Chương 75: Quyển 4 :Hôn nhân, không chỉ đơn giản là tình yêu

Tôi rất ngạc nhiên mànhìn anh, anh muốn đón tôi về nhà?
Trong phòng im ắng, cáchmột cánh cửa, bên ngoài là tiếng xào thức ăn của mẹ tôi ở nhà bếp, còn có batỉnh thoảng nói mấy câu với mẹ. Còn vợ chồng chúng tôi? Chúng tôi đưa mắt nhìnnhau, anh đang đợi câu trả lời của tôi.


Tôi cụp mắt xuống nói:“Em không về đâu.”
“Đinh Đinh, theo anh vềnhà đi, anh đã xin nghỉ phép 1 tháng, để anh có thể chăm sóc cho em thật tốt.”
Tôi cảm thấy dí dỏm ảmđạm.
“Gia Tuấn, cám ơn anh.”
“Em tha thứ cho anh?”


Tôi rất bình tĩnh:“Không, em sẽ không tha thứ cho anh, hôm nay sự việc đã đi đến bước này, tất cảđều là trách nhiệm của anh. Em không phải là một người rộng lượng, bây giờ emmuốn ly hôn, và anh phải đồng ý.”


Tôi ngẩng đầu nhìn GiaTuấn, sắc mặt của anh lại thay đổi, trong nháy mắt, ngũ quan vặn vẹo. Tôi thấylạ mà nhìn anh, ở trước mặt tôi, lưng thẳng, cắn chặt răng, hai mắt đục ngầu,giống như vừa bị đâm một dao vào ngực.


Tôi cúi đầu xuống, anhcảm thấy không dễ chịu sao? Không cần như vậy, giống như tình tiết diễn trò,Phó Gia Tuấn ơi, ngàn vạn lần đừng diễn nữa.
Quả nhiên, giọng nói củaanh rất kiên quyết: “Anh không đồng ý.”
Trong lòng tôi buồn bãnói không nên lời.


Gia Tuấn lại mở to mắtnhìn tôi, trong lòng ta than thở: hiện tại tôi có gì xinh đẹp chứ?  Ởtrong bệnh viện lâu như vậy, vết thương trên người cũng chưa lành lại, hơn mộttuần không có gội đầu tắm rửa, bởi vì ra nhiều mồ hôi, tự tôi cảm thấy đượctrên người có mùi chua chua. Mà từ lúc nằm viện đến nay, tôi vẫn bị mẹ bồi bổmón vịt nhồi. Tôi ăn rất nhiều đến nỗi đã mập lên. Quá khứ xinh đẹp sáng sủa,bây giờ từ đầu đến chân đều chất phát ngớ ngẩn.


available on google playdownload on app store


Anh cụp mi thốt ra tiếngnói nghẹn ngào: “Đinh Đinh, anh cần có em.”
Tôi cảm thấy buồn cười:anh cần tôi? Ôi trời đất ơi!
Tôi đùa cợt mà nói: “Emlàm sao có thể cứu được anh chứ? Em không phải là ông trời, anh nhất thiết đừngbao giờ như vậy, quan tòa của anh, đương sự của anh mới cần anh.”


Anh khó khăn nói: “ĐinhĐinh, em tin anh một lần, trước kia anh đã từng phản bội em, nhưng sau này anhvẫn sống trong sự ray rứt. Buổi tối hôm đó, không không có làm cái gì cả, làQuách Sắc, cô ấy tìm anh, thậm chí cô ấy đã từng nói chỉ cần anh ở lại đó ngủvới cô ấy một đêm, cô ấy có thể rút đơn không kiện Đinh Đang nữa. Nhưng anhkhông thể làm vậy được, anh không thể phản bội em hết lần này đến lần khácđược, Đinh Đinh, em tin tưởng anh đi. Em không thể tàn nhẫn như vậy, lên toànán cũng phải cần có cơ hội để biện hộ chứ, anh xin em cho anh thời gian, emnghe anh một lần đi, để anh có thể chăm sóc em.”


“Ra ngoài đi!”
“Đinh Đinh.”
Tôi thấp giọng: “Emkhông muốn cãi nhau với anh ở trước mặt ba mẹ, ba đã bảo em đã lập gia đình rồithì sau này đừng bao giờ cãi nhau trước mặt ba mẹ. Em không muốn làm cho babuồn.”
Anh bị tôi chụp mũ.
Tôi nhìn anh.


