Chương 92: Quyển 4 : Bùi Vĩnh Diễm?? Đồ chó con??
Tôi nhanh chóng đặt cây bút xuống, quay đầu lại, Gia Tuấn đã về?
Nhưng vừa quay đầu, tôi có chút kinh ngạc: Không phải Gia Tuấn, là một cô gái cũng trạc tuổi với tôi.
Tầm mắt hai chúng tôi đối nhau, đều là thoáng giật mình.
Khoảng 1 giây, tôi liền nhìn cô ta rõ ràng.
Cô ta cao khoảng 1m65, chân mang một đôi giày cao gót 5 phân, càng làm cho cô ta lộ rõ vẻ cao hơn người. Cô ta mặc một bộ tây trang chuyên nghiệp màu cà phê, tóc không dài, tóc ngắn chải ngược lên nhìn hết sức khôn khéo nhanh nhẹn, khuôn mặt trang điểm rất trang nhã và đúng mực, lớp trang điểm tự nhiên, không quá dày, ấn tượng đầu tiên từ trên xuống dưới, cô ta là một người đẹp thanh tú.
Cô ta là ai?
Cô ta đi vào rất thong dong, dáng vẻ cử chỉ giống như vào phòng khách của nhà mình, trong lòng tôi rất kinh ngạc, so sánh một chút, tôi đây cũng là vợ cũ của ông chủ, ngược lại giống khách hàng sao.
Mà cô ta nhìn tôi, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hỏi tôi: “Xin chào, xin hỏi chị đến tìm luật sự Phó sao?”
Tôi có chút ngạc nhiên về câu hỏi của cô ta, xem ra cô ta là nhân viên ở văn phòng Gia Tuấn? Hơn nữa còn là nhân viên sau khi tôi và Gia Tuấn sống riêng mới tới, nếu không, cô ta không có khả năng ngang ngược kiêu ngạo với tôi, hoặc là thái độ lại xa lạ như thế với một bà chủ thất sủng.
Tôi quyết định không nói rõ thân phận của mình, vì thế tôi nói dối: “Đúng vậy, tôi đến tìm luật sư Phó có chuyện kiện tụng, tôi có vụ kiện ly hôn, muốn tìm luật sư Phó đại diện.”
Cô ta mới à một tiếng, sau đó đi đến trước bàn làm việc của Gia Tuấn, thành thạo kéo ghế ra, bản thân ngồi xuống, sau đó hào phóng đưa tay về phía tôi, ý bảo mời tôi ngồi.
Ha ha, xem phòng làm việc của Gia Tuấn biến thành nhà quen thuộc của mình, cô xem lại vị trí của mình đi, phía trên còn Đào Yến và Đường Nhất Phàm mà, cô là ai chứ?
Cô ta nói với tôi: “Chị lựa chọn văn phòng sự vụ luật sư của chúng tôi, thật sự là quyết định rất sáng suốt, nhưng mà hồ sơ của luật sư Phó trong khoảng thời gian này đã sắp xếp đầy rồi, trong hai tháng này không có thời gian trống. Nhưng nơi này của chúng tôi còn có vài vị đại luật sư, trong đó, còn có một vị đặt biệt am hiểu xử lý những vụ tranh chấp ly hôn, tôi giới thiệu cho chị vị luật sư đó nhé?”
“Xin hỏi cô là?”
Cô ta nhanh chóng giới thiệu bản thân, “Tôi họ Trầm, Trầm An Ny, là trợ lý riêng của luật sư Phó.” Lời còn chưa dứt, cô ta lập tức từ trong túi của mình lấy ra một hộp danh thiếp tinh xảo, rút một tấm ra, hai tay đưa cho tôi.
Tôi nhận tấm danh thiếp, trên danh thiếp có con dấu Trầm An Ny, còn có số điện thoại của cô ta, địa chỉ của văn phòng sự vụ luật sư, nhưng không có chức vụ trợ lý riêng.
Cô ta nói cô ta là trợ lý riêng của Gia Tuấn? Trong lòng tôi nghĩ, trợ lý riêng? Tôi và Gia Tuấn kết hôn 4 năm, thế nhưng lại không biết văn phòng của anh còn có một chức vụ như vậy.
Tôi nói: “Quên đi, tôi chỉ muốn tìm luật sư Phó đại diện, nếu anh ấy bề bộn nhiều việc, tôi sẽ tìm một văn phòng luật khác vậy.”
