Chương 11
Mấy anh có thấy thằng nhóc mặc đồ học sinh của trường em đứng đằng kia không? Nó là cái thằng hôm trước em bảo cái anh đi theo dõi ấy.
- Ừ thì sao? - Một nam thanh niên đầu gấu lên tiếng.
- Em không cần biết nhưng chiều hôm nay, mấy anh làm sao nó đừng đến trường là được. - Một nữ sinh duyên dáng chỉ tay về phía một học sinh nam đang đứng lớ ngớ trước cổng trường.
- Ok. Nhưng tiền bạc thì cô em tính sao? - Hắn ta dùng tay, nâng nhẹ chiếc cằm xinh xinh kia lên một cách khiêu khích.
- Em sẽ hậu tạ thích đáng mà...
" Để coi lần này thì tụi bây có còn lên mặt được nữa không?"
_______________________________
Hôm nay là ngày cuối cùng dành cho phần thi ứng xử, sẽ diễn ra vào chiều hôm nay và kéo dài cho đến tối. Nó cũng sẽ được coi là một buổi liên hoan nho nhỏ dành cho người chiến thắng. Vì đây là ngày sẽ biết được người chiến thắng cuối cùng là ai nên từ 4h chiều, học sinh ra vào trường tấp nập. 12A cũng đông đủ hơn mọi bữa, lần này có cả cô chủ nhiệm và toàn tập thể lớp đến ủng hộ cho Tuyết Trinh và Phúc Thiện. Theo như những gì đã bàn thì Tuyết Trinh và Phúc Thiện sẽ diện như hằng ngày đi học, áo dài trắng học sinh với đồng phục học sinh. Tuyết Trinh đã đến từ rất sớm nhưng Phúc Thiện thì vẫn không thấy đâu. Ba mươi phút trước lúc bắt đầu... đến mười lăm phút trước khi cuộc thi diễn ra... mọi người vẫn không thấy Phúc Thiện đâu, điện thoại gọi thì không nghe máy, sau một hồi đổ chuông thật lâu là tiếng bíp bíp kéo dài.
- Aish... thằng quỷ này sao giờ vẫn chưa thấy đâu? Sắp thi đến nơi rồi mà... - Tuyết Trinh cùng Minh Anh đứng trước cổng trường, chau mày bực dọc mắt nhìn về một phía.
- Bình tĩnh xíu đi mày, đợi thêm chút xíu nữa coi sao.
Năm phút trước cuộc thi, người dẫn chương trình yêu cầu các thí sinh tập hợp ở một nơi chờ tới lượt mình. Lúc này thì Thiên An cùng đàn em mình đi ngang, nhìn thấy vẻ bối rối, lo lắng của Tuyết Trinh mà cười phá lên đắc ý. Tuyết Trinh không mấy là quan tâm, tay vẫn cầm khư khư cái điện thoại, chờ đợi ai đó có thể gọi lại cho mình. Từ phía sân khấu, Ngọc Khuê chạy vội lại.
- Hai người vào trong đi, mình lượt thi thứ ba ấy...
- Ủa rồi thằng Thiện vẫn chưa tới à? - Ngọc Khuê nói tiếp.
Hai cô nàng lắc đầu với vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng. " Haizzz" một tiếng thở dài thật mạnh, Minh Anh kéo Tuyết Trinh và Ngọc Khuê vào một góc rồi thì thầm gì đó... " Bây giờ hay vầy...."
Còn về phần Phúc Thiện, công nhận anh đã ngủ quên nhưng khi chợt nhớ ra thì anh vẫn còn dư thời gian để chạy đến trường cho kịp. Một cậu học sinh chạy vội trên đường, những tiếng thở hồng hộc cùng cái lưng ướt đẫm mồ hôi cũng biết cậu đang vội đến cỡ nào. " Hay mình đi đường tắc cho nhanh nhỉ?", và thế là Phúc Thiện đã rẽ vào một con đường vắng người. Đi được một khoảng thì nhà cửa bắt đầu thưa dần, chen chút vào ấy là những mảnh đất trống khá rộng cùng con đường đất vừa đủ cho một chiếc xe bốn bánh chạy vào. " Rầm, rầm", tiếng rồ ga của một đám thanh niên chạy theo phía sau lưng khiến bước chân anh di chuyển nhanh hơn. Nhưng sức người thì làm sao so sánh được với những chiếc xe phân khối lớn ấy nên trong phút chốc đám thanh niên ấy đã bắt kịp anh. Trong chớp mắt thì cả bọn đã đứng trước mặt anh chờ sẵn. Phúc Thiện cũng không nghĩ gì, cứ thế mà đi né sang một bên mặc cho đám thanh niên cứ đứng mà vênh váo.
