Chương 70
Câu hỏi của nàng khiến Tả Lăng Thần bỗng nhiên phản ứng trở lại, bên môi anh nở nụ cười lần nữa, tránh né câu chuyện:
"Không sao, anh nghĩ bà ấy sẽ rất thích em."
Úc Noãn Tâm nhìn anh chăm chú, đôi mắt to như đá thạch anh đen tinh khiết nhìn anh một lúc lâu, nhẹ nhàng tươi cười.
"Được…"
Giọng nói như hoa lê nhẹ nhàng phất phơ trong lòng anh.
Nụ cười xinh đẹp tươi như hoa chiếu vào trong đôi mắt đen của Tả Lăng Thần, anh nhẹ nhàng cúi người.
"Cám ơn em, Noãn Tâm của anh…"
Tiếng nói nhỏ dần, đôi môi nhẹ nhàng mềm mại đặt lên bờ môi của nàng, dịu dàng mà tựa như là bươm bướm đậu trên cánh hoa, mang theo hết mực yêu thương, cánh tay ôm chặt lấy nàng, nụ hôn chậm rãi khẩn thiết hơn trên đôi môi thơm, trằn trọc nồng ý.
Không biết rằng, màn ôm hôn thân mật của hai người đã hoàn toàn rơi vào trong ống kính đằng xa.
Bóng đêm chợt bao phủ toàn bộ sự phù hoa, ánh sao lấp lánh chiếu vào trên mặt kính của trụ sở chính của Hoắc Thị, phát ra ánh sáng lạnh giá.
Phòng tổng tài lớn như vậy, nhưng bóng đèn thủy tinh bật sáng trên tường, có vẻ còn cô tịch hơn trong đêm.
Hoắc Thiên Kình ngồi ngang tàng trên ghế tổng tài, từ cửa sổ sát đất hắn ngửa mặt lên bầu trời cao rồi cúi xuống. Dưới chân, ngọn đèn hải đăng bắt đầu khuấy động thế giới phồn hoa, cái phồn hoa bên ngoài cửa sổ với cái tĩnh mịch bên trong hình thành sự đối lập mạnh mẽ, kể cả cái bóng lưng lạnh lùng của hắn cũng lộ vẻ khác thường không ăn nhập.
Xì gà lẳng lặng nằm ở trong gạt tàn trên bàn làm việc phía sau hắn, từng vòng khói nhè nhẹ càng lúc càng mờ ảo, càng lúc càng lượn lờ, mãi cho đến khi chậm rãi tắt dụi…
Hắn chậm rãi cầm lấy một quyển tạp chí, đây là một quyển tạp chí lá cải, một quyển tạp chí thuộc kiểu hắn chưa bao giờ thèm để ý tới, nhưng mà hôm nay…
Trang bìa của tạp chí bất ngờ hiện ra hai người quen thuộc, chính là Tả Lăng Thần và Úc Noãn Tâm!
Trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình không có chút biểu cảm nào, cặp mắt đen hẹp dài, ánh nhìn sắc bén tựa như con dao nhỏ, hướng thẳng đến một đôi nam nữ thoáng như cặp tình nhân, ngọt ngào hôn nhau trên mặt trang bìa!
Hắn không xem tin tức cụ thể trong tạp chí, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp e thẹn như đóa hoa của Úc Noãn Tâm trên trang bìa kia… Người phụ nữ này đã từng rên rỉ ở dưới thân hắn, vậy mà hôm nay lại tươi cười ở trong lòng người đàn ông khác.
Bàn tay to xiết chặt làm quyển tạp chí dày méo mó, ngay cả đường gân xanh trên tay hắn cũng mơ hồ hiện lên, điểm đen trong mắt hắn ngày càng sẫm lại bùng cháy, hắn hung hăng nhìn chằm chằm dáng hình người phụ nữ nhắm mắt mỉm cười trên mặt bìa kia, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ nàng ở dưới thân của mình.
