Chương 59
Lúc Văn Ngọc Đang dùng tên bắn Phượng Vu Phi ở Mễ Hương Lâu thì có rất nhiều người ở đây đã từng nhìn thấy, cho nên biết nàng là ai, bỗng nhiên nghe thấy nàng kêu chạy mau thì nhất thời đều ngẩn ra.
“A Đang, xảy ra chuyện gì?” Kim Bất Hoan hỏi.
“Hào Khí Các bị người ta chôn thuốc nổ, nếu không đi chỉ sợ sẽ muộn mất.”
Một câu của Văn Ngọc Đang khiến mọi người đều kinh ngạc, làm cho mọi người nhất loạt đứng lên. Phượng Vu Phi cũng không cản Văn Ngọc Đang, ở một bên quan sát thần sắc mọi người.
Mai Tử Nhược sắc mặt nghiêm trọng: “Cô nương biết tin này từ đâu?”
Văn Ngọc Đang nói: “Chuyện này trong thời gian ngắn không nói rõ được, mọi người vẫn nên rời khỏi trang rồi nói sau.”
Mai Tiêm Tiêm nghe đến chuyện chôn thuốc nổ thì hết hồn, vừa mới nghĩ đã muốn chạy ra ngoài, nghe nàng nói vậy, vội nói: “Cha, Văn tỷ tỷ nói đúng, chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”
Lúc này đã có người chạy ra phía ngoài, bên cạnh lại có người nói: “Tỷ lệ ăn thua hôm nay rất cao, nếu bỏ lỡ thì đi đâu kiếm cơ hội phát tài như thế này, Văn cô nương, cô không nói cho rõ ràng, muốn chúng ta công toi chỗ bạc này sao?”
Vừa mới nói như vậy, đám người chạy ra phía ngoài dừng lại quan sát. Trong đám người đã có người giác ngộ, thầm nghĩ tỷ lệ ăn thua lớn như vậy ai đảm bảo nhà cái không âm thầm giở trò quỷ, nói không chừng chính là nhà cái tung lời đồn muốn đuổi bọn họ đi cuỗm một món lớn.
Người nói chuyện chính là một nam nhân vóc người nho nhỏ sắc mặt âm trầm, hắn thấy mọi người dừng lại, làm như thở dài, lại nói: “Thật ra sáng nay nhà cái mới đề cập tới tỷ lệ ăn thua là một ăn hai mươi, nếu như…”
Hắn buông nửa câu rồi không nói được nữa, bởi vì hắn bị một tay Phượng Vu Phi chặn họng.
“A ——-” một tiếng hô mềm mại ở bên cạnh, tiếp theo là tiếng gầm của Mai Tử Nhược: “Ngươi mau buông Tiêm Tiêm ra.”
Mọi người quay đầu sang trái thì nhìn thấy, Mai Tiêm Tiêm bị một nam nhân áo xám dùng một con dao ngắn kề ở cổ.
Sự việc đồng thời phát sinh ở cả hai bên, mọi người liền sửng sốt.
Nam tử áo xám kia nói: “Nhược Tử, ngươi không nhớ ta sao? Nếu không phải ngươi, ta cũng không mất vợ mất con, hôm nay nữ nhi của ngươi rơi vào tay ta coi như báo ứng.”
Mai Tử Nhược chỉ có một cô con gái này, thấy ái nữ bị uy hϊế͙p͙ thì lòng nóng như lửa đốt: “Mai mỗ chưa từng gặp tráng sĩ, vị tráng sĩ này có phải nhận lầm người hay không?”
Người áo xám kia nhe răng cười nói: “Ngươi thực sự đã quên rồi sao, hoặc là giả bộ không biết, nhưng mà ngươi cho dù có hóa ra tro ta cũng không quên được…”
Tay phải Phượng Vu Phi vẫn chặn ở cổ của nam nhân có vóc dáng nhỏ bé, cùng Văn Ngọc Đang trao đổi ánh mắt, hai người đều cảm thấy sáng tỏ. Bởi vì thời gian cấp bách, nhân lúc đi đường hai người bọn họ đã thương lượng đến kế đả thảo kinh xà thật tốt, đem gian tế lẩn trong đó lôi ra chỉ cầu tốc chiến tốc thắng. Mà Mai Nhược Tử rõ ràng không quen biết người áo xám này, hắn lại cố ý càn quấy, trong lúc vô ý cứ tiến về phía cửa, rõ ràng là muốn đục nước béo cò. Đáng tiếc những người khác không hiểu gì cho nên chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, không ai ngăn cản hắn.