Tôi giả vờ muốn đi, nhìn vẻ mặt của cô ta, quả nhiên cô ta gấp rút, nhìn thấy dáng vẻ muốn đi khỏi của tôi, cô ta lập tức ngăn tôi lại: “Xin chị trước tiên không nên vội kết luận, văn phòng sự vụ luật sư của chúng tôi, danh tiếng trong giới vô cùng tốt, cho dù không phải luật sư Phó ra tay, vụ kiện của chị giao cho chúng tôi, trên uy tín thôi cũng làm cho đối phương hoảng sợ 3 phần, sao chị không nghe tôi phân tích một chút trước rồi hãy quyết định chứ?”
Tôi bày ra một vẻ mặt chần chờ không quyết, tận lực khiến cho bản thân thoạt nhìn càng giống như một người mất hôn nhân, muốn đi tìm một người đại diện để xử lý tranh chấp hôn nhân. Còn cô ta, lại dùng một vẻ mặt vô cùng khẩn thiết nhìn tôi.
Đúng lúc này, điện thoại của Trầm An Ny reo lên, cô ta áy náy nhìn tôi mỉm cười trước, lấy ra điện thoại nhìn xem, trên mặt lập tức bày ra một nụ cười thoải mái.
“Luật sư Phó.”
Cô ta nói điện thoại với Gia Tuấn?
Tôi rất ngạc nhiên, bởi vì thái độ của cô ta, ban nãy khi cô ta nói chuyện với tôi, giọng điệu trang nghiêm, khuôn mặt thực cẩn thận tỉ mỉ. Kết quả hiện tại khi cô ta nhận điện thoại của Gia Tuấn? Giọng điệu của cô ta hoàn toàn thay đổi, giọng nói nhu mì như vậy, tuy rằng trong miệng gọi luật sư Phó, nhưng bên tai tôi nghe ra sự thân mật như thế, giống như đang yêu?
Cô ta cười mỉm, giọng nói mềm mỏng vô cùng.
“Vâng, luật sư Phó, hiện tại trong văn phòng có một vị khách, em đang nói chuyện với chị ấy, vâng, tốt, anh nhất định phải chú ý, lái xe cẩn thận, buổi tối em không sao, vâng, em đến đó đặt chỗ, vâng, đêm đó chuyển biến tốt.”
Cô ta nhẹ nhàng cúp máy, sau khi cúp máy, nụ cười trên mặt vẫn vô cùng xinh đẹp như lớp màu trắng trên quả ô mai.
Trầm An Ny cất điện thoại xong lại hỏi tôi: “Phải xưng hô với chị thế nào?”
Tôi tỉnh rụi: “Tôi tên Đinh Đinh.”
“Chị Đinh, nếu không phiền chị có thể kể lại vụ kiện của chị với tôi một chút được chứ?”
“Không được.” Tôi đứng dậy: “Tôi sẽ suy nghĩ lại một chút, làm phiền cô.”
Dường như cô ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao tôi lại cố chấp như vậy?
Tôi khách sáo nói: “Cô khỏi tiễn, hôm nào gặp lại.”
Cô ta nhanh chóng đứng lên muốn tiễn tôi, nhưng do hấp tấp đứng lên, ống tay áo của cô ta thoáng vướng vào cây bút bên cạnh bàn phím, chỉ nghe cạch một tiếng, cây bút rớt xuống đất gãy làm hai.
Sắc mặt của tôi nhất thời thay đổi, nhìn cây bút vô tội trên sàn kia, trái tim tôi như bị dao đâm trúng.
Trầm An Ny lại không phát hiện ra sắc mặt thay đổi của tôi, cô ta cúi đầu nhặt cây bút lên nhìn thoáng qua một cái, dường như có chút tiếc rẻ, lại lẩm bẩm: “Thật không bền mà.”
Sau đó, cô ta thuận tay, trực tiếp ném cây bút vào sọt rác.
Tôi trầm giọng nói: “Tạm biệt.”
Đào Yến cũng không thấy tôi đi ra, tôi nhanh chóng bước vào thang máy.
Sau khi ra ngoài, tôi cực kỳ phẫn nộ.
