Chương 50: Quyển 3 : Người đàn ông hèn hạ
Tôi quay đầu, rất hiếu kỳ muốn nhìn xem ai đã gọi tôi.
Là một người đàn ông, tuổi tác cũng xấp xỉ tôi, đang ân cần khom lưng hỏithăm tôi, thấy tôi chần chờ, anh ta bổ sung thêm: “Đinh Đinh?”
Anh ta gọi tôi vô cùng tự nhiên thân thiết, trong ánh mắt hàm chứa sự vui mừng và xúc động.
Tôi nhớ ra, không nén được ngạc nhiên: “Đường Kiện?”
Là anh ta? Bạn học thời Cao trung, đã từng theo đuổi tôi, khi đi học làmột tay đánh bóng rổ cừ khôi, tôi thích nhìn anh ta chạy băng băng trênsân vận động của trường, lúc toát mồ hôi ướt đẫm hết quần áo có một vẻanh tuấn ngổ ngược, cho nên khi anh ta hẹn hò với tôi, tôi cũng đến chỗhẹn vài lần.
Không nghĩ tới nhoáng một cái, thời gian đã trôi qua 10 năm, vậy mà cũng gặp lại nhau tại tiệc cưới của bạn học.
Đường Kiện thật cao hứng, anh ta thành thục kéo chiếc ghế ở bên cạnh tôi vàngồi xuống, vô cùng xúc động: “Đinh Đinh, thật là cậu sao? Mới vừa nãynhìn giống cậu, tớ còn không dám khẳng định để bước tới chào hỏi.”
Tôi cười ha ha: “Tại sao? Chẳng lẽ tớ thay đổi quá đáng sợ?”
“Không phải, thực ra dáng vẻ của cậu không thay đổi nhiều lắm so với trướckia, quả là.” Anh ta suy nghĩ một lúc, “Giống Tiểu Long Nữ của phái CổMộ.”
Tôi cảm thấy rất buồn cười: “Trời đất, Đường Kiện, cậu khen ngợi như vậykhiến tớ xấu hổ quá, Tiểu Long Nữ là nhân vật thế nào chứ, không ăn thức ăn của trần gian, còn tớ là người phàm chính hiệu.”
“Tớ không dễ dàng khen ngợi người khác.”
Tôi ho khan một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài, “10 năm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? Hiện tại đang làm công việc gì?”
“Tớ làm ở sân bay, hiện tại đang làm hậu cần mặt đất.”
“À, nghề nghiệp không tệ!”
“Còn cậu, bây giờ cậu đang làm gì?”
Tôi tự mình đánh trống lảng, “Nội trợ.”
“Cậu kết hôn rồi sao?”
“Được 4 năm rồi.”
Vẻ mặt anh ta có chút thất vọng.
Hai người chúng tôi tiếp tục hàn huyên.
Tôi hỏi đùa anh ta: “Tại sao còn chưa kết hôn?”
Anh ta cũng trêu lại tôi, “Cậu lấy chồng rồi, tớ bị thất tình, lỗ hỏngtrong tim vẫn chưa người nào lấp đầy được, cho nên vẫn ở vậy đến bâygiờ.”
Tôi cười ha ha, cũng không phải là thật.
Không nghĩ tới cuộc trò chuyện của chúng tôi lại thu hút một cô gái khác ở bên cạnh.
Cô gái kia tò mò, trong lòng ngứa ngáy nên hỏi anh ta: “Cái đó, hậu cầnmặt đất cho công ty hàng không, tiền lương chắc nhiều lắm hả?”
Tôi vừa nhìn cô gái này, khuôn mặt có chút thanh tú, ánh mắt nhìn Đường Kiện có chút dò xét.
Tôi lập tức nhìn cô ta bổ sung: “Không chỉ có vậy, là Hãng hàng không Đông Phương, không phải nói vào là có thể vào được!”
Ánh mắt của cô gái kia lặng lẽ ngắm Đường Kiện, gương mặt ửng hồng, có chút thẹn thùng.
Đương nhiên tôi không phải là kẻ ngốc, ngắm nghía rõ ràng như thế làm sao mànhìn không ra được, tôi lập tức mượn cớ phải ra ngoài gọi điện thoại,nhân cơ hội mà nhường chỗ ngồi, giúp người ta toại nguyện.
