Chương 20: Đoàn viên ăn chè trôi nước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau hai tháng an phận ở nhà thu xếp việc ở tháp cốt linh, tôi vẫn quyết định rời quê đến vùng khác sinh sống, tuy nguyên nhân lớn nhất không thể nói với người khác chính là hắn.
—— Yêu xa, thực sự quá xa cách.
Nhưng không nghĩ quá trình rời nhà tìm việc lần này suông sẻ bất ngờ, cuộc phỏng vấn ở đất bắc cho công việc đầu tiên đã thành công, ngay cả những bậc cha chú trong nhà cũng không nói nhiều lời hay là đến phá đám.
Hơn nữa —— bọn họ còn đến giúp.
“Thân Dậu à, căn lần này có thể thuận lợi bán đi đều là nhờ phúc của chú!” Đại La hào hứng nói với tôi, anh ta là đàn anh ở chỗ tôi tôi làm việc, công tác trong giới địa ốc được ba năm.
“Em cũng đâu giúp được gì, đều là đàn anh ở một bên chỉ bảo, em mới có thể thuận lợi như vậy.”
“Không, không, căn nhà kia là một âm trạch, từ khi chủ nhà rao bán đến nay cũng đã một năm, rất ít người đến hỏi thăm, giao cho chú một cái, chưa tới một tháng liền bán được nó rồi! Mà không chỉ căn này, hai căn bên đường Dân Sinh kia cũng từng phát sinh sự cố, qua tay chú một cái, tuần trước cũng bán được rồi… Chú rốt cuộc có bùa phép gì? Có thể đổi âm trạch thành dương trạch[1]?” Đại La tò mò hỏi thăm.
“Không có… Em thực sự chỉ là vận khí tốt.” Không thể nói đều là những người thân thích nhìn không thấy được của tôi giúp đỡ điều giải những “người chủ cũ” kia rời khỏi.
“Ha ha, tôi biết rồi, đây là bí mật thương mại.”
“Thực sự không phải…” Khi tôi đang định lại nói lời thoái thác thì chuông điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, “À, đàn anh, ngại quá, em nhận điện thoại.”
“Nhận đi, nhận đi.”
Tôi cầm lấy điện thoại đi động, sau khi nhìn dãy số, do dự một một chút, thở sâu rồi mới nhận điện, “A lô…”
“Thân Dậu, đông chí[2] nhớ phải về.” Là giọng nói ra lệnh của chị hai.
“Chị hai, em không phải đã nói đông chí em không có nghỉ…”
Đầu kia điện thoại lúc này lại thay đổi người nói chuyện, “Thân Dậu, đông chí nhất định về nhà đoàn viên là quy củ nhà chúng ta, tất nhiên phải về.” Là chị ba, khi nhận điện đặc biệt nói giọng trẻ con.
“Nhưng mà em không có nghỉ…”
“Thằng cháu đáng ch.ết! Mày nói dối, rõ ràng chính mày nói muốn nghỉ lễ Tràng Sinh gì đó, dùng cả kì nghỉ đông vào đó, đông chí mau trở về cho tao!” Đây… phải là chị tư, lại là chú ba tự tiện mượn thân thể chị…
Nói đùa gì vậy, bữa tiệc Giáng Sinh đều đã định trước rồi, bên Uy Thu cũng gạt công việc sang một bên dự định cùng nhau ăn tiệc, coi dạ hội Giáng Sinh và pháo hoa, còn có tiết mục buổi tối…
“Thân Dậu.”
“Cha…”
“Con nên biết nhà ta không tổ chức Giáng Sinh, hơn nữa đông chí lại là đại lễ toàn quốc, nhất định phải về.” Giọng cha nghe có chút bất đắc dĩ, đông chí là một ngày đoàn tụ gia đình, mà nhà chúng tôi chỉ cần đoàn viên, những người còn tại dương thế đều sẽ rất mệt.
Ôi, chính là như vậy tôi mới không thích đông chí, tôi lại nhìn không thấy…
“Thân Dậu.”
“Mẹ, con…”
“Đông chí là lễ lớn của năm, con sẽ quay về chứ?”
“Dạ….” Một câu nói của mẹ, tôi vẫn là không có cách kháng lệnh.