- Ê.... này này, nhóc tính đi đâu đấy? - Một thanh niên choi choi cùng vết sẹo to lớn trên mặt tiến tới nắm lấy một bên vai của Phúc Thiện.
- Tôi tới trường. - Không quan tâm, Phúc Thiện phủi tay hắn ta xuống và đi tiếp.
- Giữ nó lại!
Tiếng nói thất thanh của một thanh niên ngồi trên xe nãy giờ bây giờ mới chạm chân xuống đất, chỉ tay về phía Phúc Thiện và ra lệnh cho đàn em. Lệnh vừa dứt, cả đám thanh niên vây thành vòng tròn xung quanh anh. Không lối thoát, Phúc Thiện quay người lại đối mặt với người được coi là lớn lệnh nhất ngay tại lúc này.
- Rốt cuộc mấy anh muốn gì? Tôi đang vội.
- Chỉ muốn giữ chú em ở đây chơi một chút thôi... - Tên cầm đầu tiến lại gần Phúc Thiện, mặt đối mặt tỏ vẻ nguy hiểm.
- Xin lỗi nhưng tôi không rảnh. Xin các anh tránh đường. - Phúc Thiện dõi mắt theo tên đầu gấu đang đi xung quanh mình như thú dữ.
- Không nói nhiều với chú em nữa. Căn bản là bọn này được lệnh phải giữ chú em lại và không để chú em tham gia cái cuộc thi thanh lịch ngu ngốc gì đó. - Tên đầu gấu bước đến dựa vào chiếc phân khối lớn của mình, bình thản rút điếu thuốc từ túi áo, châm lửa hút và nhả khói.
- Bọn mày... - Phúc Thiện nắm tay thành quả đấm, cau mày nhìn tên đầu gấu kia cùng bọn đàn em.
- Sao? Chú em ý kiến gì? Giữ nó lại! - Vẫn an nhiên hút thuốc.
- Buông tao ra mấy thằng chó... - Phúc Thiện vùng vẫy dữ dội.
Không dừng lại ở đó, Phúc Thiện có đánh trả vài tên nhưng gì bọn chúng có tới gần chục người nên anh không thể. Quần áo anh trở nên xốc xếch, mặt mũi lấm lem, cái sơ mi trắng mà anh cẩn thận chuẩn bị giờ cũng không còn nữa. Hai tay anh bị bọn chúng giữ chặt ở phía sau lưng. Bọn chúng đưa anh tới trước mặt tên cầm đầu, đá mạnh vào hai chân khiến anh quỳ xuống đất một cách không cam tâm.
- Đánh không lại đâu, nên đừng cố, vô ích thôi. - Mặt như phê cần, tên cầm đầu nắm chặt cằm của Phúc Thiện mà lắc qua lắc lại. Kê sát mặt mình vào mặt anh đe dọa.
" Phụt", Phúc Thiện bạo gan mà phun thẳng một ngụm nước miếng vào mặt hắn, nhếch miệng cười khiêu khích.
- Má, thằng chó... - Đá mạnh vào bụng Phúc Thiện khiến toàn thân anh như tê dại mà khôm người lại.
" Ầm ", cuộc hỗn loạn đang diễn ra thì từ phía đằng xa lại vang vọng tiếng đóng cửa xe thật mạnh của ai đó.
- Chuyện gì đây? Thả thằng bé ra...
___________________________
- Aish... thiệt tình, mình lại dậy trễ rồi. Cái thời gian hai nước khác nhau thật khiến người ta bực bội mà... - Quốc Bảo bật dậy, tung chăn bỏ chạy vào nhà vệ sinh mà miệng vẫn không ngừng trách móc.
- Kiểu này chắc trước sau gì bảo bối cũng giận mình cho coi... - Bước ra khỏi phòng cùng với một bộ đồ giản dị, áo sơ mi xanh nhạt thong thả một vài nút trước ngực cùng với một cái kính mát mắc lên để tạo thêm điểm nhấn kết hợp với quần kaki trắng khiến anh thêm phần soái ca. Vơ vội chiếc chìa khoá trên tay chạy ra xe, lái được một đoạn thì anh lại quên mang theo quà cho Tuyết Trinh nên trở về nhà một lần nữa. Lần này thì thật quá gấp cho anh nên anh bèn hỏi thăm người bên đường xem có đường nào nhanh hơn đi tới ngồi trường mà bảo bối của anh đang học hay không. Cũng nhờ như vậy mà anh đi vào con đường mà Phúc Thiện bị bọn đầu gấu kia chặn lại. Từ đằng xa Quốc Bảo đã thấy những con người láo nháo kia đang làm gì đó, anh cứ ngỡ là tắt đường nhưng trường hợp tắt đường thì không bao giờ xảy ra với một con đường vắng tanh như vầy nên cũng chạy gần lại.