Thấy Mai Nhược Tử cùng hắn tranh cãi, Văn Ngọc Đang âm thầm tiến tới gần người áo xám, người nọ thấy thì kinh ngạc, quát: “Văn tiểu thư nếu tiến thêm một bước, ta sẽ không khách khí.”
Văn Ngọc Đang chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn chậm rãi thối lui về phía cửa, nàng buôn hai tay xuống rồi nhẹ nhàng rung lên, ám tiễn ở trong tay áo trượt xuống tay: “Vị tráng sĩ này nhất định là nhận lầm người rồi, Mai bá bá cả đời quang minh lỗi lạc sao có thể làm ra việc thất đức như vậy được, tráng sĩ trở về điều tr.a cho rõ mới là tốt nhất, để tránh tổn thương người tốt.”
Người áo xám uy hϊế͙p͙ Mai Tiêm Tiêm thối lui tới cửa phòng, mắt thấy bản thân sắp đạt được mục đích, hắn nhếch môi nói: “Các vị ở trong này hưởng thụ thời khắc cuối cùng đi!”
Khi đi đến bên ngoài cửa thì nhanh chóng đẩy Mai Tiêm Tiêm vào trong, tay phải thì sờ một chậu lan điếu lộ ra ngoài cây cột trụ ở cửa… Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ám tiễn của Văn Ngọc Đang run lên, nháy mắt chỉ nghe thấy tiếng thét thảm trong phòng, tay phải cùng tay trái của người áo xám đồng thời bị đóng đinh trên cây cột.
Nhất định có cái gì đó không đúng, nếu không hắn sẽ không nói là thời khắc cuối cùng, Văn Ngọc Đang không cần nghĩ ngợi nói ——-
“Mọi người còn chờ cái gì? Chờ để cùng nhau chôn tại đây sao?” Phượng Vu Phi vừa kéo Văn Ngọc Đang liền nhảy về phía cửa ra. Nhất thời tất cả mọi người đều hành động.
Người áo xám kia cắn chặt răng, không để ý đau đớn mạnh mẽ giơ tay trái về phía chậu lan điếu mà sờ.
Khi người thứ nhất chạy vội tới cửa để ra khỏi các, “Keng ——–” một cái rào sắt từ trên trời rơi xuống chặn người ra ngoài. Chỉ chậm một bước, Phượng Vu Phi trừng mắt nắm lấy cái rào sắt, hắn nhanh chóng vỗ một cái theo phản lực ở tay hướng về phía cửa sổ nhảy tới, “Keng ———-” tiếp theo lại vang lên vài tiếng động như vậy, tất cả các cửa sổ đều bị rào sắt phong tỏa.
“Thả chúng ta ra, thả chúng ta ra…” Lúc này mọi người hoảng sợ, đều xuất ra binh khí chặt chém, chỉ là đao kiếm chém lên cái rào sắt kia nhưng nó lại không có chút sứt mẻ nào, lúc này mới phát hiện đây là thép được tinh luyện tốt nhất, thép tốt như vậy, đao kiếm bình thường sao tổn hại được.
Kim Bất Hoan nói: “Sư phụ, xem tình hình này thì phải mượn Tiêu Diêu đao của người thử một lần.”
Người áo xám kia dùng hết khí lực mới chạm được vào cơ quan ở mặt sau của chậu Lan Điếu, giờ cũng không thể động đậy được nữa, bị đóng đinh ở cây cột hắn cười ha ha nói: “Vì các ngươi, chủ tử của ta đã hao hết tâm tư, trong rào sắt này có bỏ thêm ô thiết, trừ phi là đao kiếm được luyện từ ô thiết nếu không cũng đừng nghĩ tới việc chém đứt nó? Ta không ra ngoài thì đồng bạn của ta nhất định sẽ tới xem, đến lúc đó ta sẽ tự tay đốt hỏa dược mời các vị cùng nhau đến cửu tuyền.” (sắt đen)
Làm sao có thể? Dùng ô thiết luyện rào sắt?
Trên đời nghe đồn có khoáng thạch ô thiết, trong binh khí chỉ cần bỏ một lượng nhỏ như móng tay vào đó sẽ khiến nó trở thành thiên hạ đệ nhất binh khí, nhưng mà ô thiết là vật hiếm, nghe nói trên đời này chỉ có một thanh binh khí được luyện từ ô thiết, nhưng mà trăm năm trước đã thất truyền. Nếu như quả thật là dùng ô thiết tinh luyện, bọn họ…
Mọi người cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, mội số người chửi ầm lên, một số khác thì chưa từ bỏ ý định tiếp tục dùng đao kiếm chém lên rào sắt. Quả nhiên rào sắt kia giống như lời nói của người áo xám, bảo đao của các đại môn phái đều không dùng được.