“Anh, anh phải về đó! Vậy giúp em mua EeePC làm quà Giáng Sinh đi! Em muốn cái màu trắng.”
“Thân Dậu, chị muốn túi CELINE!”
“Giúp cha mua một cái dao cạo râu chạy bằng điện mới đi, cái cũ này dùng không tốt.”
… Rốt cuộc ai nói nhà ta không kỉ niệm Giáng Sinh!?
Sau khi đặt máy điện thoại xuống, tôi đi gặp quản lí đổi lại thời gian nghỉ, nguyên tưởng là quản lí sẽ nói tôi vài câu, không ngờ ông ta lại thoải mái đáp ứng tôi liền lập tức.
“Muốn đổi thời gian nghỉ đông đến đông chí hả? Được, đông chí nên về nhà cùng các thành viên trong gia đình sum họp ăn chè trôi nước.” Quản lí khoanh tay gật đầu.
“Cảm ơn quản lí.”
Khi tôi định rời khỏi thì quản lí lại gọi tôi: “… Thân Dậu… Tôi cảm thấy rất kì lạ.”
“Quản lí?”
“Hôm qua tôi mơ thấy chú sẽ đến tôi xin nghỉ ngày đông chí đó rồi… Hơn nữa từ sáng sớm trở đi bả vai tôi vẫn luôn thấy nặng, giống như là có người luôn đè lên, đến vừa nãy sau khi cho phép chú nghỉ đông xong lại đột nhiên trở lại nhẹ nhõm… Với việc này, có gì… có liên quan gì không?”
“…”
“Rốt cuộc vẫn bắt cậu cùng tôi trở về…” Tôi có chút áy náy nhìn Uy Thu, sau khi gọi điện cho hắn, nói với hắn lễ Giáng Sinh không thể ăn tiệc, hắn vậy mà lại nói muốn đổi lại thời gian nghỉ đông cùng tôi trở về.
“Không sao, mọi người cùng nhau trải qua đông chí cũng rất vui mà, tôi cũng lâu rồi mới gặp lại chú thím, còn có chị và em gái nữa.” Hắn dịu dàng, hòa nhã đặt tay lên vai tôi nói.
Cha mẹ Uy Thu mất sớm, hai chị lại lấy chồng nước ngoài, hắn dường như rất hoài niệm loại cảm giác gia đình náo nhiệt này.
Hai chúng tôi vừa mới đi tới cửa, Bát Quái và Dịch Kinh liền phấn khích lớn tiếng sủa.
“Bát Quái, Dịch Kinh!” Tôi hài lòng xoa xoa mặt chúng nó, khi còn ở trong nhà luôn cảm thấy phải dẫn chúng đi dạo rất phiền phức, đến bắc bộ ngược lại rất nhớ chúng nó…
“Bát Quái! Mày lại tiểu tiện lên người tao rồi!”
Chị ba đi ra khỏi cửa cười nói: “Nó gặp chú quá vui mừng rồi, Uy Thu cũng tới rồi à, mau vào, mau vào, mùi nước tiểu bên ngoài rất thối.”
Chị ba vừa nói vừa kéo mạnh Uy Thu không bao giờ đủ sức chống lại các bà chị vào cửa, tôi nhìn bọn họ lầm bầm tự nhủ: “… Thật không hiểu rốt cuộc là ai bảo tôi về trải qua đông chí…”
Hồi ở bậc tiểu học có học qua rằng, ngày đông chí có ban ngày ngắn nhất ở bán cầu bắc, ban đêm dài nhất, nói cách khác, chính là “đạt đến âm cực”, là “khởi đầu dương khí”, trong đó có đạo lý lớn lao gì thì tôi không hiểu, nhưng từ nhỏ tôi chỉ biết, hôm nay là này bận rộn nhất trong nhà tôi, bởi vì tất cả mọi người sẽ trở về nghỉ lễ.
Mới vừa vào cửa còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị gọi vào nhà bếp giúp nấu chè trôi nước, mẹ đang nấu một nồi lớn chè trôi nước thoạt nhìn có thể cho hai, ba mươi người ăn, trên bàn cũng đã bày lên ba mươi cái bát, mà cả nhà tôi thêm Uy Thu nữa mới có chín người, những cái còn lại đều là để dâng lên các bậc cha chú.