Trầm An Ny này, cô ta là cái thá gì? Trợ lý riêng của Phó Gia Tuấn? Phó Gia Tuấn làn luật sư lâu như thế, lại còn cần một trợ lý sao? Công việc anh bận rộn đến cỡ này sao? Phải cần một trợ lý? Mà là trợ lý riêng? Giỏi thật, cái gọi là trợ ký riêng sẽ giúp anh làm cái gì? Đánh máy? Photocopy? Hay là giặt quần áo, giặt luôn qυầи ɭót?
Còn tôi đột nhiên cảm thấy chua xót muốn rớt nước mắt.
Tuy rằng cây bút đó không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là một món quà tôi tặng cho Gia Tuấn.
Ngày hôm nay lại dễ dàng bị hủy trong tay một cô gái.
Vương Diệu Âm gõ gõ tấm ngăn bên này của tôi, “Chị Đinh, đi họp.” Cô ấy đặc biệt nhấn mạnh: “Là cuộc họp mà tổng giám đốc đích thân chủ trì.”
Tôi như người từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng thu thập hồ sơ, đi theo sau lưng cô ấy vào phòng họp.
Hóa ra là tổng giám đốc Bùi quay về Hồng Kông, vừa mới trở lại, thật sự là kinh thiên động địa, không biết là chỉ thị chủ yếu gì, nhưng một lát sẽ đến họp.
Trên đường đi vào phòng họp, Vương Diệu Âm còn nói thêm: “Cuộc họp lần này không biết phải họp bao lâu.”
Tôi hiếu kỳ: “Thời gian tổng giám đốc họp rất dài sao?”
“Cũng khó nói lắm, con người tổng giám đốc Bùi rất điên cuồng, đa số các cuộc họp đều chỉ họp với quản lý cao cấp, cấp dưới nhỏ bé như chúng ta không có cơ hội tham gia. Nhưng mà có 2 lần, anh ấy họp với mọi người chúng ta, từ sau 2h chiều kéo dài thẳng đến nửa đêm, nhưng một vấn đề đáng giá nhất là, cả cuộc họp anh ấy tràn đầy khí thế, nói từ đầu đến cuối không có chút nào nhàm chán, sau khi cuộc họp kết thúc, chúng ta không hề có cảm giác mệt mỏi, ngược lại hết sức kích thích như vừa xem xong một bộ phim bom tấn Hollywood.”
Tôi nhìn Vương Diệu Âm, cô ấy nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nhắc tới Bùi Vĩnh Diễm, vẻ mặt cảm mến, mặt mày tỏa sáng, trong ánh mắt đều hướng tới sự vui vẻ rạo rực. Tôi không nghĩ vậy, tôi không tin cuộc họp lại có thể lèo lái đạt đến trình độ sống động như vậy, muốn tôi ngồi lâu trong một không gian như vậy? Tôi chỉ sợ bản thân sẽ hóa thành Phật mất.
Chúng tôi nhanh chóng nối đuôi nhau vào trong, vào phòng mới phát hiện thấy Bùi Vĩnh Diễm đã ngồi bên trong rồi. Một nhân viên đang điều chỉnh máy chiếu, anh ta thì xem máy tính xách tay của mình.
Tôi tìm một vị trí khuất nhất ngồi xuống, thứ nhất là chức vụ của tôi thấp, thứ hai là tôi sợ nhất người khác chú ý đến mình.
Tất cả các nhân viên đều ngồi xuống, lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình tôi lại nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm.
Thật ra, đây là lần thứ 5 tôi tiếp xúc với anh ta, lần đầu tiên là trong nhà hàng, tôi không biết dáng vẻ của anh, chỉ nghe giọng nói, giọng nói sang sảng rõ ràng, nhưng có một chút đôn hậu nhiệt tình, cho nên tuy rằng không thấy mặt, tôi không có ác cảm đối với người này. Lần thứ hai là khi tôi phỏng vấn, anh ta xuất hiện, khiến trước mắt tôi sáng ngời. Lần thứ ba là ngày đầu tiên tôi vào công ty, anh ta lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động ở sau lưng mọi người, cho chúng tôi một nụ cười thật ấm áp. Lần thứ tư là trong phòng làm việc của anh ta, anh ta vừa giống một nhà lãnh đạo, vừa giống một người hàng xóm dễ gần. Cho đến lúc này, tôi mới có thể không kiêng nể gì mà đánh giá đây là một quý công tử tuổi trẻ trong truyền thuyết của mọi người.