- Đám kia đang làm gì thằng nhóc học sinh vậy? Mà thằng nhóc... không phải là...
Nói đến đây thì anh bước xuống xe, thể hiện khí chất phong lưu của một người giàu có, có địa vị trong xã hội mà bước đến.
- Thả thằng bé ra.
- Mày là thằng nào mà dám can thiệp vào chuyện của bọn tao? - Tên mặt thẹo ban nãy lên tiếng, ưỡn ưỡn ngực tỏ vẻ ta đây.
- Tao bảo là thả thằng bé ra nếu chúng mày muốn tấm chi phiếu này.
Quốc Bảo phe phẩy tấm ngân phiếu cùng một dãy số "0" dài trên đó khiến cả bọn hoa mắt. Ánh mắt tham vọng nhìn tấm ngân phiếu không rời mà nới lỏng tay Phúc Thiện ra. Nhân cơ hội này, Phúc Thiện vũng vẫy đứng dậy đi về phía Quốc Bảo mà phủi phủi quần áo.
- Tuyết Trinh chắc đang chờ cậu đến sốt ruột. Tôi không muốn thấy em gái mình như vậy nên cậu tới tường trước đi. - Quốc Bạo dùng một giọng trầm, nghiêm túc mà ra nói với Phúc Thiện.
- Nhưng mà... anh... - Nghĩa khí của một nam nhi là không bao giờ bỏ rơi đồng đội mình nên Phúc Thiện có chút chần chừ.
- Ở đây tôi lo được, nhớ là hoàn thành tốt cuộc thi đấy. Chúc may mắn, gửi nó tới Tuyết Trinh dùm tôi. - Không để Phúc Thiện nói hết câu, Quốc Bảo cứng rắn, nói một cách chắc chắn để Phúc Thiện có thể rời đi.
Sau khi Phúc Thiện chạy đi thì mặt Quốc Bảo bắt đầu tối sầm lại. Bất cứ người đàn ông nào cũng đều có thói lưu manh trong người, cái quan trọng là thể hiện như thế nào. Ngay lúc này, chính là lúc mà Quốc Bảo dở thói lưu manh của mình ra. Anh nói rõ từng câu từng chữ.
- Ai là người nói tụi bây làm cái này.
- Là...
__________________________
- Tiếp theo xin mời cặp đôi thứ hai bước lên sân khấu, cặp đôi của lớp 12A ....
Thiên An cùng bạn thi khoan thai bước lên sân khấu, vẻ mặt thân thiện cùng nụ cười đắc thắng hiện rõ trên gương mặt cô, cánh tay vẫy vẫy như thể mình là một hoa hậu thân thiện. Sau phần giới thiệu thì bắt đầu thi, Thiên An bước sang một bên nhường cho cậu bạn trả lời trước, con mình thì ngồi trên một cái ghế được đặt sẵn trên sân khấu mà thể hiện hết những nét giả tạo có trong người. Bạn thi của Thiên An hoàn thành câu trả lời của mình một cách xuất sắc, anh lui về sau, đưa tay mời cô lên như một cặp đôi thật sự. Thiên An vừa bước lên thì tiếng hò hú hét ở phía dưới vang lên cuồng nhiệt. Đặc biệt là ba nữ sinh lớp 12A , họ được coi là một fan bự của cô.
- Đây là nữ sinh duyên dáng của trường mình đây mà! - Một trong ba vị giám khảo lên tiếng.
- Em sẵn sàng chưa? - Người ngồi chính giữa ghi ghi gì đó lên tờ giấy.
- Rồi ạ. - Thiên An trả lời một cách chắc chắn.
- OK, em hãy cho tôi biết....
Ban giám khảo chưa nói hết câu thì bỗng có một học sinh trong dàn chuẩn bị chạy vào. Thỏ thẻ gì đó với ba người khiến sắc mặt họ có chút thay đổi. Thiên An vẫn thần thái như mọi bữa. Cô không quan tâm lắm những gì đang diễn ra, vẫn ung dung như một người chiến thắng. Nói xong thì học sinh kia chạy vội ra bên phía cánh gà, ba vị ban giám khảo quay lại, không chần chừ mà hỏi cô gái tự tin trước mặt mình.