“Ôi chao, chè trôi nước còn chưa làm xong sao?” Chị cả thò đầu tiến vào hỏi.
“Chị cả, chị về rồi? Cũng sắp xong rồi, ba viên, bốn viên…” Chị hai đang chuẩn bị chén bát ngẩng đầu hỏi, “À! Sao không thấy anh rể?”
“Hắn vẫn vô dụng như vậy, Uy Thu người ta ngoan ngoãn ở trong phòng dạy em gái dùng máy tính, hắn vừa tới đã choáng váng, hiện tại đang ở trên xe nghỉ ngơi.” Chị cả vừa nói vừa đi đến bên cạnh tôi, “Thân Dậu à, chú thật đúng là chọn được chồng tốt mà.”
“… Cái gì mà chồng tốt! Tôi cũng là nam nha.” Tôi giận dữ nói.
“Chú khỏi phải ngụy biện, chúng tôi đều biết chú là… Ha ha.”
Chị cả cười đến nỗi tôi dựng cả tóc gáy, “… Là gì?”
“Không có gì… Tôi muốn giúp, bát này là của ai?”
“Chú cả, phải xếp chín mươi tám cái.”
Khi mấy người chúng tôi đếm đủ số lượng, sắp xếp xong xuôi, trên bàn chất đầy chén bát, bên trong bát chứa viên viên bánh trôi nước rắn chắc, no đủ, không trắng thì hồng, còn có bánh trôi nước mặn bỏ thêm rau đồng hao và nha đam phía trên. Bát đầy nhất thật sự là cả một “công trình xây dựng” kì công, chứa trên một trăm ba mươi hai viên bánh trôi nước.
“Có thể đến ăn chè trôi nước rồi!”
Mẹ lớn tiếng gọi, không tới mười phút mọi người liền tụ tập xong, trừ chồng chị cả không có cách nào đứng dậy được, vẫn đang ở bên trong xe nghỉ ngơi.
Trên bàn không chỉ có chè trôi nước, còn có hoành thánh và sủi cảo.
“Chú năm đang ầm ĩ nói tại sao không có hương thịt…” Chị hai vỗ đầu nói, dáng vẻ như là chú năm đang bên cạnh lải nhải không thôi.
“Hương thịt hẳn không phải là…” Uy Thu nhìn tôi ngờ vực hỏi.
“… Đúng, đúng là hương thịt, chú năm hình như hằng năm đều ầm ĩ vụ này.” Tôi trả lời.
“Chú năm ngày trước ở Kim Môn tham gia quân ngũ, mùa đông toàn là ăn thịt chó, nói thịt chó giải hàn.” Mẹ thản nhiên nói.
Chị ba lại nói: “Không có cách nào nấu cho chú đâu, nhà của chúng ta không ai chuộng ăn thịt, hơn nữa cũng không thể giao Bát Quái và Dịch Kinh cho…”
“Không được! Bát Quái và Dịch Kinh là chó của con!” Em gái hét lớn.
“Rõ ràng ngày thường đều là tôi trông nom.” Tôi bắt bẻ em gái.
“Sau khi con rời nhà, bây giờ giao cho cha rồi.” Cha vốn yên lặng ăn chè trôi nước bỗng dưng ngẩng đầu nói.
“… Cha, vất vả rồi…”
“Mẹ, vì sao trong bát của con chỉ có chín viên bánh trôi…” Đứa con trưởng nhà chị cả nhìn bánh trôi nước trong bát của mình.
“Con chín tuổi cho nên chỉ có thể ăn chín viên chè trôi nước, em con cũng vậy, tám tuổi tám viên, em gái thì bảy tuổi, cho nên ăn bảy viên.” Chị cả chỉ có những lúc nói với trẻ nhỏ mới có thể bày ra dáng vẻ hiền từ, đôn hậu.
“Ồ, con hiểu rồi, cho nên ông nội mới có nhiều viên chè trôi nước như vậy!” Cháu trai bên ngoại khác của tôi chỉ vào bát chè trôi nước kia, nơi không có ai ngồi, khờ khạo nói.
“Mẹ, mẹ, chè trôi nuớc này ăn ngon thật, bên trong còn gói kẹo đường nữa!”
Cô em nhỏ tuổi nhất nhà bày chè trôi nước lên nói, mọi người đều vì những lời này mà thấy choáng váng.