Bên này loạn thành một đoàn, trà thính bên kia vẫn hài hài hòa hòa, các vị đại nhân chậm rãi phẩm trà ngon, không kìm được âm thầm tính toán lợi nhuận mình có thể nhận được. Lăng quản sự đang cùng một vị đại nhân nói chuyện phiếm, thì một hạ nhân bưng nước trà ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.
Cái gì? Không tìm được mấy vị đại nhân kia, ngược lại người của bọn họ bị mất tích tới mấy người liền? Sắc mặt của Lăng quản sự có chút khó coi. Không ổn, nhất định đã xảy ra sai sót, hắn rất nhanh hiểu ra, cười cười nói vài câu với các vị đại nhân rồi rời khỏi trà thính.
“Đem người của chúng ta ở bên trong đều gọi hết ra, đem thị vệ bên ngoài dụ hết vào, kéo cơ quan.” Hắn vừa ra khỏi cửa thì bình tĩnh nói.
Hạ nhân kia sửng sốt: “Nhưng còn vài vị chưa tới…”
“Nhất định đã có chuyện, không quản được nhiều như vậy, nếu lại chờ chỉ sợ đêm dài lắm mộng, nhanh đi làm đi, việc này ta sẽ một mình gánh chịu.”
Thị vệ ngoài cửa của mấy vị đại nhân bị hạ nhân đi tới lôi kéo nói mấy câu, bọn họ đều hướng về phía trà thính đi tới… Lăng quản sự khóe miệng hơi nhếch, tuy nói không thể một lần tóm hết, nhưng vẫn miễn cưỡng như ý chủ tử, hắn có thể bàn giao được.
Nhưng mà ý cười của hắn còn chưa đạt tới đáy mắt, tình thế liền thay đổi, vài tên thị vệ kia đi tới cửa, chia ra hai bên đồng thời ra tay, hạ nhân đang đứng cúi đầu hầu hạ trong nháy mắt liền ngã xuống mấy người, còn lại thấy tình thế không ổn bắt đầu ra tay chống đỡ nhưng đã mất tiến cơ.
Các vị đại nhân đang ở trong phòng nghe được động tĩnh ở bên ngoài thì đi ra coi, Lăng quản sự vẻ mặt cầu xin hô: “Đại nhân, các vị đại nhân cứu mạng, chúng tiểu nhân đã làm điều gì sai, sao phải đối đãi với chúng tiểu nhân như vậy.”
Người bên ngoài còn chưa có mở miệng, thì một giọng nói uy nghiêm phía sau hắn vang lên: “Đem đám gian tế xung quanh đây áp giải tới chỗ quân phòng thủ thành Bác, trông coi cẩn thận.”
“Tôn tướng!”
“Tôn tướng?”
Đã xảy ra chuyện gì? Sao Tôn tướng đích thân hạ lệnh bắt người? Vốn các vị đại nhân định mở miệng thét lệnh dừng tay thì lại hồ nghi nhìn chằm chằm Lưu thượng thư cùng La Di Ca đứng ở phía sau Tôn thừa tướng, trong lòng thoáng cái bất an.
La Di Ca nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên chỉ có như mới có thể ổn định cục diện trước mắt.
Đây là kết quả hắn cùng Long Giao Đế và Ứng Thiên mật đàm, tìm người có ảnh hưởng ở thời điểm thích hợp ổn định cục diện. Bởi vì nếu vạch trần việc này, ở trong ổ sói không có chuẩn bị tốt sẽ bị cắn trả. Nếu việc này La Di Ca ra mặt, chỉ sợ cục diện này sớm đã hỏng. Mà Tôn Vạn Lý người này đối với công danh giống như chỉ mưu cầu địa vị, đương kim Hoàng Thượng đối với ông ta vẫn ôn hòa, khiến cho ông ta ngồi ở vị trí thừa tướng kia vài năm cũng không có cảm giác lo lắng, nay chỉ cần cho ông ta một viên thuốc an thần, ông ta tuyệt đối sẽ cực kỳ phối hợp. Cho nên La Di Ca cho ông ta mang theo mật chỉ, làm cho ông ta ảo tưởng về một đạo thánh chỉ, một thánh chỉ ban thưởng lập công, cho nên đừng nói những người này thực sự là gian tế, cho dù bọn họ không phải gian tế thì ông ta cũng sẽ biến bọn họ thành gian tế.