Tiệc cưới đích thực ồn ào, ngày hôm nay họ hàng thân thuộc của hai bên cũngrất nhiều, ngồi chật nít toàn bộ phòng tiệc, tiếng chúc phúc, tiếng kính rượu, tiếng cười huyên náo liên tục không ngừng, tôi cảm thấy tronglòng cô đơn lạnh lẽo, không đợi đến khi kết thúc tiệc cưới, tôi liền cáo từ.
Cũng may tuy rằng là tái hôn, nhưng không có con, lập gia đình lần nữa, không có gánh nặng gì cả.
Trong lòng tôi xúc động, kết rồi lại ly, ly rồi lại tiếp tục kết, chuyện đời thay đổi vô thường, xưa nay khó vẹn toàn.
Một mình tôi cô đơn ra khỏi khách sạn, có chút bồi hồi, 4 năm trước, tôicũng từng làm một cô dâu hạnh phúc nhất trên đời, chuyện 4 năm trước,phảng phất như mới hôm qua.
Đi đến bên cạnh cái hồ ở sân, tôi tìm một băng ghế để ngồi xuống, ánh nắng rất ấm áp, tôi híp mắt lại, muốn lẳng lặng hưởng thụ sự an bình của ánh nắng rọi xuống một lúc.
Cánh hoa của cây anh đào trên sân rơi rụng xuống hệt như cơn mưa, màu hồng nhạt, theo gió bay vào trong hồ, lãng mạn như thơ.
Lại có người gọi tôi, “Đinh Đinh.”
Tôi mở mắt ra, thật kỳ lạ, lại là Đường kiện.
Tôi tò mò: “Tại sao cậu lại ra đây? Tiệc mừng đã kết thúc?”
“Cũng sắp kết thúc rồi, đúng rồi, các bạn học cũ rủ đi karaoke, tìm xung quanh không thấy cậu, hóa ra cậu ở chỗ này.”
“Tớ không thích karaoke, không gian vừa hẹp vừa ồn ào, không khí cũng ngột ngạt, lỡ như xảy ra hỏa hoạn nữa thì…”
“Xem cậu kìa, lúc nào cũng suy nghĩ vớ vẩn.”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, duỗi thẳng cánh tay ra, vừa vặn khoát lên vai tôi.
Tôi nhìn cánh tay anh ta, hơi mất tự nhiên, liền nhích sang bên cạnh mộtchút, e ngại chạm đến thể diện của bạn học, nên tôi không nói gì cả.
Anh ta cười, “Tại sao cậu lại hoảng sợ y như thỏ con, ngồi cách xa tớ như vậy.”
Tôi đành phải giải thích, “Không phải, chỉ là tớ không thích đàn ông hút thuốc.”
Anh ta à một tiếng, nói, “Thật ngại quá, quên rằng có nhân sĩ bảo vệ môi trường ở đây.” Tiện tay dập thuốc lá.
Tôi tìm đề tài nói chuyện, “Phải rồi, hình như cô gái lúc nãy rất có tình ý với cậu, có lưu số điện thoại chưa?”
Anh ta cười, phản đối, trong giọng nói pha chút khinh thường, “Loại phụ nữ này, nhớ được hai bài thơ thì tự cho mình giống như Lý Thanh Chiếu (*), làm dáng làm điệu, cho dù có gọi điện thoại cho tớ thì tớ cũng sẽ không tiếp.”
(*) Lý Thanh Chiếu (sinh năm 1084 – mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ (là đơn vị sẵn có trong ngôn ngữ, làđơn vị nhỏ nhất, cấu tạo ổn định, mang nghĩa hoàn chỉnh, được dùng đểcấu thành nên câu) nổi tiếng thời nhà Tống, Trung Quốc. Theo đánh giácủa nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.
Trong lòng tôi cảm thấy khá khó chịu, tôi thuận miệng nói một câu: “Cô ấykhông như Lý Thanh Chiếu, cậu thì lại giống Đường Bá Hổ rồi?”
Đường Kiện cười ha ha, “Đinh Đinh, thật sự rất thích giọng điệu này của cậu,cho dù là làm tổn thương người khác, nhưng nghe xong vẫn thấy thoải máinhư vậy.”
Vẻ tươi cười trên mặt tôi lập tức đông cứng lại.
Tôi không còn gì để nói với người đàn ông này cả, xem giờ, tôi lịch sự nói: “Đường Kiện, tớ có việc phải đi trước, hôm nào có thời gian sẽ liên lạc lại.”