- Theo em vấn đề bạo lực học đường xảy ra do nguyên nhân nào? Do va chạm xích mích, một số thanh niên ngoài trường chờ lúc tan học xảy đến đánh một học sinh lớp em. Vô tình biết được thông tin này, em sẽ ứng xử như nào?
Câu hỏi này khiến Thiên An có chút e dè. Mắt cô đảo liên tục khi nghe ban giám khảo nhắc rõ từng chữ trước mặt cô như muốn ám chỉ điều gì đó. Cô nhớ lại cảnh học sinh kia chạy vội vào, điều này càng khiến cô đổ mồ hôi hột. Mặt bắt đầu tái xanh thì...
- Em nghe rõ câu hỏi rồi chứ? - Một trong ba vị ban giám khảo nên tiếng nhắc khéo Thiên An.
- Dạ... là... Yêu cầu... học sinh lưu lại trường. Cử lớp trưởng... hoặc một bạn trong lớp về báo ngay cho gia đình đến đón bạn học sinh đó về. Báo cáo với bảo vệ trường giải tỏa đám thanh niên đó. Nếu thấy có dấu hiệu còn có khả năng số người đó tìm cách đón đánh học sinh của lớp bạn thì báo cho công an địa phương nhờ can thiệp khi cần thiết. - Thiên An trả lời cứ lắp ba lắp bắp, lòng cứ bất an mà quên đi mình trả lời thiếu một câu hỏi.
- Em có muốn bổ sung gì thêm không?
Ban giám khảo quan sát cô gái mặt không còn tí máu, tay chân có chút run rẩy. Cái thần thái ban nãy của cô bay đâu mất rồi? Chờ một hồi thì thấy Thiên An không nói gì, họ cũng chẳng biết làm gì thêm. Cô nữ sinh duyên dáng trả lời các tình huống ứng biến một cách thiên tài giờ bỗng nhiên vụt tắt. Không để mất thời gian các vị ban giám khảo cảm ơn phần trả lời của cô và mời cặp thí sinh tiếp theo.
Ở phía cổng trường, Phúc Thiện cùng bộ quần áo dơ bẩn, dính đầy đất cát, xốc xếch chạy vội vào thì Ngọc Khuê cản lại. Không cần nói năng gì nhiều vì chỉ còn một cặp thí sinh nữa là tới họ mặc dù đã chuyển lượt thi xuống cuối cùng.
- Có gì một lát nữa xong thì nói chuyện sau, giờ thì đi theo tao. - Ngọc Khuê lôi Phúc Thiện vào trong lớp học, rút ngay điện thoại gọi cho Minh Anh thông báo.
- Mày lên trên sân khấu thì không thể để quần áo như vầy được, tao với mày cùng size nên đổi đồ đi. - Vừa nói, Ngọc Khuê vừa mở từng cái cúc áo xuống.
- Mày tính loã lồ ngay trong lớp à? Lỡ ai đi ngang thấy thì sao? Sao không vô nhà vệ sinh nam ba? - Phúc Thiện vẫn không thể nghĩ một sinh gương mẫu như Khuê lại có thể làm những việc như vầy.
- Lỡ như lớp khác thấy mày với bộ dạng này thì sao? Tụi tao đã tìm cớ, bảo là Tuyết Trinh bị đau bụng, quan hệ rộng nên mới nhờ được một bạn trong tổ chức cuộc thi nói với ba giám khảo là vì vấn đề sức khoẻ nên mới có thể đổi lượt thi. Giờ mày muốn bị lộ bới việc mày tới trễ à? Nhanh đi. Cởi ra lẹ cho tao bận vô coi, Tuyết Trinh với Minh Anh đang tới đây đó, nhanh coi.
Ngọc Khuê vừa giải thích vừa cằn nhằn và cũng vừa mở thật nhanh những cúc áo của Phúc Thiện. Cái cảnh bỏng mắt này vô tình bị hai cô nàng nhìn thấy khi vừa bước vào lớp.
- Hai người đang làm gì vậy? - Minh Anh chỉ hai ngón tay về phía Ngọc Khuê và Phúc Thiện, hai mắt chớp chớp.
- AAAAAAAAA - Hai cậu cứ thế mà la toán lên, thân thể ngọc ngà gìn giữ bất lâu này giờ đã bị hai cô phanh phui hết rồi. Bất giác nhận ra còn có cái quan trọng hơn, hai người bịt miệng nhau lại và mặc vội áo của nhau lên người.
- Xong rồi, hai người thi tốt nhá!!!
