Chương 58-3: Ngoại truyện: Kiếp trước đã chết của Bạch Thanh (2)
Lúc này, Hưng Khánh Đế có chút hối hận về hành vi của chính mình vào ngày hôm nay, vừa rồi nhất thời vui vẻ, lại muốn ngay trước mặt dân chúng ban thưởng cho Tô thị, mượn cơ hội lần này lung lạc dân tâm.
Nhưng Tô thị này lại không có ánh mắt, một nữ tử, mượn dân chúng, mà can thiệp vào chuyện triều đình.
Lúc này hắn đã bị bức đến tình cảnh không thể lui được nữa, đâm lao phải theo lao, thật sự là khó xử đến cực điểm.
Tuy hắn có nhiều công chúa, nhưng không ai có thể giống như Bạch Thanh, tính tình ngây thơ động lòng người, nhu thuận thiện lương, là hắn xem như dòng chính mà nuôi dạy.
Năm đó "Tam vương loạn", hắn cùng Bạch Tể Viễn bị nhốt trong cung, thái tử phi cùng hoàng trưởng tử, là mẫu thân Diêu thị của Bạch Thanh liều tính mạng bảo hộ.
Ngày đó, trong kinh thành máu chảy thành sông, bên trong Bạch phủ, từ Bạch lão thái gia, cho tới hạ nhân nha hoàn, trừ thái tử phi cùng hoàng trưởng tử đến làm khách, cùng Bạch Tể Viễn và một đôi nhi tử, thì tất cả đều mất mạng.
Diêu thị dùng bản thân, chặn lại công kích của hơn mười binh sĩ thân thể cường tráng, thân trúng hơn hai mươi đao, vẫn đứng sừng sững không ngã.
Nàng giết địch hơn năm mươi người, kiên trì đến lúc hắn và Bạch Tể Viễn lãnh binh tới cứu giúp, chỉ để lại một câu "Chiếu cố thật tốt nữ nhi", liền buông tay nhân gian.
Khi đó, nàng cả người đã bị máu tươi nhuộm phải đỏ bừng, máu trong thân thể, đã chảy cạn từ lâu. Bọn họ không thể tưởng tượng được, nàng đã dựa vào năng lượng gì, mà đèn đã cạn dầu, còn ra sức giết địch.
Tình cảnh bi tráng kia vẫn còn hiện rõ trong tâm trí hắn cho đến tận hôm nay, mà Bạch Thanh tướng mạo rất giống Diêu thị, trông thấy nàng, giống như trông thấy Diêu thị ngày đó toàn thân đẫm máu, đỏ tươi như lửa.
Bọn họ chỉ cầu Bạch Thanh không cần giống như Diêu thị hồng nhan bạc mệnh, hi vọng nàng có thể tốt lành, vui vẻ sống, không đành lòng để nàng vấy vào máu tươi.
Từ ngày đó trở đi, hắn cùng hoàng hậu xem nàng như thân sinh nữ nhi mà đối đãi, nuông chiều.
Hắn đối với nàng là đau sủng, không kém hơn Bạch Tể Viễn chút nào.
Nàng đối với hắn, cũng giống như thân phụ.
Nàng phạm sai lầm, hắn cũng tức giận, hắn cũng đã trừng phạt nàng. Phạt hai mươi trượng, cấm túc một năm.
Những người này vẫn còn cảm thấy chưa đủ, hôm nay, lại muốn ép hắn xử tử đứa bé mà hắn yêu thương như nhi tử.
Bạch Tể Viễn biết hắn khó xử, cũng biết hắn đối với Xíu là đau sủng. Dù hắn biết nữ nhi phạm phải tội nghiệt, dù không đành lòng, dù cho khổ sở, lúc này bọn họ cũng không thể thiên vị.
- Tiểu nữ phạm phải tội ác tày trời như thế, thần cũng có tội lớn, khẩn cầu hoàng thượng ban thưởng cho thần cùng nữ nhi tử tội.
- Thiệu Đức!
Hưng Khánh Đế hốc mắt đau xót.
Tô Mai sợ Hưng Khánh Đế mềm lòng, gào giọng hô to:
- Khẩn cầu hoàng thượng vì dân làm chủ, ban thưởng tham quan ác tặc tử tội!
Hưng Khánh Đế hung hăng siết chặt tay, căm tức nhìn Tô Mai.
Tô Mai thẳng tắp đối mặt, không hề sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một nông phụ nho nhỏ, lại can đảm như thế, toàn thân phát ra hơi thở giống như thiên nữ hạ phàm, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Lê dân bá tánh khấu đầu, lặp lại lời nói của nàng:
- Khẩn cầu hoàng thượng vì dân làm chủ, ban thưởng tham quan ác tặc tử tội!
- Khẩn cầu hoàng thượng vì dân làm chủ, ban thưởng tham quan ác tặc tử tội!
