Chương 110
Lục Khải Dã nhìn tất cả mọi người trong nhà bằng ánh mắt tràn trề thất vọng: “Con thật không thể ngờ được rằng mọi người lại vì một người ngoài như Lam Hiểu mà ức hϊế͙p͙ Lan Chi như thế này.”
“Bố, mẹ, cải thai trong bụng Lan Chi là cháu nội của hai người đấy, hai người nhân tâm để cô ấy đi như vậy sao?”
Mẹ Lục trong lòng thấy hơi do dự, bà ngẩng đầu rồi quay sang một bên, không muốn giải quyết chuyện này.
Mặc dù đó thật sự là cháu nội bà, bà cũng có chút không nỡ, thể nhưng một người phụ nữ như Diệp Lan Chi làm sao có thể nuôi dạy tốt cho đứa bé được chứ? Kể từ khi cô ta bước chân vào nhà họ Lục, ngôi nhà không có lấy một ngày yên bình.
Bố Lục chỉ tay vào Luc Khải Dã: “Hai đứa các con lại đây, có gì thì từ từ nói!”
Lục Khải Dã kéo Diệp Lan Chi đi tới: “Hôm nay mọi người bắt buộc phải cho Lan Chi một lời giải thích rõ ràng, trong cái nhà này, cô ấy và Lam Hiểu, chỉ có thể giữ lại một người.”
Lục Khải Vũ chau mày: “Nếu đã như vậy, vậy thì em và Diệp Lan Chi chuyển ra ngoài ở đi! Tổng giám sát Lam sẽ không rời khỏi nhà họ Lục đâu.” “Anh…anh…anh thay đổi!” Lục Khải Dã không thể nào chấp nhận được.
Lục Khải Vũ liếc nhìn tất cả mọi người một lượt, sau đó nắm lấy tay Mạc Hân Hy: “Sáng nay bọn con đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi. Hiện giờ cô ấy đã chính thức trở thành người của nhà họ Lục, nếu như chỉ có thể giữ lại một người, vậy thì Diệp Lan Chi chỉ có thể chuyển ra ngoài thôi.”
Mẹ Lục mừng rỡ chạy tới: “Khải Vũ, những gì con nói là thật sao, hai đứa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi à? Đâu! Mau lên, lấy ra đây cho mẹ xem nào.”
Lục Khải Vũ lấy giấy chứng nhận từ trong cặp tài liệu ra rồi đưa cho mẹ Lục, bà mở ra nhìn một lượt, vui mừng tới mức cười không ngậm được miệng, chạy tới trước mặt bà cụ Luc: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau xem này, Khải Vũ kết hôn rồi! Con còn tưởng cái thắng đầu gỗ như nó thì sẽ mãi mãi không bao giờ nghĩ thông suốt được, thật không ngờ lại đăng ký kết hôn nhanh đến vậy, tốt quả rồi.”
Bà cụ Lục vội vàng đeo kính lão, cần thận xem kĩ tờ giấy chứng nhận kết hôn, sau đó cũng phải bật cười: “Cháu trai của ta kết hôn rồi, tốt quá rồi, nào, Hân Hy, lại đây để bà xem nào.”
Mạc Hân Hy bị Lục Khải Vũ đẩy tới trước mặt bà cụ Lục, cô khó chịu cấu vào lòng bàn tay anh, sau đó mim cười bước tới: “Bà nội, thật ngại quả, chúng cháu quyết định đi đăng ký kết hôn hơi gấp nên còn chưa kịp thông báo với mọi người, bà đừng giận chúng cháu nha!”
Bà cụ nhìn Mạc Hân Hy, càng nhìn lại càng thấy thích, bà nằm lấy tay cô: “Tốt, tốt, bà không giận đâu, Khải Vũ là đứa nhỏ lầm lì ít nói, không biết cách dỗ dành ninh nọt làm con gái vui. Sau này có lẽ cháu sẽ phải khoan dung cho nó nhiều! Nếu như nó làm cháu tức giận thì cứ việc nói với bà, bà sẽ giúp cháu chinh đốn nó.”
“Đúng, đúng đó, hãy nói với mẹ nữa, mẹ cũng sẽ xử lý nó thay con” Mẹ Lục nói, sau đó đột nhiên thấy trên tay Mạc Hân Hy không đeo nhẫn, bà thấy hơi nghi ngờ: “Khải Vũ cầu hôn con mà không mua nhẫn cho con sao?”
Mạc Hân Hy lắc đầu: “Không ạ” Cô đã bị Lục Khải Vũ cáo già lươn lẹo lừa gạt, hiện giờ trong lòng vô cùng hối hận, chỉ muốn mau chóng phủi sạch mọi quan hệ với anh, sau đó vạch rõ ranh giới.
Mẹ Lục thảo chiếc nhẫn kim cương trên tay mình ra rồi đeo vào tay Mạc Hân Hy: “Đây là món quà mà bố đã tặng mẹ vào ngày ki niệm hai mươi năm ngày cưới, con cứ đeo trước đi, trở về hãy bảo Khải Vũ mua cho con một cái.”
Mạc Hân Hy nhìn chiếc nhẫn kim cương đắt giá trên tay, cô vội vàng trả lại mẹ Luc: “Bác gái à, vật này quý giá quá, cháu không thể nhận được.”
Mẹ Lục trừng mắt nhìn cô: “Sao vẫn còn gọi mẹ là bác gái thế, con và Khải Vũ đã đăng ký kết hôn rồi, hãy gọi là mẹ đi. Nhẫn này là mẹ tặng cho con, nếu như con không chịu nhận thì mẹ sẽ giận đó.”
“Chuyện này, bác gái, à không, mẹ à, nhẫn này là bổ tặng cho mẹ, con thật sự không thể nhận được.”
Cô quay đầu cầu cứu Luc Khải Vũ, khuôn mặt anh tràn ngập ý cười, anh nhìn cô gật gật đầu, ra hiệu cho cô hãy nhận lấy.