Vừa nhìn thấy, tôi cũng không thể không âm thầm tán thưởng trong lòng, khí chất cùng hương vị trên người Bùi Vĩnh Diễm, đúng thật là những đồng nghiệp nam trẻ tuổi hay trung niên trong tòa nhà này đều không thể sánh bằng. Không đơn giản chỉ vì bề ngoài của Bùi Vĩnh Diễm nhã nhặn tuấn tú, phong cách ăm mặc khéo léo phóng khoáng, cả nửa vết bẩn trên ống tay áo cũng không có, cho dù anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng bình thường, đứng trong một đám người, anh ta cũng có thể biển hiện ra khí chất có một không hai của mình.
Tôi nghĩ tới một câu nói, người giàu sang quyền thế có phân biệt với người giàu mới nổi, người giàu mới nổi là nhân vật bị thịt trong một đêm tích lỹ tài sản thành đống
rồi nổi lên, mà những người thượng lưu chân chính từ nhỏ đến lớn phải trải qua quá trình học hỏi tích lũy kiến thức mới có thể bồi dưỡng thành. Cho nên, nhất cử nhất động của họ đều không có một chút ngang tàng, không có nửa phần khoa trương và kiêu ngạo, họ biết lúc nào phải thu vào bên trong, lúc nào thì thể hiện ra ngoài, cho nên người như vậy đứng trước một khác, có một loại cảm giác ưu tú không ai bằng.
Quản lý Trần Vĩnh Đạt nói với Bũi Vĩnh Diễm: “Tổng giám đốc Bùi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.”
Bũi Vĩnh Diễm gật đầu, “Tốt, bắt đầu họp.”
Tôi mở quyển sổ ra, bắt đầu ghi chép nội dung cuộc họp.
Nội dung chủ yếu của cuộc họp lần này là nói về tính năng tiên tiến của du thuyền nước ngoài, hướng đi của thị trường, kế hoạch tiếp thị quý kế tiếp và tiếp thị trong thời điểm nóng.
Tôi hít sâu vài cái, ngòi bút vẫn trượt trên quyển sổ.
Cuộc họp bắt đầu, đầu tiên, Bũi Vĩnh Diễm nói đơn giản một chút về tính năng của du thuyền kiểu mới ở nước ngoài, sau đó, anh gọi nhân viên cho chúng tôi xem ảnh quảng cáo.
Trên màn hình lớn chiếu những hình ảnh động có phụ đề, tôi bắt đầu xem, dần dần tôi mất hồn.
Tôi là một người không dối được lòng mình, có tâm sự một chút thì tôi sẽ không che giấu được, buồn vui đều thể hiện trên mặt. Từ sau chiều hôm qua ở văn phòng Gia Tuấn tôi gặp Trầm An Ny, tôi vẫn không cách nào khôi phục lại bình tĩnh, trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, tôi vừa tò mò quan hệ giữa Trầm An Ny và Gia Tuấn, lại vừa thấy kỳ lạ là tại sao Gia Tuấn lại tuyển một người như vậy vào làm, tôi còn muốn biết Trầm An Ny đó lả lơi như thế, rốt cuộc cô ta có trực tiếp đẩy Gia Tuấn lên giường hay không
Đương nhiên tôi cũng biết suy nghĩ đó của tôi thật sự là dư thừa.
Những suy nghĩ lung tung này, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi cũng ngẩng đầu nhìn màn hình lớn như mọi người, bề ngoài tôi ngồi rất nghiêm túc, trên thực tế tôi lại giống một học sinh cúp học, tư tưởng đều sớm bay đi mất.
Bùi Vĩnh Diễm bắt đầu viết số liệu trên chiếc bảng trắng, tôi nhìn thấy bóng lưng của anh ta có chút nhớ lại chuyện cũ.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
6 năm trước, khi tôi và Gia Tuấn yêu nhau, tất cả vẫn còn vô cùng tốt đẹp. Hết giờ làm, đầu tiên tôi đến chỗ ở của anh, khi đó anh còn thuê một phòng trọ 40 mét vuông, tuy rằng nhỏ, nhưng đến mùa đông làm thông hệ thống sưởi, phòng nhỏ thật sự là rất ấm áp như mùa xuân. Tôi giống như một bà chủ nhỏ, mua thức ăn nấu cơm chờ anh đi làm về, để làm món thịt kho tàu mà anh thích nhất, tôi làm hỏng 3 cái nồi, vô số miếng thịt, nhưng tôi vẫn nấu ra món thịt kho tàu mà từng miếng đều cháy khét giống nhau, làm tôi khóc không ra nước mắt. Lúc Gia Tuấn về, sau khi thấy trên mặt tôi dính đầy nhọ nồi, kêu lên sợ hãi rất khoa trương: “Em đây là Bao Công hay là Trương Phi?”