“Kẹo đường?”
“Đợi đã, chè trôi nước ai gói vậy?”
“Chị cùng mẹ, cả chị ba nữa… Còn có…”
“Còn có?”
Chị hai chỉ ra phía sau nói: “Bọn họ hình như cũng có giúp đỡ một chút…”
“Thảo nào vừa nãy dì Mai cười vui vẻ như vậy…”
“Dì Mai cũng ở đây à?” Rõ ràng tôi nhìn không thấy nhưng vẫn nhìn quanh trái phải tìm bóng dáng dì.
“Dì ở bên cạnh cậu.” Uy Thu cười nói.
“Ồ, cậu cũng nhìn thấy dì sao?”
Uy Thu nghiêng đầu, “Không, bình thường đúng là nhìn không thấy, tôi nghĩ hôm nay đặc biệt, à, dì bảo cậu mau ăn chè trôi nước đi, nói viên kia là dì gói.”
“Vậy sao?” Tôi vội vàng bỏ chè trôi nước vào trong miệng, nhưng trong nháy mắt cắn xuống cảm thấy không đúng lắm.
“Thân Dậu? Chú làm sao vậy, sao sắc mặt đột nhiên đờ ra vậy.”
“Đợi chút!”
Tôi che miệng lại, nhả dị vật trong miệng ra, là một đồng tiền xu cũ, dọc mép rìa có chạm trổ hình rồng rất đẹp, phía trên viết hai chữ —— “Nhất viên”[3].
“… Đây là?”
“À… Dì Mai nói đó là ông ngoại muốn cho chú tiền mừng tuổi…”
“…”
Vì sao bề trên ở thế giới bên kia cứ thích bày trò như vậy!
“… A, phải không? Được.” Uy Thu bỗng dưng lẩm bẩm, chắc là đang nói chuyện với dì Mai, sau đó hắn tiếp tục ăn chè trôi nước, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái, như là lặp lại động tác của tôi nhả một dị vật ra khỏi miệng.
“Oa, là nhẫn!”
“… Những hai cái?!”
“Không biết bên trong viên chè trôi nước của con có thể nào cũng có bọc nhẫn kim cương không…”
“Không công bằng, khi con kết hôn không hề có! Cha chồng, ông cố đều bất công.”
“Ai bảo hắn là đứa con trai duy nhất của nhà này, lấy chồng đương nhiên phải náo nhiệt một chút.”
“… Hóa ra khăng khăng muốn tôi gọi Thân Dậu về chính vì nguyên nhân này, ai, thực sự hơi luyến tiếc thằng con trai này…”
“Khi nào cử hành hôn lễ vậy! Em muốn thu tiền mừng!”
Đợi đã —— rốt cuộc là ai sắp kết hôn vậy? Tôi không muốn xuất giá a!
Cho nên tôi nói ghét nhất đông chí mà!
[1] Phong thủy chia làm hai lĩnh vực:
Âm trạch: Là cuộc đất dùng để chôn người ch.ết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người ch.ết được chôn vào một cuộc đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.Dương trạch: Là cuộc đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố. Dương trạch phải hài hòa với thiên nhiên, có môi trường tốt đẹp, làm cho con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.
(Theo Phong thủy @ wikipedia)
[2] Tiết
Đông chí
, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Theo định nghĩa này, điểm bắt đầu của nó trùng với điểm đông chí (tiếng Anh:
Winter solstice
) tại Bắc bán cầu theo quan điểm của khoa học phương Tây. Tuy nhiên, theo khoa học phương Tây thì nó là điểm bắt đầu của mùa đông tại Bắc bán cầu và tương ứng là bắt đầu mùa hè ở Nam bán cầu, thời điểm mà Mặt Trời xuống tới điểm thấp nhất về phía nam trên bầu trời để sau đó bắt đầu quay trở lại phía bắc.
Theo quy ước, tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 khi kết thúc tiết đại tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết tiểu hàn bắt đầu.
(theo Đông chí @ wikipedia)
[3]
Nhất viên:
một đồng. Đồng tiền mà truyện nhắc đến mình nghĩ là đồng xu này:
Đồng tiền Thân Dậu nhả ra (?)
[*]
Tháp linh cốt:
Tháp Linh Cốt