Chương 2

Sáng sớm từng tia nắng hừng đông từ ngoài cửa sổ từ từ đi vào, ngủ thật thoải mái, Liễu Tâm Tâm thỏa mãn lẩm bẩm một tiếng.
Bạch Bằng Triển tỉnh ngủ biết mình đang ở trên ngực cô gái nhỏ, nhưng mà dáng vẻ ngủ say của nàng ngọt ngào mà ngây thơ như thế, hắn thật sự luyến tiếc gọi nàng tỉnh lại.


Cuối cùng, cô gái đã ngủ đủ, ưm một tiếng, nhấc cái đầu xinh xắn lên, đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra, kinh ngạc nhìn Bạch Bằng Triển.
Một giây......
Hai giây......
Ba giây......
Giai nhân lắc đầu, nhắm mắt lại.
Năm giây sau lại mở lần nữa, vẻ mặt không dám tin. "Làm sao có thể chứ?"


Thanh âm mơ màng thật mềm mại, dễ nghe! Bạch Bằng Triển thầm nghĩ trong lòng.
"Tối hôm qua em nói muốn theo tôi tình một đêm, tự em bổ nhào vào trên người tôi." Bạch Bằng Triển chậm rãi giải thích,
Tiện thể quan sát dáng vẻ ngây thơ của mỹ nhân rời giường.


"Ôi ! Tôi suýt nữa đã quên!" Liễu Tâm Tâm lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
"Chúng ta đây tình một đêm xong rồi sao?"
Ai ôi, nàng thật là hồ đồ, vậy mà đã quên chuyện này.
"Em nói xem?" Bạch Bằng Triển cười gian tà hỏi ngược lại.


"Sau khi xong tình một đêm, tôi còn giúp em mặc quần áo ngủ sao?"
Cô gái nhỏ Liễu Tâm Tâm này thật đáng yêu. Trải qua một đêm này, Bạch Bằng Triển phát hiện bản thân mình có chút động tâm đối với Liễu Tâm Tâm!
"Tôi không hiểu......" Tình một đêm rốt cuộc là phải như thế nào chứ?


Sao lại có người ngủ không mặc quần áo chứ?
"Tình một đêm chính là......" Không để ý giai nhân kháng nghị, Bạch Bằng Triển đem Liễu Tâm Tâm ôm đến trên giường.
"Chúng ta nên hôn môi trước." Cúi đầu, hắn lập tức che kín cái miệng nhỏ đang hé ra, đem câu hỏi nàng muốn nói ra bao phủ trong nhiệt tình.


available on google playdownload on app store


"Ưm......" Liễu Tâm Tâm không kịp phản ứng, chỉ có thể để mặc chiếc lưỡi linh động của người hắn thừa cơ chui vào trong miệng của nàng, triền miên mãnh liệt đảo qua đảo lại lưỡi của nàng.


Đôi môi lửa nóng của Bạch Bằng Triển từ miệng đi tới chiếc cổ trắng nõn, bàn tay to cởi hết quần áo của giai nhân, muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
"Ưm......" nàng nhịn không được khẽ rên ra tiếng.


Vừa hôn lên da thịt trắng như tuyết, ngón tay mang theo ma lực đã giải phóng hai đồi nhũ hoa trắng nõn, đôi môi ẩm ướt nóng ấm cũng nháy mắt đã đến tới nhũ tiêm của nàng, làm toàn thân nàng run rẩy không thôi.


Bạch Bằng Triển thấp giọng nỉ non bên tai nàng, "Trừ bỏ hôn môi, chúng ta còn làm rất nhiều rất nhiều chuyện khiến em vui vẻ ......"
Tối hôm qua không kịp làm, sáng nay hắn phải sửa chữa cẩn thận.
"Đâu......" Mặt cười đỏ bừng, nàng ngay cả dũng khí giương mắt lên nhìn hắn cũng không có.


"Đừng thẹn thùng, cưng ơi."


Bạch Bằng Triển nhướng mày, khóe miệng mang một chút tà ý trêu đùa, cắn nhũ tiêm nõn nà của nàng, ôn nhu ʍút̼, ɭϊếʍƈ cắn, trêu đùa đến nỗi nàng cũng không thể khống chế chính mình, thân thể càng ngửa ra sau hơn, đôi nhũ hoa trắng muốt càng dựng đứng hơn ở trước mắt hắn, cảm nhận từng đợt sung sướng do hắn mang lại.