Anh cũng rất tiều tụy,mấy ngày rồi không hề nghỉ ngơi? Viền mắt hiện lên màu xanh xám, đôi môi nứtnẻ, gương mặt hốc hác, còn có đôi mắt của anh, anh không còn khí khái nữa,không có chủ ý, ý chí của anh tan rã,  bàng hoàng mất điểm tựa mà nhìntôi. Dường như tôi chính là điểm tựa của anh, và trên mu bàn tay xanh xao anhđặt trên giường, mạch máu đang run giật.


Đây là Phó Gia Tuấn ư?Từng là người khiến tôi nhìn không muốn rời mắt, Phó Gia Tuấn ư? Tôi xoay đầusang chỗ khác, thật sự không thể tiếp nhận được tình hình chấn động lòng ngườinhư thế này.


Tôi nói: “Gia Tuấn, nếuanh nhất định không chịu ly hôn, em chỉ có thể gửi đơn lên tòa án, đơn phươngxin ly hôn. Anh là một luật sư, quá trình này anh rõ nhất, đừng nên ép em phảiđi đến bước này.”


Giọng nói của anh rấtchua xót: “Đinh Đinh, em có biết lúc trước anh vò cái gì mà đề nghị ly hôn vớiem không?”


Tôi cũng rất bình tính:“Đừng, Phó Gia Tuấn! Bây giờ một chữ em cũng không muốn nghe, xin hay hãy thuhồi lại lời nói của mình, cho dù hiện tại anh nói cho em biết, anh bị bệnh nany, anh sợ liên lụy đến em nên phải rời khỏi em, em cũng sẽ không tin anh đâu.”
Anh giật mình.


Tôi cười lạnh: “Anh thậtsự không phải muốn nói với em anh mắc bệnh nan y chứ, không muốn liên lụy đếnem? Làm ơn đi, loại tình tiết trong phim làm người khác khóc lóc đó, chỉ thíchhợp cho bọn thanh niên 17-18 tuổi xem thôi. Chúng ta đều đã qua cái tuổi nàyrồi.”


Anh cúi gầm mặt xuống,ngón tay đan vào nhau. Tôi nhìn không được vẻ mặt của anh, nhưng tôi nghe thấytiếng nghiến răng thống khổ của anh.


Tôi thở phào nhẹ nhõm:“Chúng ta chưa có con nên cũng không có phí nuôi dưỡng. Cám ơn trời đất vì đứabé kia đã không được sinh ra, nếu không trên đời này, sẽ không chỉ có hai ngườichúng ta thống khổ.”
Nhắc tới đứa bé, anh lậptức run rẩy toàn thân.


Hai người chúng tôi nóichuyện không có kết quả, buồn bã chia tay nhau.
Ba mẹ tôi cũng không giữanh lại ăn cơm, anh cũng xấu hổ mà đến, rồi xấu hổ mà đi, tôi không chút nàothương xót, anh gây tội thì phải chịu, khong liên quan gì đến tôi cả.


Gia Tuấn ra về, ba gọitôi đến phòng sách, tôi biết suy nghĩ và dụng ý của ba, không đợi ba lên tiếng,tôi gọn gàng dứt khoát nói ra suy nghĩ của tôi: con muốn ly hôn.


Ba không chút nào cảmthấy lạ, ba nói: “Khi còn trẻ, mẹ con cũng có một khoảng thời gian muốn ly hônvới ba, khi đó Đinh Đang mới được sinh hơn hai tháng, lúc ba về nhà, mẹ conđang ngồi ở bàn cầm thoe hành lý của mình, chỉ nói với ba một câu, Đinh Đangthức dậy, ba nhớ cho nó uống sữa, Đinh Đinh làm bài tập không tốt lắm, ba nhớphải phụ đạo cho con.”


“Mẹ lập toàn bộ kế hoạchtrốn khỏi nhà, mẹ có đòi lại ba tiền vé xe không?”
Ba nở nụ cười: “Khi đóba và mẹ con cãi nhau, tất cả cũng vì chuyện ba mẹ anh em của hai gia đình, nàocó phải chuyện ngoại tình thế này.”
Tôi im lặng lắng nghe banói.


Ba thở dài: “Người bạnđời mà người thân quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta, nếu không cóbạn đời, suốt đời người sẽ cô đơn đến cỡ nào.”
Tôi bật khóc, không nhịnđược gối đầu lên đùi của ba.


Ba nhẹ nhàng vuốt tóctôi, yêu thương nói: “Không sinh con thì mong mỏi con, sinh con rồi thì lo lắngcho chúng cả cuộc đời, lúc nhỏ thì sợ bị ngã bệnh, lớn lên rồi thì sợ khôngtốt, lúc kết hôn thì lại sợ chúng không được hạnh phúc.”
Trong lòng tôi khó chịu,tôi suy nghĩ đến đứa con của chính mình.


