Chương 31: Thị phi

Không lâu sau, đám người Liễu Kiếm biết được tin vợ chồng Văn Ngọc Hổ đến Long thành, đều cùng lão Kí, Trương Vô Ba quyết định nên vì bọn họ đón gió tẩy trần. Nhưng là bọn họ bận bịu mấy ngày cư nhiên ngay cả chỗ ở tửu lâu cũng không đặt được, cuối cùng vẫn là Thất Nương tìm Giang Ngư đặt chỗ ở Mễ Hương lâu của hiệu buôn Lưu gia.


Mễ Hương lâu trải qua hai năm nay không ngừng xây dựng thêm, đã trở thành tửu lâu đứng đầu Long thành. Diện tích phải lên đến mấy chục khoảnh, phía trước là đại sảnh, phía sau đông, tây, bắc còn có ba tòa lầu, ba tòa lầu này cùng với lầu chính ở phía nam vây kín thành một cái tứ hợp viện siêu lớn tựa như lâu quần. (cái này chắc là kiểu quần thể các tửu lâu ^^)


Ba tòa lầu đông, tây, bắc lần lượt có tên ‘ Dực Chẩn ’, ‘ Hành Lư ’ cùng ‘ Phong Lưu ’. Mỗi lầu đều có ba tầng, mỗi tầng có mười gian nhã phòng, mỗi gian nhã phòng đều có cửa sổ hướng vào trong viện, để tiện cho khách nhân xem ca múa biểu diễn ở dưới sân.


Lầu viện phía đông được thiết kế với những chiếc cầu nhỏ, phía dưới nước chảy róc rách, phía tây trồng những vườn hoa lớn, trong đó dùng đá vụn trải ra thành con đường nhỏ để đi qua, đặc biệt ở trung tâm là một khối đất bằng phẳng, xây đài cao để ca múa biểu diễn. Toàn bộ Mễ Hương lâu toát ra vài phần nhã ý, nhìn lên thật không giống tửu lâu.


Bọn họ hôm nay đặt phòng thứ tư tầng hai ‘ Hành Lư ’. Lúc bọn Văn Ngọc Hổ đến, mới có Trương Vô Ba tới.


Trương Vô Ba ở Long thành chỉ là một tên côn đồ vô danh tiểu tốt, từ khi cùng lão Kí ở một chỗ, lần lượt biết ôn ngọc công tử, mỹ nhân bao cỏ Văn Ngọc Đang, đệ tử Vọng Thiên phái, hắn cả đời cũng chưa từng thấy đắc ý như vậy. Hắn nghe mọi người kể lại chuyện bản thân trải qua đều như truyền kỳ, trong lòng hâm mộ vô cùng, thầm nghĩ bản thân nếu có một ngày như thế, coi như sống cũng không uổng phí. Cho nên hắn càng tích cực cùng bọn họ lui tới, mong đợi có một ngày chính mình cũng có thể gặp được một đại trường diện.


available on google playdownload on app store


Trương Vô Ba ân cần tiến lên phía trước nói: “Kim đại ca bọn họ có việc chưa thể thoát thân, kêu tôi trước tới chào hỏi, xong việc liền đến, lão Kí đau bụng đi nhà vệ sinh.”


Văn Ngọc Đang vì bọn họ giới thiệu qua, Trương Vô Ba nịnh nọt nói: “Nghe tiếng Văn thiếu tướng quân cùng đại danh Văn phu nhân đã lâu, hôm nay có duyên gặp mặt thật sự là phúc phận ba đời.”
Văn Ngọc Đang cười to: “Trương Vô Ba ngươi có phải học theo lời thoại kịch không, ta nghe mà nổi da gà.”


Văn Ngọc Hổ cùng Thất Nương nhìn nhau cười: “Ta sớm đã không phải cái gì Văn thiếu tướng quân, huynh gọi ta Văn Ngọc Hổ là được.”


Trương Vô Ba lợi dụng thời cơ, lập tức một câu một tiếng Ngọc Hổ huynh, hắn ân cần châm trà tiếp nước cho mọi người, La Di Ca cười nói: “Vô Ba huynh không cần vội, kêu tiểu nhị làm đi.”
Đây là điều Trương Vô Ba thích ở La Di Ca, La Di Ca chưa bao giờ bởi vì hắn là một tên côn đồ mà xem thường hắn.