"Ưm......" Nàng phát ra tiếng thở dốc bất lực.
Hắn tách đùi của nàng ra...... Thân thể giai nhân nuột nà, trần trụi hiện ra trước mặt hắn, cúi đầu, hắn ɭϊếʍƈ cánh hoa non mềm.


"A......" Liễu Tâm Tâm bật ra tiếng nức nở mềm mại thanh thúy, vẻ mặt ửng hồng thân thể vặn vẹo, chỉ càng gia tăng kiềm chế của người đàn ông với nàng.
Bạch Bằng Triển nheo mắt ngắm nhìn dáng vẻ nàng đang vặn vẹo thật mê người..


Đầu lưỡi xoay tròn ở chỗ mật ngọt của giai nhân, ấn sâu, làm cho nàng không tự chủ được lại thở dốc, cảm giác như vậy làm cho nàng rất ngượng ngùng......
"Vì sao cơ thể của tôi trở nên tò mò kỳ quái......" Nàng vừa lắc đầu vừa nói.


Suy nghĩ trong đầu Liễu Tâm Tâm hoàn toàn hỗn loạn, không biết nên hình dung như thế nào.
"Sao lại kỳ quái?"
"Nóng ...... Nhưng là tò mò kỳ quái......" Liễu Tâm Tâm nỉ non, khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ dục tình cùng nghi hoặc.


Đầu lưỡi Bạch Bằng Triển giống như mang theo ma thuật, bừa bãi lướt qua lướt lại ở cửa động của nàng, nhưng đối diện với sự xâm phạm như vậy, thân thể của nàng cũng không cảm thấy chán ghét.
Dần dần, nàng hiểu thân thể mình đã trở về nguyên thủy, gào to đầu hàng.


Cảm giác rong ruổi thoải mái trong cơ thể nàng, làm cho nàng hoàn toàn sa vào trong thế giới dục tình, thầm muốn nhiều khoái cảm hơn nữa.


"Cảm giác thế nào? Rất thoải mái phải không?" Bạch Bằng Triển không ngừng khiêu khích đóa hoa của nàng, đầu lưỡi loanh quanh ở chỗ mẫn cảm non mềm của nàng, cho đến khi hang sâu của nàng ẩm ướt.


"Đừng......" Liễu Tâm Tâm khó có thể thừa nhận cơn khoái lạc lần đầu tiên trong đời của thân thể, hai chân run run, luồng nhiệt đang chạy tán loạn trong người nàng. Một trận khoái cảm mãnh liệt gặm nhấm thân thể nàng, nàng chỉ không ngừng phát ra hơi thở hổn hển phóng túng
"A a...... Tôi sắp không được......"


"Nhìn em mau sung sướng như vậy, không cần nữa sao?" Đầu lưỡi linh hoạt của hắn tiếp tục tiến công, muốn nàng vứt bỏ tất cả rụt rè.
"Ô......" Liễu Tâm Tâm hưng phấn mà thống khổ thấp giọng khóc nức nở, mồ hôi trên trán cũng từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn sao có thể đối với nàng như vậy?


"Ô...... Tôi không cần tình một đêm ! Không muốn không muốn......" Đối mặt với làn sóng cảm xúc xa lạ như thế, nàng bối rối không biết làm thế nào cho phải.
Bạch Bằng Triển cười mà không nói, một tay xoay lên vuốt ve thân thể của nàng, ép nàng xoay người, cặp mông xinh đẹp hướng lên trên.


"Chống tay lên." Hắn thấp giọng ra lệnh.
Liễu Tâm Tâm đưa tay để gối đầu, không hiểu ý tứ của người đàn ông này.
Lý trí của nàng đã bị một trận xâm lược mạnh mẽ đánh tan, nàng không hiểu bản thân muốn làm sao, trên người sẽ phát sinh chuyện gì......