...
- Hạ chiếu!
Hưng Khánh Đế rốt cục thỏa hiệp.
Hàn Lâm viện Đại học sĩ Hồ Khải Phong bày ra giấy trắng, chấp bút chờ lệnh.
- Nữ tử Tô Mai ở Nam Tầm, bởi vì cải thiện lương thực, hổ trợ nông nghiệp có công, nay thu nạp nàng làm nghĩa nữ, tứ phong An Ninh công chúa, đất phong là bình cốc Nam Tầm, ruộng đất năm trăm mẫu.
- Thái phó Bạch Tể Viễn không giáo dưỡng được nữ nhi, khiến nữ nhi phạm phải sai lầm lớn, miễn chức quan nhất phẩm thái phó, nhi tử Bạch Triệt, Bạch học sĩ nhị phẩm Hàn Lâm viện, cùng tiểu tế hộ bộ thị lang dòng tứ phẩm Viên Mậu Lâm, tất cả cách chức làm thứ dân, vĩnh viễn không được làm quan.
- Bạch thị Viên gia, Hưng Khánh hai mươi lăm năm hai mươi tháng sáu, sai người phóng hỏa thiêu hủy kho lúa Sâm Châu, ch.ết hơn bốn mươi binh lính trông coi kho lúa, hủy mấy vạn lương thực, tội...tội ác tày trời, ban thưởng....một ly rượu độc.
Ngay trước văn võ bá quan mấy ngàn dân chúng, Hưng Khánh Đế ý chỉ hạ xuống, liền hồi cung.
Dân chúng tung hô vạn tuế, túm tụm đưa tiễn, rối rít tán dương hắn là minh quân.
Bọn họ lại không biết, minh quân trên ngự giá, trong lòng bàn tay đã là huyết nhục mơ hồ.
#####
Giữa chính viện Bạch phủ, Bạch Thanh còn không biết bản thân đã được ban rượu độc, sẽ bị mất mạng, đang dựa vào giường êm, ăn từng miếng từng miếng trái cây mát lạnh, vẻ mặt lại ch.ết lặng.
Dù trái cây quá chua, nàng cũng chỉ nhíu mày, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Lúc trước nàng có bộ dạng xinh xắn lanh lợi, hai má mủm mỉm nhiều thịt hết sức xinh đẹp đáng yêu.
Lúc này, nàng hai gò má gầy gò, trên mặt tái nhợt, ánh mắt sụt sùi, trong mắt tràn đầy sầu lo đau khổ.
- Tiểu thư, thiếu phu nhân cho Bích Chi đến truyền lời, nói là có ý chỉ của hoàng thượng truyền đến, xin người rửa mặt thay y phục, đến đại sảnh tiếp chỉ!
Bạch Thanh đang ngẩn người nghe vậy liền vui mừng, vội vàng hỏi:
- Là hoàng đế bá bá muốn thả ta ra ngoài?
- Nô tỳ không biết, công công sẽ mau vào phủ, tiểu thư hay là nhanh chóng rửa mặt thay y phục đi!
...
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Bạch thị tính tình ác độc ghen tị, đố kị không biết kiêng kị, vì tư dục, mà phóng hỏa đốt cháy lương thực giúp nạn dân gặp tai ương, không quan tâm đến sinh mạng của người dân, quả thật là tội ác tày trời, đáng lẽ phải chịu cực hình. Niệm tình thân phụ Bạch Tể Viễn tận trung vì nước hơn mười năm, cho ch.ết được toàn thây, ban thưởng một ly rượu độc. Bạch Tể Viễn giáo nữ nhi không nghiêm, không xứng với chức vị thái phó, nay cách chức biến thành thứ dân, vĩnh viễn không được làm quan. Nhi tử của Bạch Tể Viễn là Bạch Triệt, dung túng thân muội làm ác, không có tư cách đền đáp triều đình, cách chức học sĩ, đày làm thứ dân, vĩnh viễn không được làm quan. Nhất mạch Bạch thị lĩnh mệnh...
- Không, không thể nào!
Nghe từng lời chỉ trích cùng trừng phạt trong thánh chỉ, nhìn thấy công công nội thị trong tay cầm bình ngọc nâng lên, Bạch Thanh không dám tin lắc đầu.
- Bạch thị, tiếp chỉ tạ ơn đi!
Công công truyền chỉ thấy Bạch Thanh không lên tiếng tiếp chỉ liền thúc dục.
- Đây không phải là thật, hoàng đế bá bá, hắn đã đáp ứng rồi, mấy ngày nữa sẽ thả ta ra ngoài. Sao có thể ban ch.ết cho ta, ta không tin, chuyện này không có khả năng...
Nàng không thể tin được, tẩu tử Đồ thị cùng nàng quỳ nghe chỉ, từng câu từng chữ nàng đều nhớ rõ trong đầu.