Ba xúc động nói: “Congái, con không thể tha thứ cho Gia Tuấn, bởi vì nó phản bội con. Nhưng thật raso với sự phản bội trong hôn nhân, no còn bị nhân tố đau đớn hơn nhiều làm ảnhhưởng đến sự ổn định trong hôn nhân, đó chính là sự êm ấm trong gia đình. Córất nhiều gia đình mà hai vợ chồng chia tay nhau không phải bởi vì người thứ ba,mà là bởi vì nhân tố ba mẹ em chồng và con dâu của hai bên. Đó mới chính lànhân tố thật sự kìm hãm một cuộc hôn nhân. Ba và mẹ con năm đó cãi nhau đòi lyhôn, lúc đó chẳng phải vì mâu thuẫn giữa ba và mẹ, mà là mẫu thuẫn giữa chị dâuem chồng, mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau mới dẫn đến chuyện đó chứ?


Đinh Đinh, con phải suynghĩ thận trọng một chút, mấy năm qua con kết hôn với Gia Tuấn, Gia Tuấn đối xửvới con thế nào? Lúc con ngã bệnh, có phải nó là người đầu tiên quan tâm châmsóc con hay không? Lúc con không vui, có phải nó ở đó bảo vệ con, khuyên nhủcon hay không? Lúc con vui vẻ, nó không vui vẻ với con à, hay là lập tức đềnghị cùng con đi ra ngoài để chúc mừng? Nếu tất cả mọi thứ nó đều có thể làmđược, chứng tỏ rằng trong lòng nó có con. Thực sự là nó có phản bội con, đây làvết nhơ trong tình cảm của nó, nhưng Gia Tuấn là một người đàn ông, hơn nữa cònlà một người đàn ông ở bên ngoài liều mạng, phải nuôi gia đình, lo chuyện nhàchuyện sự nghiệp.


Nó phạm sai lầm khôngđáng để được tha thứ, nhưng cũng có nhân tố tất yếu của nó. Đàn ông có mấy aicó thể kiềm chế được sự cám dỗ của bên ngoài chứ? Có năng lực chăm sóc một giađình thật chu đáo? Nếu Gia Tuấn đã thật sự thành tâm hối cải, sao con không thểcho nó một cơ hội nữa chứ?”


Tôi rớt nước mắt: “Baơi, nếu như ngày đó con ch.ết đi, ba còn có thể nói ra được những lời này haysao?”
Ba cũng cảm thấy khókhăn, ba thở dài thật dài.


27 năm qua, dường nhưtôi chưa từng nếm trải mùi vị suy sụp, tôi được ba mẹ yêu thương, lại đượcchồng nuông chiều, tôi không cần đọc sách vì không phải là phụ nữ của sựnghiệp, cho nên tôi an tâm chọn lựa trở về gia đình, nhưng người phụ nữ trướcmắt xuất sắc hơn tôi về mọi mặt, tất cả tình thế bất lợi của tôi đều bị phơibày, cuối cùng tôi cũng bị đánh bại. Kỳ thật không phải tôi bại dưới tay QuáchSắc, mà là bại dưới tay chính mình.


Trong vấn đề ly hôn củatôi, tôi nghĩ tất cả bạn bè sẽ chia làm hai phe. Một bên là phe cấp tiến, cáccô ấy theo chủ nghĩa nữ quyền, tình yêu là tối thượng, tuyệt đối sẽ không chịuđựng chuyện đàn ông ngoại tình, các cô ấy sẽ khuyên tôi ly hôn, dựa vào cái gìmà phải ở chung với anh ta nữa? Một bên khác là phe hiện thực, các cô ấy thựcsự rất lý trí, bình tĩnh rộng lượng, các cô ấy sẽ khuyên tôi đừng ly hôn. Vìsao ư?


Đinh Đinh, nếu cậu thựcsự ly hôn, cậu có thể tìm được một người đàn ông như Phó Gia Tuấn hay không?
Phó Gia Tuấn chín chắnchững trạc, nhiều tham vọng, hơn nữa lại có sự nghiệp rất tốt.


Anh ấy cho tôi tiền tiêuxài, anh ấy mua cho tôi rất nhiều trang sức Cartier, anh ấy cho tôi ăn mặc thậtxinh đẹp, nếu tôi ly hôn với Phó Gia Tuấn, tôi có thể tìm được một người đànông giống như Phó Gia Tuấn hay sao?