Đối mặt với lời mời gọi của dục vọng, nàng đã vứt bỏ hết vũ khí mà đầu hàng.
"Em thật đẹp......" Bạch Bằng Triển nhìn bộ ngực trắng như tuyết và đường cong động lòng người của giai nhân trên cửa sổ kính trong suốt, khóe miệng mỉm cười vừa lòng.


"Đừng......" Rất xấu hổ...... Liễu Tâm Tâm đã nhìn thấy chính mình như thế ở trên cửa sổ, mặt đỏ tía tai.
Nhưng Bạch Bằng Triển hoàn toàn mặc kệ kháng nghị của nàng.
Nâng cao chiếc mông của nàng, vật nam tính đã sớm căng cứng chờ thúc vào, nhằm vào nơi nhỏ hẹp, dũng mãnh đi vào nơi nóng ấm.


"A a a a..." Liễu Tâm Tâm phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, nước mắt chảy ra từ đôi mắt bị dục vọng che lấp.
Biết người đẹp bây giờ nhất định cảm thấy đau đớn, nhưng nơi ấm nóng và chật cứng trong cơ thể nàng hấp dẫn hắn làm hắn không nhịn được chuyển động thắt lưng.


Hắn muốn chiếm giữ càng sâu!


"Đi ra! Anh đi ra mau......" Liễu Tâm Tâm thầm nghĩ muốn thoát khỏi loại đau đớn này, bởi đau như bị xé rách giữa hai chân mà không thể chống cự. Nàng nhấc mông vặn vẹo, muốn chống cự người đàn ông này, không nghĩ tới lại trở thành thúc giục khát vọng đang rục rịch của hắn, khiến hắn không khống chế được.


Ô...... Đau quá, tình một đêm ôi, nàng thật hối hận !
Nàng tình nguyện làm trinh nữ lãnh cảm, cũng không muốn bị chọc đau muốn ch.ết thế này.
Không cần, không cần, không cần, không cần......
"A-" Đau ch.ết đi ! Liễu Tâm Tâm lại lần nữa phát ra tiếng thét thê lương.


"Cố chịu một chút, qua một lúc sẽ không đau." Bạch Bằng Triển nửa lừa nửa gạt, nơi chật hẹp của nàng bao chặt vật to lớn của hắn, hắn chuyển động thân thể, giải thoát dục vọng.
"Thật sự rất đau......"


"Em đừng khóc, anh sẽ yêu thương em thật nhiều, nhịn một chút nữa." Ghé vào trên người nàng, hắn thong thả kéo ra rút vào, bàn tay to không những không buông nhũ hoa của nàng ra mà còn xoa nắn, không ngừng vuốt ve.
Hắn khiêu khích nàng lúc nhanh lúc chậm, đẩy nhanh vào cơ thể nàng, lún sâu vào bể ȶìиɦ ɖu͙ƈ vọng.


Cảm giác khác thường lập tức thoáng qua đầu nàng......
"Ưm......" Ham muốn cuồng liệt cuốn sạch nàng, một luồng khí nóng hổi xuyên qua cơ thể nàng, khoái cảm ngang ngược hoành hành trong nàng, Liễu Tâm Tâm không khỏi rên rỉ ra tiếng.
"Thoải mái chứ?" Hắn vừa lòng di chuyển lên đỉnh đầu.


"Tôi...... ưm......" Người đàn ông này trước sau đều rất vui thú, nàng hoàn toàn bị chìm đắm trong khoái cảm hắn mang tới, thỏa mãn mà rên rỉ.
"Cưng ơi, nhanh......" Hắn bị nàng cắn có hơi đau, nhưng lại cảm giác rất thoải mái, không khỏi thấp giọng tán thưởng.


"A......" Không thể ngăn cản người đàn ông đó thốt ra lời phóng đãng ở bên tai nàng, nàng chỉ có thể thả lỏng chính mình cúi đầu rên rỉ.
"Còn chưa đủ nhiệt tình nha." Hắn há miệng ɭϊếʍƈ qua ɭϊếʍƈ lại vành tai của nàng, cảm giác tê dại làm nàng run rẩy.
"Anh thích đàn bà nhiệt tình."