Tiếng ngâm nga rên rỉ khe khẽ mỏng manh ấy dường như nổi lên bên tai hắn, yết hầu hắn giần giật cuộn lên, vẻ tàn nhẫn âm hiểm trong mắt hắn đột nhiên biến thành một loại ham muốn chiếm đoạt không chút che giấu!
"Rầm!"
Bàn tay to lớn vung lên, cả cuốn tạp chí bị ném mạnh ra ngoài.
Cửa từ hành lang đúng lúc đẩy ra, hai mặt của tạp chí rơi xuống một đôi giày cao gót, một đôi nam nữ tai tiếng trên mặt bìa cũng trùng hợp chiếu vào trong đôi mắt đẹp, cặp mắt sáng giật mình sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía bóng lưng cao to dần dần nhuốm vẻ cô đơn cách đó không xa kia…
Một lúc sau, Phương Nhan mới nhặt tờ tạp chí trên thảm lên, chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, đặt cuốn tạp chí lên mặt bàn.
"Thiên Kình…"
"Ở đây không phải Phương Thị, đi vào không cần gõ cửa sao?"
Hoắc Thiên Kình vẫn cứ quay lưng về phía cô, khẩu khí cũng như bóng lưng hắn đều băng lạnh..
Hàng mi thật dài của Phương Nhan từ từ hạ xuống, che đi nỗi đau xót rõ ràng trong mắt, cúi đầu nói một câu:
"Xin lỗi…"
Bắt đầu từ bao giờ, mà hắn đối với cô càng ngày càng lạnh, càng phai nhạt? Bắt đầu từ bao giờ, hai người bọn họ cho dù đối mặt cũng không thể nói gì hơn? Nhìn bóng lưng hắn, Phương Nhan thậm chí nghĩ trước giờ hắn vẫn xa lạ như thế, hình như… Cái người đàn ông đã từng điên cuồng theo đuổi mình… càng ngày càng đi xa rồi.
Ghế tổng tài chậm rãi xoay lại, khuôn mặt như chạm khắc của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ hờ hững và lạnh lùng, ánh mắt hắn quét qua quyển tạp chí trên mặt bàn, rồi đôi môi lạnh lẽo chậm rãi cong lên, mang theo một phần châm biếm.
"Tôi đánh giá thấp sự nhẫn nại của cô rồi! Thế nào, thấy người yêu cũ của cô hôn người đàn bà khác mà vẫn không có một chút phản ứng nào sao?"
Phương Nhan ngẩng đầu, ánh mắt đẹp vẫn lộ ra một tia đau thương như trước.
"Người đàn ông em yêu là anh!"
Tiếng nói của cô thản nhiên, nhưng lộ ra vẻ kiên quyết.
"Vậy sao?"
Hoắc Thiên Kình cong miệng cười nhạt, nhưng đứng dậy, đến gần cô.
"Hóa ra đàn bà thật là loài động vật mau thay đổi, nếu như Tả Lăng Thần nghe được câu nói của cô thì hắn phải đau lòng đến thế nào đây? Nhưng mà tôi thích, bởi vì, chỉ cần là hắn đau lòng, tôi đều sẽ thích."
Giọng nói trầm thấp chậm rãi hạ xuống, rất giống như ác ma bị đóng băng, chậm rãi cúi người xuống, đôi môi cuồng ngạo hờ hững phủ trên Phương Nhan dần dần trở nên lạnh giá.
Phương Nhan nhắm mắt lại, bất an trong lòng cùng với cơn đau nhức càng ngày càng lớn, người đàn ông này, cô càng ngày càng không hiểu nữa rồi…
Cung Cam Tuyền, tẩm cung thiên tử Đại Hán, kim long bay lượn, rất khí thế.