Tôi là một con ngườibằng xương bằng thịt, tôi không thể không lấy chồng, nếu tôi tái giá, tôi sẽ gãcho một người đàn ông thế nào? Nếu gặp may mắn, tôi tìm được một người đàn ôngcó tham vọng sự nghiệp còn hơn cả Gia Tuấn, nhưng nếu sau đó anh ta lại ngoạitình? Theo như lời ba nói, đàn ông có mấy ai có thể kiềm chế sư cám dỗ bênngoài, có năng lực chăm sóc một gia đình thật chu đáo? Đây chính là một vấn đềthực tế.


Hôn nhân, không phải đơngiản như tình yêu, chúng tôi nói chuyện yêu đương, anh yêu tôi, tôi yêu anh,không yêu được anh thì đi yêu người khác.


Hôn nhân, cũng chính là,không đơn giản chỉ yêu một người, tôi còn phải yêu tất cả mọi thứ của người đó,nếu bất hạnh, người thân xung quanh anh không thích tôi, thì tôi nhất định phảinỗ lực, phải dễ dàng tha thứ, nếu như tôi không nhẫn nhịn được nữa, tôi phảirút lui.


Tôi mệt mỏi, tôi khôngthể dễ dàng tha thứ cho cô em chồng Gia Kỳ của tôi, tôi thừa nhận tôi khôngchịu nổi sự lạnh nhạt của mẹ chồng đối với tôi, khi tôi dùng một tấm chân tìnhđi đổi lại tình cảm chân thành của mẹ, tôi không đổi lại được. Đó chính là lýdo khiến tôi mệt mỏi.


Không phải là tôi khôngyêu Gia Tuấn, nhưng mà tôi yêu trong mệt mỏi.
Tôi che mặt lại, giờkhắc này tôi thật sự muốn rời khỏi đó, tôi muốn ly hôn.
- - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - -
Một tuần sau, sức khỏecủa tôi đã khôi phục lại hoàn toàn, tôi quyết định về nhà dọn sạch tất cả đồđạc của tôi.


Bước vào nhà, tôi cảmthấy có chút bỡ ngỡ, cứ tưởng rằng nếu tôi không có nhà thì mọi thứ sẽ rất lộnxộn, không nghĩ tới tôi không ở đây, mọi thức còn ngăn nắp hơn. Tôi lại tự giễumình:  trên đời này là ai không thể ly hôn ai chứ?


Tôi xách theo cái valito ngồi xuống đất, tôi lặng lẽ xếp quần áo của tôi bỏ vào trong, ảnh cưới tôicũng dùng giấy bọc lại xong, bên ngoài tôi dùng băng keo dán lại, so với việcđể lại chỗ này cho anh ném đi, chi bằng tự tôi đi ném.


Mới thu dọn được mộtlát, mới phát hiện ra không ít thứ lộn xộn, rất nhiều quần áo, vớ, đồ lót,trang sức, quyển nhật ký còn có không ít búp bê, gấu bông Mickey Minnie mà tôiđã mua về, có lớn có nhỏ nhiều như vậy. Còn có tranh thêu chữ thập, tôi bướclên trên ghế tháo từ trên tường xuống.


Mất khoảng 2 tiếng mớithu dọn xong tất cả mọi thứ. Haizzz! Thật là, khi kết hôn dường như tôi khôngmang theo cái gì vào căn nhà này cả, bây giờ phải đi thì mang theo biết baonhiêu là đồ đạc thế này.
Thực tế, nghiệt chủng màquá khứ giữ lại chính là hồi ức và hồi ức… … … … … …


Cuối cùng cũng thu dọnxong, tao kéo hai vali đồ thật to, dưới cánh tay còn kẹp bức tranh thêu chữthập, chật vật mang đến cổng tiểu khu. Bảo vệ cổng tiểu khu tò mò nhìn tôi: “BàPhó, bà phải chuyển nhà sao?”
Tôi nhìn hắn cười cười:“Đúng vậy, tôi phải chuyển nhà.”


Bảo vệ vô cùng nhiệttình giúp tôi mang đồ đạc đến cổng, tôi đứng trước cổng đợi taxi. Nhưng màkhông hiểu tại sao không có chiếc xe nào chạy qua tiểu khu, khi đang khẩntrương giậm chân, bên tai có tiếng xe phanh gấp lại, dừng sát bên cạnh tôi, tôibị hù dọa ch.ết khiếp, hấp tấp lui về phía sau, khi định thần lại mới phát hiệnlà xe của Gia Tuấn.






Truyện liên quan