói
cúp nhé?
Anh lại
ừ
một tiếng.
Tôi bèn cúp điện thoại.
Lại gọi cho mẹ tôi một cú nói rõ sự tình, mẹ tôi đặc biệt dong dài một hồi, tôi nói chuyện công việc không nằm trong khống chế của mình được đâu, khuyên mẹ tôi một lát rồi cúp điện thoại.
Nhìn di động một hồi lâu, chuyện này mà giận cũng chẳng có cách nào thay đổi, tôi không phải người cố tình gây sự như thế.
Sáng thứ bảy tôi còn đi chợ mua chút thức ăn, chuẩn bị làm cho mình một bữa cơm xem tài nấu ăn của mình có tiến bộ gì không.
Đến giữa trưa Mạc Kiệt gọi điện thoại đến, bên chỗ anh đang ở lệch múi giờ, hiện tại đã không còn sớm.
Tôi ngồi trước bàn cơm: "Sao thế? Không bị lệch múi giờ à?"
Bên kia nặng nề lên tiếng.
Giọng anh có chút kỳ quái, tôi gắp một miếng cơm vào miệng rồi hỏi anh: "Sao thế?"
Nghe thấy anh khàn giọng nói: "Anh cảm thấy rất nghẹn khuất."
Rất ít khi anh bày tỏ cảm xúc trước mặt tôi làm lúc này tôi không biết bắt đầu khuyên anh từ đâu.
Nghe thấy cổ họng anh khàn khàn, mang theo âm điệu có chút mất tự nhiên nói: "Anh căn bản không muốn làm việc, anh không muốn ở đâu." Anh nói, "Rõ ràng anh đã đợi một thời gian dài như thế, anh đã mong đợi đến vậy, vì sao lúc này khoảng cách giữa anh và em cố tình lại xa đến thế."
Tôi nghe được từ bên trong cổ họng anh bật ra vài tiếng khóc nức nở bị anh cực lực kiềm lại, nửa năm nay anh nhất định rất ấm ức.
Tôi thấy có chút kỳ quái, trước đây tôi đối xử với anh như vậy anh đều tỏ vẻ như thể dũng sĩ, thế mà giờ gặp phải chuyện này anh lại ấm ức.
Tôi ngờ rằng công việc lại thêm tình cảm khiến anh chịu áp lực quá lớn, mà anh bình thường lúc nào cũng kín như bưng, cũng chẳng thấy khóc bao giờ, có phải hiện tại đơn giản muốn tìm ai đó trút bỏ áp lực một chút hay không.
Ấm ức nhất định là thật sự ấm ức, áp lực lớn nhất định cũng là áp lực lớn thật sự, chuyện công việc của anh tôi không xen vào được, chỉ có khả năng dỗ anh trên những chuyện khác.
Tôi nói với anh: "Em vẫn ở nhà em đợi anh trở về, anh đừng nghẹn khuất, cứ làm hết những chuyện trên đầu mình đi." Tôi nói, "Em luôn ở đây, em sẽ không đi đâu đâu."
Anh nói, "Quan Dịch Tiêu anh thật sự nhớ em lắm."
Tôi nói
ừ em biết rồi, em cũng rất nhớ anh.
Anh nói
em không biết đâu, ngày nào anh cũng nhớ em, anh ra ngoài đọc sách mà mỗi phút mỗi giây đều thấy em như thể xuất hiện trước mặt anh.
Tôi lên tiếng.
Anh nói
anh không muốn đi làm đâu, anh muốn ở cùng một chỗ với em chứ không muốn đi làm.
Anh nói xong thì tiếng khóc nức nở áp lực của anh lại càng rõ ràng, nghe mà lòng tôi thoáng đau, đây đúng là thể nghiệm kỳ quái.
Cho nên tôi dỗ anh nói: "Ngoan, anh về là lập tức có thể nhìn thấy em." Tôi nói, "Vậy nên anh mau làm xong tất cả công việc đi rồi trở về được hay không nào?" Tôi cúi đầu trạc trạc cây thước trước mặt mình, "Anh về cái là có thể nhìn thấy em liền."
Mạc Kiệt chính là vừa bay qua nên cảm xúc vô cùng không ổn định, ngủ một giấc xong thì lập tức nhắn cho tôi một tin tỏ vẻ xin lỗi về cảm xúc có chút thất không lúc trước.
Tôi thấy buồn cười, liền đáp lại anh: Em thích cái vẻ cảm xúc thất khống của anh.
Một hồi sau anh vẫn chẳng trả lời tôi.
Lúc anh trở về tôi cố ý hỏi anh thời gian, xin đơn vị nghỉ phép rồi trực tiếp bay sang chỗ anh, tôi có chìa khóa nhà anh, vào nhà rồi mới phát hiện bên trong rất sạch sẽ, chắc là ngày nào cũng có dì đến quét tước.
Tôi đi dạo trong phòng anh một hồi lâu, cuối cùng vào phòng sách tìm một quyển sách để đọc.
Tôi cho rằng anh vừa xuống máy bay sẽ về nhà luôn, nào ngờ đợi đến tận mười giờ tối vẫn không thấy anh đâu.
Tiếp đó anh gọi cho tôi báo công ty vừa họp, hiện anh đang trên đường về nhà.
Tôi không nói cho anh biết là tôi đang ở nhà anh, chỉ
ừ
một tiếng.
Anh hỏi
tôi tối nay ăn gì.