Nàng Vệ Phu Tử ngồi âu yếm trong lòng Hán Vũ Đế Lưu Triệt, cặp mắt đẹp lấp lánh lưu chuyển, đôi mắt trong veo như mù sương. Chỉ thấy nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn Hán Vũ Đế, khuôn mặt tuấn tú chiếu vào trong màn nước mắt của nàng…
"Hoàng thượng ở nơi nào thì nô tì ở nơi đó. Nô tì không muốn là phi tử, vinh hoa phú quý ở trong mắt nô tì chỉ là phù phiếm bỏ đi, nô tì chỉ nguyện làm cung nữ, vĩnh viễn ở bên người hoàng thượng, hầu hạ hoàng thượng, một tấc cũng không rời…"
Một giọt nước mắt trong suốt long lanh từ đôi mắt mỹ lệ của nàng Vệ Phu Tử chảy xuống, đẹp tựa như vạn đóa hoa vỡ ra. Hán Vũ Đế Lưu Triệt cảm động bởi nước mắt của nàng, chân tình sâu trong mắt, khẽ hôn một cái nồng nàn lên trán nàng.
"Cắt!"
Đạo diễn Ôn Dương vỗ tay một cái.
"OK, qua!"
Trên mặt các nhân viên làm việc trên phim trường lộ vẻ tươi cười, hôm nay lại có thể kết thúc công việc sớm rồi.
Úc Noãn Tâm đứng thẳng dậy từ trong lòng nam diễn viên Tiêu Minh Hi, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ tươi cười tán thưởng của đạo diễn Ôn Dương, anh ta giơ ngón tay cái lên với nàng.
"Noãn Tâm, em là diễn viên bị kêu "
cut
" ít nhất mà anh từng hợp tác. Cảnh quay vừa rồi em diễn quả thực là xuất thần nhập hóa, có thấy không, người thư ký trường quay vừa ở bên cạnh xem vừa chảy nước mắt."
"Đạo diễn, anh quá khen rồi, đây đều là công lao của Minh Hi, anh ấy diễn rất tốt, rất dễ khiến em nhập vai."
Úc Noãn Tâm cười cười hướng về phía nam diễn viên bên cạnh, khiêm tốn nói.
Tiêu Minh Hi khẽ cười.
"Noãn Tâm, em diễn hay thì là diễn hay, điểm ấy không thể nghi ngờ được!"
Lân này sở dĩ
"Vệ Tử Phu"
bị rất nhiều người quan tâm chú ý, không chỉ bởi vì chuyện tình cảm của Úc Noãn Tâm, mà hơn nữa, vai trò của Tiêu Minh Hi cũng rất then chốt. Anh là siêu sao tỏa sáng khắp bầu trời điện ảnh và truyền hình, cũng là ngôi sao ca nhạc. Anh cùng diễn viên Ngu Ngọc đang được gọi là Kim đồng Ngọc nữ của màn ảnh.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vừa nhận được kịch bản, anh không ngờ đạo diễn Ôn Dương lại dùng một người mới làm nữ diễn viên cho vai chính, cho nên khi bắt đầu khởi quay, liền tìm mọi cách xoi mói, nói năng thận trọng, nghiêm túc đối với Úc Noãn Tâm. Nhưng khi trải qua màn diễn tay đôi, anh kinh ngạc phát hiện ra người mới này rất có thiên phú biểu diễn, nàng đã diễn vai Vệ Tử Phu vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi cử chỉ mỗi mỉm cười đều tự nhiên, nhất là màn diễn tình cảm vừa rồi kia, nhìn dáng vẻ nàng lã chã rơi lệ, tự nhiên lòng anh cũng se lại theo…
Úc Noãn Tâm này nhất định sẽ tỏa sáng!
"Được rồi, nói chung là hai người các bạn biểu diễn rất tinh tế, không kém chút nào!"
Đạo diễn Ôn Dương nhìn thấy hành động hoàn toàn tán thành của Tiêu Minh Hi đối với Úc Noãn Tâm xong, vui vẻ nói:
"Hôm nay đến đây thôi, đi về nghỉ ngơi sớm một chút."