“Tôn tướng, người này chính là thân thích của Tiêu thành thủ Hồi Độ thành, sao có thể là gian tế? Đại nhân cần phải tr.a xét cẩn thận.”
“Các vị đây là không tin bổn tướng?” Tôn Vạn Lý nghiêm mặt, “Thánh Thượng mật chỉ muốn ta đích thân tr.a xét gian tế trong sòng bạc gây hại cho quốc gia, việc này Lưu thượng thư cũng biết, chẳng lẽ nói hai người chúng ta cố ý vu oan hay sao?”
Nghe thấy là mật chỉ của Hoàng Thượng, trong đám người cũng có không ít người có quan hệ mật thiết với sòng bạc, nghe thấy thế thì không khỏi biến sắc, thông đồng với địch bán nước cũng không phải tội danh bình thường, đó là tru di cửu tộc đó.
Tôn Vạn Lý có thể ngồi ở vị trí thừa tướng hoàn toàn dựa vào thủ đoạn đưa đẩy khéo léo của ông ta, làm sao lại không biết tâm tư của mọi người, khụ một tiếng nói tiếp: “Phía sau sòng bạc còn có chủ mưu khác, bọn họ tương giao cùng các vị đều là có mục đích, Hoàng Thượng nói người không biết không có tội, nhưng mà về sau nếu tr.a ra có người dám cùng gian tế cấu kết sẽ luận tội phản quốc.”
Lăng quản sự kia nghi ngờ, vẫn nói: “Chúng tôi chẳng qua chỉ là vì kiếm bạc, sao lại trở thành gian tế, các vị đại nhân thương xót a, tôi vì các vị đại nhân mà ra sức làm việc…” Một thị vệ tiến lên nghiêm khắc đập một cái, hắn quỳ rạp xuống đất.
Các vị đại nhân câm như hến, cũng không dám nhiều lời.
“Di Ca,” La Di Ca quay đầu thì thấy Văn Ngọc Hổ đuổi tới, “Ta muốn đi giúp Lâm đại nhân thủ vững cửa thành, nơi này giao lại cho mọi người xử trí.”
La Di Ca gật đầu, lại hỏi: “Huynh có thấy A Đang không? Đệ cùng với nàng mới tách ra.”
Văn Ngọc Hổ nói: “Không có, hoặc có thể do người dưới đài luận võ quá nhiều ta không nhìn thấy, đợi lát nữa đệ lại đi tìm xem, ta đi trước.”
A Đang là nữ tử lại một thân hồng y, so với người bên ngoài rất bắt mắt, không có khả năng Văn Ngọc Hổ không nhìn thấy, xem tình hình chắc là không có ở bên kia, nhưng mà nàng vừa không ở trà thính bên này, lại không có ở luận võ đài bên kia, đến tột cùng là ở nơi nao, La Di Ca cảm thấy hơi bất an, nhưng trước tiên chú ý quan sát phía trước quan trọng hơn.
La Di Ca thấy việc đã định, tiến lên nói: “Các vị đại nhân cứ yên tâm, Tôn tướng hiện đã xác minh, sòng bạc này chính là do gian tế dựng lên, ý đồ tổn hại tới trụ cột của Long Giao quốc chúng ta, cướp đi tính mạng của các vị đại nhân.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến, không có ai là không quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình, nghe thấy có liên quan tới mạng nhỏ của mình, vội mở miệng tuân theo.
Thấy La Di Ca tặng công lao việc này cho mình, trong lòng Tôn Vạn Lý chấn động, nếu sau này luận công ban thưởng, con đường làm quan của hắn… Nhất thời trong lòng cảm kích La Di Ca vạn phần, ông ta có đi có lại nói: “Nếu không có tin tức của La công tử, bổn tướng cũng không thể kịp thời hiểu được âm mưu của bọn chúng.”
Ông ta nghiêm mặt: “Các vị không biết đó, dười trà thính có chôn thuốc nổ, chỉ chờ bổn tướng cùng Lưu thượng thư vừa đến, bọn chúng sẽ hành động.”
Mợi người ồ lên biến sắc, rốt cục trụ không nổi.
“Rầm ——-” một tiếng nổ, mặt đất rung động, mọi người nghiêng trái ngã phải.
“Là Hào Khí Các, là Hào Khí Các xảy ra chuyện.” Nhìn thấy nơi khói đặc bốc lên, một thị vệ hô lên.
La Di Ca ổn định thân mình, hướng về phía bên kia nhìn quanh, đột nhiên có một ý niệm không kiềm được dâng lên trong đầu, làm cho tâm hắn run rẩy không thôi.
A Đang, A Đang có thể hay không đang ở chỗ kia