Trương Vô Ba nói: “Không có việc gì không có việc gì, tìm bọn họ đến còn không bằng chính mình động thủ mau chút, huống chi thiên hạ này có mấy người được may mắn châm trà cho những nhân tài ngày xưa thiếu tướng quân, ôn ngọc công tử, đặc biệt là Long Giao quốc chí bảo, thiên tiên chuyển thế _ Văn phu nhân.”


Thất Nương nghe được buồn cười nói: “Huynh cũng nói ngày xưa, đó chính là nói hiện giờ chúng ta sớm đã cái gì cũng không phải.”


Trương Vô Ba nói: “Ai nói? Phu nhân ở trên đường hỏi một chút, trong Long thành này người nào nghe dến thanh danh Ngọc Hổ huynh cùng phu nhân mà không giơ ngón tay cái, còn La công tử, người khác cũng chỉ hiểu nhầm huynh vì sai lầm của cha huynh mà thôi, năm đó cứu Ngọc Hổ huynh cùng phu nhân cũng không phải tính mạng một người bình thường, đó là vận mệnh quốc gia Long Giao quốc chúng ta a!


Bọn họ đang nói, từ phía ngoài nhã gian truyền đến một trận cãi nhau, nghe thanh âm trong đó hình như có lão kí, mọi người kỳ quái, Trương Vô Ba mở cửa đi ra ngoài thăm dò.
Văn Ngọc Đang nghe lão kí nói: “...... Lão Tử cũng không phải cố ý, chẳng qua là chạm vào một chút.”


Một thanh âm khác nói: “Hừ, ngươi cũng không nhìn một cái người ngươi đụng là ai? Dễ dàng như vậy đã muốn đi, nào có tiện nghi như vậy?”
Nhã gian bên trái truyền ra thanh âm tựa như kim thạch tương kích nói: “Lão Tam, ngươi ở đó nháo cái gì, làm cho Hầu gia đợi lâu, còn không mau tiến vào?”


Người nọ trả lời: “Đã biết đại ca.”
Rồi lại hướng lão Kí nói: “Coi như ngươi gặp may mắn, này, tiểu tử ngươi lấy mười hai lượng bạc ra bồi tội, chúng ta cứ như vậy quên đi.”


Người này lại ngang ngược bá đạo như vậy, Văn Ngọc Đang giận dữ, đứng dậy vừa muốn đi ra, Văn Ngọc Hổ một phen giữ chặt nàng, lắc đầu, hắn nghe hơi thở người này trong lúc đó bình ổn, ngay cả trong lòng khó chịu cũng không có một tia biến hóa, liền biết khác thường, huống chi người trong nhã gian bên trái kia thanh âm giống như kim thạch tương kích, xem ra nội công của hắn nhất định thâm hậu, A Đang đi ra ngoài chỉ sợ sẽ chịu thiệt.


A Đang thấy thần sắc của hắn, biết ý, cũng không can thiệp vào, nghiêng người để cho hắn qua.


Long thành hiện giờ quả nhiên là nơi thị phi nơi, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp người công phu mạnh như thế. Văn Ngọc Hổ đang muốn đi ra ngoài nói chuyện, lão kí đã giận dữ: “Đừng nói Lão Tử không có tiền, ngay cả có tiền cũng không cấp......”


Trương Vô Ba đứng ở cửa lên tiếng phụ họa: “Đúng, thế nào lại không phân biệt phải trái như vậy, lại không đụng thương liền đòi mười hai lượng bạc, đây không phải rõ ràng là bắt chẹt sao?”


Lúc này nghe được thanh âm mở cửa ở nhã gian bên trái, một người đi ra nói chuyện: “Mạc Tam tiên sinh là khách quý của Hầu gia chúng ta, ngươi hãy nhanh đền bạc rồi đi, miễn làm ồn ào quấy rầy nhã hứng của Hầu gia chúng ta, đến lúc đó ngươi chỉ có nếm mùi đau khổ.”