Úc Noãn Tâm cười cười, chuẩn bị đi tháo đồ trang sức.
"Noãn Tâm."
Tiêu Minh Hi gọi nàng lại từ đằng sau, đôi môi đẹp cong lên mê người.
"Sao vậy?"
Tiêu Minh Hi đi tới trước mặt nàng, trong mắt chớp lên ánh sáng khác thường,
"Hôm nay không muộn, có thời gian không? Anh mời ăn, tỏ lòng khen ngợi?"
Từ khi ở cùng nhau, anh phát hiện cô gái nhỏ nhắn trước mắt này càng ngày càng khả ái. Thân là nghệ sỹ, anh biết mình cần phải tránh hiềm nghi, nhưng nhìn nụ cười và nước mắt của nàng, lòng anh luôn không khống chế được bị kéo đi. Đây thật là lần đầu tiên kể từ khi anh ra nghề tới giờ. Tuy rằng bên người cũng từng có không ít chuyện tình cảm tai tiếng, nhưng cô gái có thể bước vào nội tâm anh như vậy, nàng chính là người đầu tiên.
"Tối nay ư?"
Trong nụ cười của Úc Noãn Tâm rõ ràng mang theo sự áy náy.
"Tối nay sợ rằng không được, em…"
"Noãn Tâm."
Úc Noãn Tâm còn chưa nói xong, đằng sau đã cất lên tiếng nói trầm thấp ôn nhu của Tả Lăng Thần, ngay sau đó, nàng liền bị kéo vào trong vòm ngực quen thuộc.
"Kết thúc công việc rồi sao?"
Khi hỏi, ánh mắt sắc bén của anh đã quan sát một chút Tiêu Minh Hi ở phía đối diện.
Hiển nhiên là một kẻ ái mộ, ánh mắt say đắm và truy đuổi của anh ta là thứ mà Tả Lăng Thần đã quen thuộc.
Úc Noãn Tâm còn chưa tháo đồ trang sức, vẫn một thân trang phục đời Hán như trước, nàng khẽ cười với Tả Lăng Thần:
"Ừ, Lăng Thần, anh ấy là Minh Hi đó, xem như là thầy của em!"
Miệng Tả Lăng Thần cong lên.
"Con trai thứ của ông Tiêu, tất nhiên là tôi có biết rồi."
Tiêu Minh Hi đưa tay về phía anh.
"Tả tiên sinh, đã nghe đại danh từ lâu, hân hạnh được gặp anh!"
Hai người đàn ông trưởng thành bắt tay nhau, nhưng trái lại là một phen đọ sức.
Úc Noãn Tâm không hiểu ý, hỏi một câu:
"Ông Tiêu?"
Tả Lăng Thần cười cười, cặp mắt đen như ngọc thạch tràn ngập ánh tinh anh sắc sảo.
"Ông Tiêu là nhân vật nguyên lão số một số hai trong thương giới, con trai trưởng nhà họ Tiêu – Tiêu Minh Liệt là thần thoại trong thị trường cổ phiếu, còn vị Tiêu Minh Hi trước mắt đây chỉ duy nhất chung tình với sự nghiệp diễn xuất, công ty giải trí do chính mình quản lý thì lại giao cho người khác để ý, đây coi như là một loại quyết đoán đi!"
"Tả tiên sinh quá khen, so với Tả Thị, Tiêu gia chúng tôi nhỏ bé không đáng kể, ai chẳng biết đến, Tả tiên sinh tuổi còn trẻ đã liền tiếp quản Tả Thị, thời gian chưa đầy nửa năm, Tả Thị liền khởi tử hồi sinh, sản nghiệp cũng càng nhanh chóng mở rộng. Chỉ là…"
Tiêu Minh Hi luôn luôn ăn nói lớn mật, ánh mắt tuấn dật của anh ta đảo qua Úc Noãn Tâm, rơi lên người Tả Lăng Thần.