Tôi vừa uất ức vừa khó chịu.
Gia Tuấn bưng thịt ra, nhìn chằm chằm vào đám củi khô cháy đen kia, đầu tiên ngửi một cái, sau khi quen với hương vị rồi, anh cười tủm tỉm gắp một miếng nhỏ nhấm nháp, sau khi nuốt xuống, lúc này anh mới cảm thấy hài lòng mà khen ngợi tôi: “Mùi vị không tệ.”
Tôi đương nhiên biết anh cố ý khen tôi, sợ tôi bị bẽ mặt.
Tuy rằng cháy khét, nhưng anh vẫn ăn rất ngon lành, xem như là một món cao lương mỹ vị. Tôi vừa cảm động vừa bối rối, không thể nhìn thấy anh có cảm nhận gì trong lòng.
Máy chiếu vẫn đang phát ảnh quảng cáo, dần dần biến thành những hình ảnh biến động của cuộc hôn nhân đã ch.ết của tôi.
Rốt cục, Bùi Vĩnh Diễm tắt hình chiếu.
Lúc anh ta tuyên bố cuộc họp chấm dứt, tôi như từ trong mộng tỉnh lại, cuộc họp này, tôi như đi lạc vào cõi thần tiên mơ hồ, gần như một chữ cũng nghe không vào.
Sau khi Bùi Vĩnh Diễm nói ngắn gọn vài câu với mọi người, thì kết thúc cuộc họp, à, hóa ra cuộc họp này cũng không kéo thời gian quá dài, mọi người thu dọn mọi thứ xong, tôi cũng đứng lên, chuẩn bị hòa vào đám người đi ra ngoài.
Không ngờ ngay lúc tôi ôm hồ sơ đứng lên, anh ta lại gọi tôi quay lại.
“Đinh Đinh, cô chờ một lát.”
Tôi vội vàng quay đầu lại, chần chờ nhìn anh ta, anh ta thật sự gọi tôi ở lại.
Tất cả mọi người giải tán, phòng họp chỉ còn lại có tôi và anh ta.
Bùi Vĩnh Diễm bước đến đóng cửa lại, sau đó xoay người đi đến bên cạnh tôi.
Tôi rất chột dạ cúi đầu xuống, tôi nhìn mũi giày da của anh, không biết anh ta tìm tôi có chuyện gì, chẳng lẽ vừa rồi nhìn thấy tôi thất thần sao?
Quả nhiên anh ta hỏi tôi: “Đinh Đinh, cô đưa sổ ghi chép vừa rồi cho tôi xem.” Sau đó anh ta vươn tay về phía tôi.
Trời, tôi hoảng sợ, vừa mới rồi không theo dõi hình ảnh, anh ta nói về hướng đi của thị trường, trước đó lại viết vẽ gì đó trên bảng, nhưng tôi đã thất thần, một chữ cũng không nhớ.
Tôi ôm chặt quyển sổ, không ngừng hoảng hốt từ chối: “Tổng giám đốc Bùi, chữ viết của tôi rất xấu, viết rất lung tung, để tôi sửa lại một chút rồi sẽ giao cho anh xem?”
Vẻ mặt anh ta rất nghiêm chỉnh: “Tôi muốn xem bây giờ.”
Nói xong, anh ta không phân bua nữa, đoạt lấy quyển sổ trước ngực tôi, tôi thầm than ch.ết rồi.
Tiêu rồi, tôi là một phạm nhân có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, muốn viện cớ gì để giải vây cũng đừng nên nói ra.
Anh ta mở quyển sổ của tôi ra, vừa nhìn ghi chép của tôi, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Bởi vì, trên trang sổ của tôi, có viết ba chữ to rất rõ ràng: Đồ chó con.