Hầu gia? Người nào Hầu gia? Đám người Văn Ngọc Hổ kinh ngạc.
La Di Ca khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Định Lương Hầu.”


Đúng lúc này, nhã gian bên phải phòng của Thất nương truyền ra một trận cười to nói: “Ta nói ngươi Nhạn Sơn Môn như thế nào tới Long Giao quốc chúng ta còn kiêu ngạo như vậy, trách không được...... Nguyên lai là leo lên được cành cao, như thế nào Đông Li Quốc không có Hầu gia? Trông mong đến nơi đây vuốt mông ngựa.”


Nhạn Sơn Môn là môn phái có tiếng tăm nhất Đông Li Quốc, Văn Ngọc Hổ trước kia cũng có nghe qua.
Hạ nhân Định Lương Hầu nói: “Hầu gia chúng ta là Định Lương Hầu, ngươi dám nói như vậy.”


Mạc Tam giận dữ: “Tạ Đinh, ngươi đi ra cho ta, lần trước chúng ta còn chưa có phân cao thấp, Lão Tử đến muốn nhìn Ưng Triển phái ngươi có bao nhiêu phần thực công phu.”
Thất Nương bật cười, cất cao giọng nói: “Người ta là ưng, các ngươi là nhạn, đây còn không phải là ưng tha nhạn sao!”


Ba gian nhã phòng, gian bên trái là Định Lương Hầu cùng người của Nhạn Sơn Môn, gian giữa là Thất Nương bọn họ, bên phải là Ưng Triển phái, Thất Nương vừa mở miệng, trong gian bên phải truyền ra cười vang, làm cho Mạc Tam nộ khí đầy bụng.


Nhạn Sơn Môn bọn họ ngày thường ở Đông Li Quốc ngang ngược thành quen, tới Long Giao quốc cũng không biết thu liễm, cho nên cùng các môn phái Long giao xảy ra xung đột, có một lần cùng Ưng Triển phái xung đột, đệ tử Ưng Triển Phái liền lấy danh hào hai bên ra giễu cợt, từ đó về sau hai nhà liền kết thù.


Thất Nương phản ứng nhanh nhẹn, nghe được Tạ Đinh có ý hỗ trợ, có tâm tạ ơn hắn, liền cố ý chế giễu Mạc Tam, cho dù song phương động thủ, có người hỗ trợ luôn không sợ chịu thiệt, nào biết lời này chính là tử huyệt.


Tạ Đinh cười quái dị nói: “Cô nương nói quả là đúng, Mạc Tam, lời này cũng không phải là chúng ta tự mình thổi phồng...... Có thể thấy được công đạo tự tại nhân tâm.”


Ưng Triển Phái bọn họ sống tại Tắc Ngoại, thảo nguyên đại mạc Tắc Ngoại dưỡng dục ra những con người dũng cảm bất kham, làm sao đem cái gì ‘ Mã gia ’ ‘ Hầu gia ’ đặt ở trong mắt, huống chi cái này là ác danh bên ngoài của Định Lương Hầu.


“Ngươi...... Các ngươi đúng là loại người ngang ngược, dám...... Dám như vậy đối Hầu gia? Không muốn sống nữa sao?” Hạ nhân Định Lương Hầu không dự đoán được hắn khoe ra danh hào Định Lương Hầu, cư nhiên không ai sợ, không khỏi lắp bắp có chút luống cuống.


Trương Vô Ba thét một tiếng kinh hãi, sau đó nghe được vài tiếng trầm đục, Văn Ngọc Hổ, Văn Ngọc Đang lao ra, liền nhìn thấy đệ tử Vọng Thiên Phái đang trông nom lão Kí bị thương, Kim Bất Hoan đang cùng một người động thủ, hai người trong nháy mắt giao thủ đã vượt qua năm sáu chiêu.


“Lấy người không liên quan trút giận, còn gọi gì là anh hùng?”
“Người ta là thẹn quá hóa giận, đương nhiên muốn tìm về mặt mũi.”
Người Ưng Triển Phái trong phòng phía bên phải cũng nghe ra bất thường, hai người lao ra, thấy có người ra tay bọn họ kẻ xướng người hoạ nói.