"Thứ lỗi tôi nói thẳng, anh và Noãn Tâm, hai người không thích hợp ở bên nhau!"
Nói xong, anh ta cười cười, bỏ đi.
Tả Lăng Thần hơi cau mày, tính tình bất kham của Tiêu Minh Hi này, mọi người đều đã biết.
Úc Noãn Tâm thấy thế xong, cười xấu hổ.
"Lăng Thần, anh ta vẫn là cái kiểu người như vậy, lời nói luôn luôn quái lạ."
Tả Lăng Thần liền khôi phục lại thái độ nhẹ nhàng như trước, cười cười nhìn nàng với vẻ ôn nhu.
"Không sao, đi thay quần áo đi, nhưng mà bộ dạng này của em thực sự rất đẹp, không thay cũng được."
"Đáng ghét."
Úc Noãn Tâm hờn dỗi hơi bĩu môi với anh ta.
"Chờ em nha."
Nói xong, liền chạy vào phòng thay đồ.
Tả Lăng Thần dựa vào bên cạnh xe, kiên trì chờ đợi. Nói thật là, cũng không phải anh rất thích Úc Noãn Tâm đi vào trong giới giải trí, cái giới này luôn luôn hỗn loạn, điều quan trọng hơn là, nàng quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến đàn ông liếc mắt nhìn đã nghĩ muốn chiếm lấy. Việc này tuy không quấy nhiễu anh quá nhiều, nhưng mà trong tâm lý cũng không thoải mái. Dù vậy, việc nàng thích làm, anh cũng luôn luôn không ngăn cản.
"Noãn Tâm, em suy nghĩ kỹ chưa, thực sự tối nay muốn đi đến gặp người nhà của Tả tiên sinh sao?"
Trong phòng thay đồ, Tiểu Vũ đuổi hết nhân viên làm việc đi, rồi vừa thu thập đồ đạc cho Úc Noãn Tâm, vừa hỏi.
Úc Noãn Tâm bỏ thứ đồ trang sức cuối cùng ra khỏi đầu, hít thật sâu một hơi, nhìn vào gương.
"Vâng, Lăng Thần đã ở bên ngoài rồi."
Tiểu Vũ nghe vậy xong, buông đồ trong tay, đi tới sau lưng nàng, nhìn vào Úc Noãn Tâm ở trong gương.
"Em sẽ không thực sự đáp ứng lời cầu hôn của anh ta rồi chứ?"
Gương mặt Úc Noãn Tâm đỏ ửng lên, trả lời không chút che giấu:
"Đúng vậy, nếu ông trời đã định trước để cho bọn em gặp nhau, lần này em không định trốn tránh đâu."
Tiểu Vũ giật mình sửng sốt một chút, lập tức thở dài thườn thượt.
"Nói thật là, làm bạn em, chị rất vui khi thấy em đã tìm được người đàn ông ưu tú như thế. Thế nhưng làm người quản lý của em, chị phải nhắc nhở em, nếu hiện giờ em quyết định như vậy, sẽ khiến sự nghiệp diễn xuất vừa mới khởi bước của em bị trở ngại. Em ngẫm lại xem, Tả tiên sinh xuất thân từ nhà giàu có, em gả vào nhà giàu rồi, còn có khả năng đi ra ngoài xuất đầu lộ diện sao? Noãn Tâm à, bây giờ chuyện tai tiếng đã sắp ầm ĩ lên tận trời rồi. Một người là Hoắc tiên sinh, một người là Tả tiên sinh, đám truyền thông ngày nào cũng đang phỏng đoán quan hệ giữa ba người các người. Vừa rồi Tả tiên sinh tới thăm em cũng thấy đấy, ngay cả nhân viên làm việc cũng đều rủ rỉ nói nhỏ, chuyện tai tiếng kiểu này rất bất lợi đối với em, hình tượng tốt đẹp của em sẽ bị ảnh hưởng, công chúng sẽ cho rằng em đi lại với cả hai người đàn ông."