Trong tủ lạnh của anh trái lại có rất nhiều thứ, bất quá tôi rất lười, tùy tiện làm hai món, còn chưa ăn xong.
Anh nói anh có ba ngày nghỉ, về nhà xong thì định sáng mai đi mua vé máy bay sang thăm tôi.
Tôi thấy buồn cười, không mặn không nhạt lên tiếng.
Sau đó tôi nghe thấy anh hít thở: "Anh rất nhớ em."
Tôi nói
ừ
.
Rồi tôi nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.
Sau khi chìa khó chuyển động hai vòng, cửa bị mở ra, một trận gió lùa vào.
Anh ở cửa.
Tôi đứng lên nhìn anh.
Anh chớp chớp mắt: "Sao em lại ở đây?" Tôi còn chưa kịp cười hỏi anh xem tôi không thể đến à thì đã nghe thấy anh trách cứ mình, "Sao em lại không nói trước cho anh một tiếng."
Tôi đi qua kéo anh vào trong nhà, anh kéo vali phía sau, tôi thò tay kéo cả vali, đóng cửa lại rồi hỏi anh: "Không thấy kinh hỉ sao?"
Anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi, giọng anh vang lên bên tai tôi: "Kinh hỉ lắm."
Tôi ôm eo anh, nói: "Em đã nói là anh về là có thể nhìn thấy em ngay lập tức, không lừa anh ha?"
Anh lắc đầu rồi lại gật đâu trên vai tôi.
Tôi đẩy đẩy anh, quan sát anh một hồi, gầy quá, tôi thò tay ôm lấy mặt anh, nói rằng: "Em nhớ anh."
Nào ngờ mắt anh lập tức đỏ lên, anh thò tay đẩy tay tôi ra, xoa xoa hai mắt của mình, khàn giọng nói: "Cảm ơn."
Tôi ôm lấy anh một chút: "Có muốn đi tắm rửa một chút không?"
Tôi nghe thấy anh rầu rĩ lên tiếng.
Anh đi vào phòng tắm tắm rửa, tôi lượn hai vòng cuối cùng vẫn ngồi xổm cạnh vali của anh định dọn đồ cho anh, lấy đồ đạc trong đó ra, bỏ hết quần áo của anh vào trong tủ quần áo.
Sau khi đi ra lại phát hiện trong một rương hành lý nhỏ có một cái hộp nhỏ, tôi lấy ra xem.
Người trong phòng tắm đi ra, đi dép lê mang theo một thân thủy khí trực tiếp dán lên lưng tôi, hô hấp anh phun lên sau tai tôi: "Anh tưởng rằng phải ở đó nửa tháng nên mang có hơi nhiều."
Tôi nói: "Em dọn hết bỏ vào trong tủ quần áo của anh rồi."
Anh nói: "Cảm ơn."
Tôi nói: "Ừa."
Tôi lại để anh lẳng lặng dán lên lưng tôi một lát, cuối cùng thật sự bất đắc dĩ nói rằng: "Anh đứng lên đi, mệt ch.ết em."
Anh
A
một tiếng, buông tha cho tôi bắt đầu chầm chậm bò khỏi lưng tôi.
Tôi đứng lên, thò thò tay sờ eo mình, anh lại xáp lại, giơ hai tay ôm eo tôi.
Ai nha thật sự dính người.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh đang nhắm mắt dựa trên vai tôi, tôi nói: "Mệt à?"
Anh gật gật đầu.
Tôi nói: "Mệt thì ngủ đi?"
Anh lại lắc lắc đầu.
Tôi thấy bất đắc dĩ, đành phải nói: "Nhưng mà em mệt quá, em có thể đi ngủ không?"
Anh nói: "Được."
Tôi mang theo anh đi được hai bước thì anh bỗng dưng ngừng lại: "Em có thấy gì trong vali không?"
Tôi thấy buồn cười: "Cái gì?"
Anh hàm hàm hồ hồ: "Cái...."
Tôi nâng tay lên trước mắt anh: "Này?"
Rõ ràng là tôi thấy anh ngây ra một lúc, một hồi lâu sau, tôi nghe thấy anh có hơi xấu hổ nói: "Ừ, quà cho em." Anh nói, "Nếu em không thích thì có thể đặt ở một bên, không cần...."
Tôi không đợi anh nói xong đã mở nắp đậy, bên trong có một đôi nhẫn.
Hình thức rất đơn giản, tôi cầm một cái lên nhìn nhìn, bên trong có khắc chữ cái viết tắt tên tôi, tôi đặt trở lại rồi cầm một cái khác lên so đo, cười anh: "Tặng em một đôi nhẫn làm gì?" Tôi nói, "Để em đưa một chiếc cho người khác à?"
Anh dừng một chút, đột nhiên thò tay lấy một chiếc nhẫn ra, cúi đầu nhìn một lát rồi đeo vào ngón áp út của mình: "Một cái là của anh."
Tôi đeo vào ngón áp út của mình, vươn tay ra nhìn, may mà tay tôi lớn lên tương đối dễ nhìn, tôi vừa lòng, nói với anh: "Được ha, rất đẹp."
Tôi buông tay xuống đi về phía phòng, anh đi sau tôi.
Chờ tôi bước vào cửa phòng, tôi nghe anh nói với tôi từ phía sau: "Cảm ơn."
Ta cảm giác lời cảm ơn này hẳn là song phương, tôi cũng muốn cảm ơn anh.