Bên trái nhã gian người thanh âm kim thạch nói: “Mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nguyên lai Vọng Thiên Phái cũng tới Long thành, lão Tam, dừng tay, nói không cần nháo còn không tiến vào cho ta.”
“Nhưng đại ca, bọn họ......”


“Nếu không phải ngươi gây chuyện ở phía trước, người khác như thế nào lại chọc giận ngươi, tiến vào!” Hai chữ cuối cùng cực kỳ nghiêm khắc. Người này phi thường cẩn thận, Ưng Triển Phái cùng Vọng Thiên Phái đồng thời tới, chính là hắn ra tay cũng chưa chắc thắng được, cho nên ở tình huống không nắm chắc hắn không muốn gây chuyện thị phi.


Kim Bất Hoan nghe được người nọ phía sau cánh cửa, chỉ dựa vào tiếng gió khi hắn cùng Mạc Tam so chiêu đã biết chiêu thức của mình, trên mặt cũng lộ ra thận ý.


Mạc Tam thu tay lại phẫn nộ tiến vào phòng, đệ tử Ưng Triển Phái với người thanh âm kim thạch kia rất có cố kỵ, thấy Mạc Tam vào phòng cũng liền lui trở về. Kim Bất Hoan hướng Văn Ngọc Hổ nháy mắt ra dấu, cũng đỡ lão kí vào nhã gian.


“Kí huynh làm sao vậy?” La Di Ca thân thiết nói, hắn không muốn người của Định Lương Hầu nhận ra mình, nên không đi ra ngoài.


Mạc Tam trong lòng bực mình trước lấy lão kí khai đao, lão kí không phải đối thủ của hắn, may mắn Kim Bất Hoan bọn họ đúng lúc chạy tới, thương thế cũng không tính là nghiêm trọng. Tuy không nghiêm trọng, nhưng nghĩ tới nguyên do chịu nhục, mặt của hắn đỏ bừng.


Kim Bất Hoan trước hỏi nguyên do sự việc, Trương Vô Ba cướp lời đáp, Kim Bất Hoan nghe được người tới là Nhạn Sơn Môn của Đông Li Quốc, gật đầu nói: “Vừa mới đem Mạc Tam kêu đi vào chắc hẳn là Mạc lão đại Mạc Minh Đức, hắn là chưởng môn Nhạn Sơn Môn, thế hệ chưởng môn nhân trước đó chính là cha hắn, trong ba huynh đệ bọn họ công phu của hắn cao nhất, nghe nói công phu của hắn trò giỏi hơn thầy, so với hắn cha năm đó còn muốn hơn một chút.”


Lại nghe được cách vách giúp đỡ chính là Ưng Triển Phái, cười nói: “Trách không được Mạc Minh Đức không cho Mạc lão Tam nháo sự, nguyên lại là vậy.”


Việc này đã sớm kinh động đến tiểu nhị, thấy khách nhân nhà mình có người bị thương, vội đi chuẩn bị thuốc trị thương, Thất Nương lại phân phó tiểu nhị, đem hóa đơn của Ưng Triển Phái tính vào cùng của mình.


Thất Nương nói tiếp: “Chính là bởi vì ở Long Giao quốc, Mạc lão Đại mới ẩn nhẫn như thế, nếu không người này nào có chịu nhục, hắn đã sớm tự mình động thủ, ta đoán hắn chỉ sợ đã phân phó Mạc Tam không nên gây chuyện, đáng tiếc Mạc Tam này chỉ biết làm chuyện xấu, bên ngoài nhất định là vì hắn gây ra không ít phiền toái.”


Kim Bất Hoan cười nói: “Vị này nhất định là danh vang rền thiên hạ Văn phu nhân, tại hạ Kim Bất Hoan, vài vị này đều là sư đệ của ta, vị này chính là Liên Thành Môn Âu Dương huynh đệ.” Hắn cùng đám người Liễu Kiếm chính thức hướng Thất Nương bọn họ chào hỏi.


Giới thiệu xong, mọi người đều ngồi vào vị trí.






Truyện liên quan