Anh ta kéo tôi lại, “Đinh Đinh.”
Tôi bực bội, nể mặt tình bạn học, tôi chỉ khách sáo nói rằng: “Buông tay ra, Đường Kiện.”
“Làm gì câu nệ thế hả?” Lực nắm lại không chút nào buông lỏng, kéo tôi trở lại chỗ ngồi, cương quyết ấn tôi ngồi xuống.
Tôi đã phải chịu đựng sự khó chịu trong lòng, cực kỳ khách sáo nói rằng:“Đường Kiện, tớ đã kết hôn rồi, xin cậu tôn trọng người phụ nữ đã cóchồng.”
Anh ta cười ha hả, “Đinh Đinh, cho dù cậu đã kết hôn, nhưng chúng ta vẫncòn là bạn học và là bạn thân chứ? Vì sao phải nghiêm túc như vậy? Người qua kẻ lại thế kia thì tớ có thể làm gì được cậu chứ? Chỉ có điều, hãynói thật đi, Đinh Đinh, mấy năm gần đây tớ thực sự rất nhớ cậu, tuy rằng cũng kết giao với vài người bạn gái, nhưng cuối cùng vẫn không nhịnđược mà đem so sánh các cô ấy với cậu, nếu sớm biết sẽ phiền muộn nhưbây giờ, lúc trước nên nổ lực theo đuổi cậu đến cùng.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, “Đường Kiện, cám ơn cậu vẫn nhớ đến tớ như vậy, đáng tiếc rằng tớ chỉ là một người bình thường, tớ mong muốn người bạn đờicủa mình, hiểu được tình cảm, có nền tảng kinh tế, còn phải có học thứcvà biết tiết chế, đừng nói hiện tại tớ không chọn cậu, cho dù là 10 nămvề trước, tớ cũng sẽ không chọn cậu. Còn nhớ lúc ấy có nghe đồn là cậucùng một nữ sinh nào đó hẹn hò trong rừng cây của trường đến tận nửa đêm cũng chưa quay về ký túc xá, kết quả là bị ban giáo vụ bắt quả tang tại trận, nếu như tớ nhớ không lầm, thì đó không phải là lần đầu tiên cậuvi phạm? Cho nên, đối với một cái giẻ lau bị người khác bôi bẩn, tớkhông ham.”
Anh ta lập tức ngây người, không nghĩ tới tôi sẽ không cho anh ta thể diện như vậy, sắc mặt tức khắc biến thành khó coi.
“Tạm biệt.”
Tôi cầm lấy túi xách, dùng sức hất tay của anh ta ra, đứng dậy rời khỏi đó.
Có lẽ tôi đứng dậy quá vội vàng, quá đột ngột, tôi chỉ cảm thấy trước mắtchoáng váng, dường như toàn bộ máu đổ dồn hết lên đầu, trước mắt có rấtnhiều sao Kim đang bay loạn xạ, dưới chân như nhũn ra, đứng không vữngthì tôi lảo đảo ngã xuống, kết quả cú ngã này vừa vặn ngã ngồi vào trong lòng anh ta.
Anh ta lập tức ôm lấy tôi, “Làm sao vậy?”
Tôi lấy lại sức hơi chậm, lúc định thần lại, mới phát hiện ra mình đangngồi ở trong lòng anh ta, mà anh ta lại trắng trợn dùng một cánh tay ômlấy tôi, tay kia không an phận vuốt ve khuôn mặt tôi.
Tôi nhất thời phẫn nộ, ra sức đẩy anh ta: “Bỏ tay anh ra.”
Anh ta không từ bỏ hy vọng đây dưa với tôi, “Đinh Đinh.”
“Cút ngay!”
Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, không biết xấu hổ nhướn mày hét lên với tôi: “Cô giả vờ cái gì? Khi đi học cũng đã từng hẹn hò với tôi, bây giờ lại làm ra vẻ thanh cao với tôi sao?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, không thể nhịn nữa chỉ vào mặt hắn và mắng: “Tránh xa tôi ra một chút, đồ đàn ông thối.”
Tôi nhảy xuống từ trong lòng anh ta, sửa sang lại quần áo rời khỏi đó ngaylập tức, nhưng mới vừa đi được hai bước, tôi sợ hãi che ngực lại.