"Ưm......" Nàng nhịn xuống rung động trong lòng, cắn chặt hàm răng, nghĩ muốn khuất phục.
"Kêu ra đi!" Hắn ra lệnh!
"A......" Nàng thốt ra tiếng mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra.
Dục vọng vẫn chôn sâu trong huyệt động nhỏ bé của người đẹp, hắn dùng ngón tay tìm đến hạch hoa mẫn cảm của giai nhân.


Liễu Tâm Tâm tránh không được, thừa nhận khoái cảm khác thường, cảm xúc dâng lên đến đỉnh điểm.
"Ưm......" Nàng không tự chủ được, xoay thắt lưng và nhếch mông lên.
"Tốt lắm, chính là như vậy." Đầu ngón tay tăng thêm lực, dụ dỗ lối vào chật hẹp của nàng co đi rút lại.


"A......" Nàng có thể cảm nhận được vật to lớn của hắn đang ra vào ở trong cơ thể nàng.
Chuyển động nhanh của hắn làm cho nàng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, vật nam tính của hắn ra ra lại vào vào, thân thể của nàng đã sớm mẫn cảm đến không thể khống chế chính mình, nàng sắp chịu không nổi......


"Rất có thiên phú, kêu lớn tiếng một chút nữa đi." Miệng hắn vừa mỉm cười vừa lộ vẻ tà nịnh.


"Không chịu nổi rồi......" Động tác mãnh liệt của hắn xuyên qua thân thể nàng, cục thịt phình to thâm nhập vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể nàng, nàng không ngừng thét chói tai, cảm giác tất cả các dây thần kinh trong cơ thể đều bị đứt đoạn.


"Vậy sao?" Khóe miệng hiện lên nụ cười quyến rũ, Bạch Bằng Triển vô cùng vừa lòng với kết quả như vậy.
Hắn cố ý dùng tốc độ không giống nhau ra vào miền đất mẫn cảm của nàng, và không lấp đầy hết hư không trong cơ thể nàng.
Hắn muốn nàng đầu hàng toàn diện.


Sự mất mát do không chiếm được thỏa mãn đốt cháy lý trí của nàng, Liễu Tâm Tâm theo bản năng cong người lên nức nở đáp lại, "Còn muốn nữa...... Nhanh chút nữa! Xin anh......"
"Xin anh như thế nào?" Bạch Bằng Triển cười dài nhìn người con gái bị lửa dục vọng thiêu đốt.


"Đừng có ngừng......" Khuôn mặt của nàng cũng đã bởi yêu cầu ɖâʍ đãng của chính mình mà nhanh chóng bị thiêu đỏ!
Cười nhẹ, Bạch Bằng Triển từ từ rút ra, lại dùng đầu nhọn, để bản thân hoàn toàn xuyên qua nàng, lấp đầy hoàn toàn nơi ấm áp của nàng.


Liễu Tâm Tâm không tự chủ được nâng mông lên, muốn cùng hắn kết hợp chặt chẽ.


"Nhiệt tình thêm chút nữa......" Khối thịt phồng lên đã lâu không lưu tình chút nào càng ấn sâu vào cửa hang ướt át, hắn nhanh chóng thô bạo xuyên qua thân thể cực nóng của nàng, thanh kiếm nam tính cực lớn thâm nhập vào nơi cấm địa vẫn chưa từng được khai phá của nàng.


"Ưm-" cảm giác bị đâm khiến Liễu Tâm Tâm nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ sung sướng.


"Anh sẽ không để em thất vọng ." Bạch Bằng Triển nhẹ nhàng nói bên tai người đẹp, đồng thời lại lắc hông, tăng thêm sức tiến vào lui ra, khiến người con gái trong lòng rốt cuộc không nhịn được trào dâng khoái cảm trong cơ thể. Cùng lúc đó, tiếng rên rỉ yêu kiều không thể kiềm chế bật ra khỏi đôi môi Liễu Tâm Tâm......


Hắn nắm chặt vòng eo run run của nàng mà điên cuồng lắc hông, cho đến khi nàng tứ chi vô lực, hai chân vẫn mở rộng nằm phịch ở trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"A!" chịu không nổi kích tình mãnh liệt này, Liễu Tâm Tâm hét lên.