Xong rồi, xong hết rồi!
Nàng oán hận nhìn Bạch Thanh, oán hận trong mắt ngập tràn, khiến mọi người đang ở trong đại sảnh sợ hãi không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, nàng gầm nhẹ một tiếng, hai tay gắt gao túm chặt cổ của Bạch Thanh, tức giận lên án nói:
- Độc phụ hại người, đều tại ngươi độc phụ hại người, ngươi luôn tự cho là đúng, hại cả đời ta. Hại ta không đủ, ngay cả phụ huynh của ngươi, cùng điệt nhi cũng không buông tha. Ngươi tại sao không đi ch.ết, tại sao không đi ch.ết? ch.ết đi! Ha ha... Ngươi đi ch.ết a...
- Ách... Ách ách... Tẩu, tẩu tử, buông tay...
Dùng sức bắt lấy ổ tay của đối phương, ánh mắt Bạch Thanh tràn đầy hoảng sợ cùng không dám tin.
Thật khó chịu, không thể thở được.
Vì cái gì, tẩu tử, vì cái gì?
Đã từng là khuê trung mật hữu, mười năm thân như tỷ muội, cuối cùng dùng phương thức như thế để kết thúc!
Đến lúc ch.ết, Bạch Thanh vẫn nghĩ không ra, hết thảy mọi chuyện, là vì cái gì, vì cái gì?
Từ khi nào thì giữa các nàng, đã biến thành bộ dạng như vậy?
Vẫn nhớ lúc còn nhỏ, giúp đỡ lẫn nhau, tung hoành trong kinh thành, có hoàng đế bá bá che chở, hoàng tộc quý nữ cũng không bằng các nàng.
Sau này, nàng còn giúp nàng gả cho huynh trưởng, tự mình vào cung, xin hoàng đế bá bá đem nàng xếp vào danh sách tú nữ, sau đó tứ hôn cho huynh trưởng vi thê.
Vì cái gì mà nàng lại hận nàng sâu đậm như vậy? Vì cái gì, mà nàng lại hung hăng bóp chặt cổ mình đến như vậy?
Móng tay sắc bén đâm thật sâu vào da thịt trên cổ, hít thở không thông, toàn thân đau đớn.
Nàng, thật sự, muốn mạng của mình!
- Buông tay, sẽ không, sao phải buông tay! Ta muốn ngươi ch.ết, muốn ngươi ch.ết, là ngươi hại ta, tất cả đều tại ngươi, độc phụ hại người, ngươi hại ta, còn muốn hại hài tử của ta...
Nàng hại nàng? Hại hài tử của nàng?
Đúng rồi, thánh chỉ đã hạ, bởi vì nàng hỏa thiêu lương thực, cho nên Bạch phủ bị dính líu, toàn bộ cách chức làm thứ dân, cả đời không được làm quan.
Nhưng mà, nàng không có làm.
Nàng chỉ phái người đi giáo huấn Tô Mai thôi, bên người nàng rõ ràng đã có tên Phùng Chí Viễn, còn luôn quyến rũ Viên Mậu Lâm, chẳng lẽ không nên dạy dỗ sao?
Lương thực cứu tế nạn dân bị đốt, có liên quan gì đến nàng đâu? Vì cái gì?
Viên Mậu Lâm không tin nàng, phụ thân không tin nàng, huynh trưởng tẩu tử, hoàng đế bá bá...
Tất cả mọi người đều không tin nàng.
Nàng thật sự không có làm, nếu nàng muốn mạng của Tô Mai, thì năm đó nàng đã có rất nhiều cơ hội ra tay rồi.
Nhưng mà, nàng cũng không có xuống tay, sao có thể sau bao nhiêu năm, lại đi làm chuyện này nữa?
Lúc quyên góp giúp nạn dân, nàng cũng có hiến lương thực y phục! Nhìn hoàng đế bá bá ngày ngày lo lắng u sầu mà bệnh nặng, nàng còn đem hết tiền bạc mình có, toàn bộ giao cho Viên Mậu Lâm quyên góp cho nạn dân, hy vọng chút sức lực của mình, sẽ khiến hoàng đế bá bá bớt lao tâm, nạn dân sẽ có chút bạc ăn cơm.
Nàng đã làm như vậy, sao có thể làm ra chuyện thiêu hủy lương thực giúp nạn dân đây?
Đáng tiếc, nàng giải thích, không có người nào tin tưởng.
Nàng không biết vì cái gì, rõ ràng trước kia, nàng nói cái gì, bọn họ đều tin.
Tại sao lúc này lại như thế!
Nhưng mà, không đợi nàng nghĩ thông suốt, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, đầu óc mơ hồ, tiếng mắng chữi khóc lóc nguyền rủa dần dần mơ hồ xa xăm.
Cuối cùng, tất cả đều yên tĩnh.