Chương 54: Quyển 3 : Cô muốn ăn cắp xúc xích của tôi?
Bệnh viện Đức Nhân là một bệnh viện tư, thế nhưng bệnh viện này không giốngnhư một số bệnh viện ở khắp nơi chuyên khám các bệnh về phụ khoa, nam nữ vô sinh, bệnh lây truyền qua đường sinh dục, bệnh trĩ; bệnh viện nàyrất chính quy, cách phục vụ cũng tốt vô cùng, hơn nữa rất có chuyên môntrong khoa chỉnh hình, lần trước tôi và Gia Tuấn chính là đến bệnh việnnày để khám.
Tôi rất dễ dàng tìm được phòng khám bệnh của Quách Sắc.
Hôm nay, tôi muốn nói chuyện một chút với hồ ly tinh này.
Phòng khám của Quách Sắc là một phòng nằm ở tầng hai hướng mặt trời, từ ngoài cửa kính nhìn vào bên trong, ánh sáng ngập tràn, phòng khám sángchoang.
Cho tới hôm nay, nhìn thấy cô ta vì chen chúc vào cũng đã nỗ lực để đạt được.
Làm phụ nữ thực sự không dễ dàng.
Kiềm chế, nhường nhịn, rộng lượng, khôn khéo, có loại nào là không được học? Thực ra, đàn ông trong xã hội này, hỗn tạp hơn phụ nữ rất nhiều.
Thế nhưng tôi vẫn không hiểu, cô ta đang yên lành trong một xã hội hỗn tạp, tôi cũng ở trong xã hội hỗn tạp đó, tại sao cô ta phải cố gắng chenchân vào trong tổ ấm của tôi?
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, cất giọng tươi vui gọi: “Bác sĩ Quách.”
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên đánh tới đây, nhìn thấytôi, sắc mặt có chút biến hóa, có chút kinh hoàng, nhưng thật khâm phụccô ta là một bác sĩ chuyên nghiệp, sắc mặt nhanh chóng biến chuyển lại.
Cô ta hướng về phía tôi hơi gật đầu một cái, không thấy biểu hiện đối đầu trên khuôn mặt, giọng nói bình tĩnh: “Xin chào.”
Hiện tại tôi phải khách sáo một chút, mấy hôm trước, tôi ở văn phòng của Gia Tuấn, tôi là vợ của Gia Tuấn, nhưng nay, tôi lại ở địa bàn của cô ta,cho dù là tôi đến để gây sự, tôi cũng phải có chút tiết chế.
Hồ ly không mời vợ lớn ngồi, làm sao đây? Vợ lớn là tôi đây đành phải tự đào hố cho mình, ngồi xuống.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha chờ khám bằng da màu đen, sau đó tiện tay cầm lên một quyển tạp chí về chăm sóc sức khỏe lật vài trang.
Cô ta đương nhiên hiểu rõ là tôi sẽ chờ, cho nên lễ phép xử lý xong bệnhnhân trước mặt, chờ bệnh nhân đi khỏi, cô ta đóng cửa kính lại, ý làkhông tiếp bệnh nhân nữa.
Tôi ngồi ở ghế sô pha đối diện cô ta, đã ngắm xong toàn bộ phòng khám.
Cô ta lồng tay vào trong áo blouse trắng, mặt không chút thay đổi hỏi tôi: “Tìm tôi có việc gì?”
Tôi đang suy nghĩ, hồ ly này thật là thú vị nha, cô chưa được sự đồng ý của tôi thì mang cuốc xẻng đến đào góc tường nhà tôi, nạy phòng tôi, cònmuốn ăn cắp luôn xúc xích của tôi sao? Trên đời này đâu có chuyện dễdàng như thế chứ?
Tôi nở nụ cười ngọt ngào với cô ta: “Cuối cùng cũng gặp được cô.”
Cô ta vô cùng kinh ngạc: cuối cùng cũng, rất không hiểu ý tứ của tôi.
Tôi giải thích: “Không phải cô vẫn luôn muốn gặp tôi sao?”
Tôi phải ở đây để nói chuyện, ba của tôi tên là Đinh Lượng, từ trước đếnnay ông cũng có vài câu không lớn không nhỏ để nói về tên của mình: “Tôi tên là Đinh Lượng, cũng có nghĩ là Định Lượng, cũng giống như đờingười, cách đối nhân xử thế, tất cả đều có lượng, ăn cũng có lượng, vậnđộng cũng có lượng, tình yêu cũng có lượng, đau khổ cũng có lượng, lúcđã không chế được tất cả các lượng, nhân sinh sẽ vô lượng (đời người rộng lớn mênh mông).”
Tôi được di truyền sự xinh đẹp từ mẹ, sự bình tĩnh từ ba, cho nên vào lúcnày, tôi gặp Quách Sắc, rộng lượng lễ phép khôn khéo, cho dù cô ta cóchạy đi khắp bốn phương, gặp tôi cũng phải cúi đầu một phen, không dámtùy tiện chậm trễ tôi.
Người khác đều nói tôi khờ, tôi cũng chấp nhận, nhưng họ không biết, cái ngốc lớn nhất của tôi là ngốc ở trước mặt ông xã, không phải tôi thực sựngốc, mà là tôi tự nguyện như vậy, tại sao ư?
Nói cho tất cả các chị em trên toàn thế giới này biết, đàn ông đều là đứatrẻ ham hư vinh, anh ta thích phụ nữ ngốc, mà giữa cái ngu ngốc đó lạilộ ra một chút thông minh, nếu bạn khống chế lực đạo thích hợp, anh tasẽ yêu bạn đến thấu xương, nhưng nếu như bạn khống chế lực đạo khôngtốt, anh ta sẽ lười biếng chơi trò ngớ ngẩn cùng bạn.
Cô ta không có biểu cảm gì, tôi lại cảm giác được hai bàn tay trong chiếcáo blouse trắng kia đang khẩn trương bóp chặt lại, cô ta rất căng thẳng.
Rốt cục cô ta nói: “Nói đi, cô muốn làm gì?”