Vui sướng tích tụ đến cực hạn, rồi đột nhiên vỡ òa trong cơ thể nàng, giống như bị đẩy vào vực sâu không đáy mà không từ ngữ nào có thể diễn tả, nàng thét lên tiếng chói tai nghẹn ngào.
Bọn họ rốt cục đạt tới cao trào thiên đường ở trên thân thể của nhau -


Không biết trải qua bao lâu, kích tình vừa mới qua đi, Bạch Bằng Triển rút ra khỏi thân thể nàng, nhìn Liễu Tâm Tâm đang ngủ say bên cạnh.


Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng đỏ ửng vì mới trải qua hoan ái, cái miệng nhỏ nhắn của nàng trở nên sưng đỏ vì bị hắn hôn, mái tóc đen xòa hỗn loạn trên thân thể trắng nõn và chiếc đệm màu trắng, nhìn rất chọc người suy tưởng lung tung.


Nhìn chằm chằm người mệt mỏi thỏa mãn đang ngủ say, Bạch Bằng Triển nhịn không được đưa tay vuốt ve thân thể duyên dáng xinh đẹp của nàng.
Hắn luyến tiếc để nàng ngủ say như vậy.
Đúng vậy, hắn muốn một lần nữa.


Người con gái bé nhỏ này thật mê người, hắn dường như vĩnh viễn thấy thiếu nàng......
Bạch Bằng Triển ôm lấy thân thể tuyết trắng, khẽ vỗ về bộ ngực sữa mềm mại đẫy đà, chiếm lấy hai đỉnh núi, dùng sức xoa bóp.


"Ưm......" Ngón tay người đàn ông giống như có chứa ma lực, làm cho người đang mê man ngủ toàn thân tê dại.


Bạch Bằng Triển ngậm lấy đầu nhũ của nàng, không ngừng cắn ʍút̼ khiến nó đỏ bừng như hoa nở rộ, một tay kia nắm lấy nhũ hoa của nàng, không ngừng nắn bóp, chơi đùa, làm cho người con gái vốn đang ngủ say hoàn toàn chìm đắm vào trong những ve vãn cao siêu của hắn, không kìm lòng được mà rên rỉ.


"Vật nhỏ, em thực sự mẫn cảm..." Khóe miệng hiện lên một đường cong cong hoàn mỹ, trong giọng nói trầm thấp của hắn mang theo một chút dụ hoặc mê người.
"Người ta đang ngủ mà..." Liễu Tâm Tâm thấp giọng kháng nghị.


"Nhưng mà thân thể khiêu gợi của em vẫn bảo anh yêu em thêm một lần nữa nha!" Bạch Bằng Triển nói xấu xa, vuốt ve chơi đùa thân thể mềm mại nữ tính một cách thành thạo.
"A..."


"Ở đây của em đã ẩm ướt thành cái dạng này rồi, còn nói em đang ngủ sao..." Tay hắn lướt trên bắp đùi tuyết trắng của nàng, vuốt ve làn da mềm mại, càng không ngừng di động lên trên, cho đến khi tới cửa hang thâm u bí ẩn, bàn tay to lại lần nữa dò vào lối hẹp của người kia, khẽ vuốt ve cửa động đã hơi ướt át của nàng, gây cho nàng từng trận rồi lại từng trận cảm xúc mê dại.


"Người ta vốn đang còn... a... ngủ... mà..." Liễu Tâm Tâm ngừng lại thở dốc, thân thể trắng như tuyết không ngừng vặn vẹo, nhưng chỉ càng thêm kích thích dục vọng của hắn.


Tay Bạch Bằng Triển không chút chần chờ liền tiến vào trong động hoa của Liễu Tâm Tâm, ngón tay thon dài ngang ngược chòng ghẹo cánh hoa như dính mật, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc gẩy lúc véo.
"A" Tiếng rên rỉ không nhịn được nữa, rốt cục tràn ra.


Khóe miệng hắn hơi cong lên, nhưng ngón tay thon dài vẫn tiếp tục không ngừng sờ soạng, chui sâu vào chơi đùa hoa viên thần bí mà mẫn cảm giữa hai chân nàng bằng phương thức ɖâʍ mỹ mà ti bỉ.
"Đừng nha..." Không chịu nổi sự trêu đùa, tiếng rên rỉ tràn ra khỏi đôi môi đỏ mọng.