Ngọc Khuê cùng Minh Anh tiễn cặp đôi kia lên sân khấu. Vì đây là vòng cuối cùng thể hiện mình là ai nên hai người rất tập trung. Tự tin bước lên sân khấu và trả lời một cách mạnh mẽ, đủ ý và dứt khoát. Tuyết Trinh là người thi trước.
- Theo em thế nào là tình bạn chân thật? Và vai trò của bạn bè trong cuộc sống của con người?
- Dạ thưa một tình bạn chân chính là một tình bạn vững bền cho dù những thử thách của cuộc đời. Người ta có thể kết bạn ở bất kì độ tuổi nào. Đó là những người cùng chia sẻ những buồn vui với bạn. Đó là người mà bạn muốn thông báo đầu tiên khi con mình ra đời. Đó là người bạn muốn chia sẻ khi có tâm sự. Người bạn chân chính là người giúp bạn sửa sai khi bạn mắc phải lỗi lầm, chúc mừng khi đạt thành tựu, cổ vũ khi bạn gặp thử thách, cảnh báo khi bạn đi quá xa, ở bên bạn khi cần. Đó là những đặc điểm của những người bạn. Theo em, vai trò của tình bạn là một trong những tình cảm thiêng liêng cao đẹp nhất đối với mỗi con người. Tình bạn rất gần gũi, giản dị chứ không xa vời hay khó nói như nhiều thứ tình cảm khác. Tình bạn gắn kết con người với nhau và làm mối quan hệ giữa người với người trở nên tốt đẹp.
Vừa trả lời, Tuyết Trinh vừa nhớ đến những kỉ niệm, những năm tháng đã trải qua cùng Minh Anh. Tình bạn ba năm cấp ba đối với người khác nó không là gì cả nhưng đối với cô nó là tất cả những gì mà thanh xuân đã dành cho cô. Và bây giờ là phần thi của Phúc Thiện. Anh vừa bước lên thì ban giám khảo có vẻ hơi bàng hoàng vì không nghĩ một học sinh cá biệt lại có hứng thú với một cuộc thi như vầy.
- Ngô Phúc Thiện... không phải học sinh cá biệt độc nhất vô nhị của trường ta hay sao?
Phúc Thiện không nói gì, chỉ cười trừ cho qua chuyện. Lúc này thì ban giám khảo bắt đầu hỏi.
- Em nghĩ gì về tình yêu tuổi học đường?
Khi nghe câu hỏi này, anh lập tức quay người nhìn về phía Tuyết Trinh như lấy thêm động lực cho bản thân. Anh hít một hơi sâu, sau đó mạnh dạng trả lời.
- Theo em tình yêu tuổi học đường là thứ tình cảm kì diệu, đẹp đẽ của con người. Xuất phát từ sự chân thành, tự nhiên, tình yêu tuổi học trò cũng rất đáng được tôn trọng. Người trong cuộc phải biết gìn giữ để tình yêu đó không bị chi phối bởi những dục vọng tầm thường, không làm tổn hại thanh danh của người mình yêu, và nhất là không cản trở việc học tập và phấn đấu của bản thân. Người có bản lĩnh, biết kiểm soát tình cảm của mình bằng lí trí tỉnh táo, có thể biến tình yêu thành một động lực mạnh mẽ, thành nguồn sức mạnh tinh thần to lớn để vượt qua những khó khăn, thách thức. Em xin hết.
Đúng là ngoài sức tưởng của ban giám khảo. Một cô nàng lẳng lơ cũng một anh chàng cá biệt lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy. Hai người hoàn thành câu trả lời của chính mình một cách xuất sắc. Cả lớp 12A reo hò tên họ trong sự vui sướng. Một lúc lâu sau thì ban giám khảo cũng đưa ra kết quả người chiến thắng chung cuộc là ai.
- Cặp đôi thí sinh được yêu thích nhất, và cũng là cặp đôi xuất sắc nhất trong đợt thi thanh lịch lần này là....
Trong cái thời khắc quyết định ấy, tay cô nắm chặt tay anh, tay anh nắm chặt tay cô, không phải nắm bình thường mà lần này họ đang thẳng mười ngón tay vào nhau. Người anh cao cả kia cũng vừa bước vào thì tên của họ được reo lên.
- Lâm Tuyết Trinh và Ngô Phúc Thiện đến từ 12A ! Xin chúc mừng!!!
Cả lớp 12A như vỡ oà trong sung sướng, họ ùa lên sân nhấc bổng cả hai người mà thảy lên trên cao. Quốc Bảo đứng ở góc trường cũng thấy vui cho em mình, nhưng có một cái gì đó khiến anh chú ý hơn và thay đổi sắc mặt.