Liễu Tâm Tâm bị ngón tay thọc vào thật sâu, nâng cao người bên dưới, hai chân nàng mở rộng, khóa trên vai hắn, ngón chân quắp lại, không ngừng rên rỉ, dường như là đang hoan nghênh sự xâm chiếm của hắn.


Ngón tay vốn ở bên ngoài cánh hoa, trong nháy mắt liền xâm nhập vào khe hở nhỏ hẹp, một trận khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng đánh sâu vào não bộ của nàng, khiến nàng nhịn không được cong thân thể mềm mại lên, theo nhịp vào ra của ngón tay hắn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ngâm nga mất hồn.


"Trời ơi... không được..."
Hắn không nhìn đến nàng kháng nghị, không ngừng kích thích hang động non mềm mẫn cảm của nàng.
Dưới sự khiêu khích cố tình của Bạch Bằng Triển, trên mặt Liễu Tâm Tâm tràn ngập màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.


Sự cự tuyệt không dứt khoát của nàng, chỉ càng làm kích thích ý muốn chinh phục của bản năng nam tính của hắn.
"Nói đi! Thực sự không thích sao?" Hắn ác ý lại thêm vào một ngón tay nữa, hay ngón tay cùng tiến vào thọc sâu trêu ghẹo, muốn nhìn thấy cánh hoa của nàng thấm đẫm nước.


"Thích... rất thích..." Rốt cục quăng bỏ rụt rè, Liễu Tâm Tâm nức nở kêu lên đáp lại.
Nàng bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ dẫn dắt, thân thể phản ứng lại một cách trung thành nhất, cửa động không ngừng chảy ra dịch mật.


"Thực là nhiệt tình! Bé cưng, em còn nói em không được sao?" Gương mặt khêu gợi của Bạch Bằng Triển lộ ra nụ cười thỏa mãn.


"Tôi..." Liễu Tâm Tâm còn chưa kịp trả lời, hắn đã há miệng ngậm lấy cánh hoa của nàng, bắt đầu hút dịch mật của nàng, cái lưỡi linh động cũng cuốn vào trong động hoa của nàng.
"A...." Nàng rít lên.


Đến lúc này, đầu óc đã muốn nổ tung vì khoái cảm căng chật, nhưng không có sức giãy giụa, nàng chỉ có thể để chiếc lưỡi của hắn chui vào trong cơ thể nàng.
"Anh biết em muốn lắm rồi." Hắn rắp tâm nhắc nhở cho nàng, phản ứng của nàng nhiệt tình đến mức nào.


Bạch Bằng Triển để mông nàng lên cao hơn, đầu lưỡi không ngừng đảo ɭϊếʍƈ hạch hoa của nàng, lối hoa chật khít mê người cũng bởi vì bị đè ép mà tiết ra càng nhiều mật hoa trong suốt hơn.
"A..." Tiếng ngâm nga rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn hơn.


Theo động tác đảo ɭϊếʍƈ càng lúc càng nhanh của hắn, phía thân dưới của Liễu Tâm Tâm cũng càng ngày càng truyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt hơn, hầu như sắp khiến nàng không thở nổi nữa.


"Bé cưng, gọi Triển đi." Hắn thằng người lên, để khối thịt đã cứng ngắc từ lâu ở cửa động ẩm ướt của nàng. "Nhớ kỹ người đàn ông hiện giờ mang đến khoái lạc cho em tên là Bạch Bằng Triển!"
"Triển..." Cảm giác cực khoái khiến nàng nhu thuận làm theo mệnh lệnh của hắn.


Ngay giờ phút này, thanh kiếm nam tính rắn chắc tiến vào trong lối hoa chật hẹp và cực nóng của nàng, vào ra chạy nước rút.


"A..." Dục vọng cực nóng mà rắn chắc của hắn không ngừng chuyển động vào ra theo nhịp trong cơ thể nàng, nàng không tự chủ được mà vặn vẹo thân thể, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu ɖâʍ mỹ.


"Em nhìn xem ở đây em hút đến chặt như thế, làm sao mà lại có thể không được?" Nâng cằm nàng lên, hắn muốn nàng xem rõ dáng vẻ chính nàng khóa chặt người hắn như thế nào, thấy rõ chỗ hai người kết hợp chặt chẽ ra sao, nhìn rõ nàng bị dục vọng khống chế thế nào!


"Ô...." Toàn thân Liễu Tâm Tâm như bị lửa thiêu đốt, trắng nõn nhưng lộ ra hồng nhuận, nàng cũng không chịu nổi sự dằn vặt phóng túng này nữa rồi, phát ra tiếng kêu nức nở sung sướng.
"Em thích không?" Bạch Bằng Triển vừa xoa bóp mạnh ngực nàng, vừa áp bức hỏi ý kiến.


"Thích..." Toàn bộ lý trí đã biến mất, một trận rồi lại một trận khoái cảm mãnh liệt hơn không ngừng ăn mòn xương cốt tứ chi của Liễu Tâm Tâm, nàng chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng thở dốc, để biểu đạt phấn khích trong lòng.


"Tốt lắm!" Miệng hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, ôm chặt thân thể giai nhân, liều lĩnh bất cần đâm thật mạnh vào, rút ra, đâm vào, rút ra...
"A a a..." Tiếng kêu diễm lệ yêu kiều tràn ra bên môi, đặt mình trong khoái cảm mãnh liệt, thân thể của nàng ngửa ra theo bản năng.


Bạch Bằng Triển tăng tốc ra vào trong cơ thể nàng, thanh thịt lửa nóng cực đại không ngừng ma sát mật động của nàng, mỗi khi thanh nhọn nóng rực vào ra mật nhụy của nàng thì, gây ra từng trận từng trận khoái cảm ngứa ngáy tê dại.
"Ô..." Liễu Tâm Tâm không ngừng rên rỉ yêu kiều.


Nàng nghĩ mình sắp ch.ết, ch.ết tại đây, dưới thứ khoái cảm kịch liệt này!
Bạch Bằng Triển vào ra trong cơ thể nàng càng nhanh, càng mạnh, thì tạo nên khoái cảm cũng càng nhiều, càng lớn hơn...


Trong giông tố khoái cảm chấn động, hai người đồng thời lên đến đỉnh cao ȶìиɦ ɖu͙ƈ, trong tiếng ngâm nga rên rỉ sục sôi, thể nghiệm sung sướng đến cực hạn.
~~~~~ Vficland.info ~~~~~
Thừa dịp lúc hắn còn ngủ say, Liễu Tâm Tâm nhanh chóng xuống giường mặc xong quần áo, nhẹ chân nhẹ tay, rất sợ đánh thức hắn.


Muốn ch.ết quá! Tình một đêm không ngờ lại vất vả như thế, còn ở lại nữa, nàng sợ rằng ngay cả mệnh cũng không giữ được!
Người đàn ông này có đẹp trai nữa, có thân hình chuẩn nữa, cũng không thể có gì lưu luyến.
Đây chỉ là tình một đêm thôi!


Liễu Tâm Tâm cứ mãi nhắc nhở chính mình, trước khi đi, nàng còn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông đầu tiên của nàng, cố gắng ghi nhớ trong lòng khuôn mặt anh tuấn của hắn.


Đồng thời nàng cũng rất tự động lấy chiếc áo sơ mi dính mùi đàn ông mà mặc đi, coi như là vật kỷ niệm tối nay.
Dầu sao đi nữa thì sau này sẽ không gặp lại nữa rồi...
Đột nhiên, người hắn khẽ giật, Liễu Tâm Tâm cả kinh, lập tức chuồn ra cửa phòng, sau đó mau mau chóng chóng rời khỏi Bạch Bằng Triển.


Nàng vừa đi khỏi, chỉ thấy Bạch Bằng Triển ngồi dậy, trên tay cầm một chiếc các nhỏ, cười đến cực kỳ tà khí.
Bạch Bằng Triển cầm là giấy chứng minh vừa mới thừa cơ rút ra từ ví của Liễu Tâm Tâm, tỉ mỉ đọc kỹ một chút.
Tiểu mỹ nhân ngọt ngào cho rằng có thể cứ đi khỏi như vậy thôi sao?


E rằng chưa được rồi.
Sau này mọi người vẫn còn có cơ hội gặp mặt!






Truyện liên quan