Chương 62
Tô Mai đột ngột xuất hiện ở Bạch gia, vũ nhục Bạch Thanh như thế, là đem mặt mũi của Bạch phủ dẫm nát dưới chân.
Nếu tính tình của Bạch Thanh tàn bạo giống trước kia, nhất định sẽ nổi trận lôi đình mới đúng.
Ai ngờ, nàng chẳng những không trách, ngược lại còn lấy ơn báo oán chỉ điểm cho đối phương tránh nạn, sau đó còn khách khí mời đối phương ra ngoài.
Chính là thả hổ về rừng, cũng quá mức ôn nhu thiện lương đi, không giống như là tính tình trước kia của nàng, hơn nữa nàng làm như thế, không chừng sẽ lưu lại hậu hoạn không đáng có.
Có lẽ là đầu óc nàng suy nghĩ quá mức đơn giản, còn chưa nghĩa đến chỗ này. Nàng chỉ đơn thuần đồng tình, không đành lòng tổn thương người cùng cảnh ngộ với nàng, đều là nữ nhân bị Viên Mậu Lâm lừa gạt.
Lúc này được các vị phu nhân mở miệng chỉ điểm phân tích, ân cần khuyên giải, Bạch Thanh rất là cảm động.
Kiếp trước được người thân sủng ái bao bọc, nên không nghe được nửa câu chỉ trích, chỉ đắm chìm trong đám bằng hữu khẩu Phật tâm xà.
Bây giờ, nàng đã hiểu được cái gì gọi là "nói thật thì khó nghe", cũng hiểu người trách cứ nàng, cũng không phải tất cả đều là cừu địch, mà người thổi phồng nịnh bợ nàng, cũng không phải là bằng hữu.
Nhưng thật ra nàng đã sai người âm thầm đi theo Tô Mai, chứ không phải ngu muội như mọi người đã nghĩ.
Ở đại Thành quốc người hiểu rõ Tô Mai nhất, chính là Bạch Thanh.
Kiếp trước từ lúc các nàng biết sự tồn tại của đối phương, đã bắt đầu số mệnh địch nhân, hơn nữa còn đấu tranh cả đời, cuối nàng thảm bại bỏ mình mới chấm dứt.
Sau đó tiến vào thư lâu, đọc được những chuyện xưa của Tô Mai, nửa năm nay chỉ cần có chút ít chi tiết nho nhỏ, là nàng đã có thể nhìn thấu Tô Mai.
Kiếp trước nếu nàng có tâm địa độc ác hơn một chút, vừa thấy mặt đã trực tiếp sai người giết nàng, có phụ huynh thu thập tàn cuộc, người ngoài cũng không thể nói nàng như thế nào, Tô Mai càng không thể làm gì nàng.
Nhưng trong lòng Tô Mai biết rõ rất có thể sẽ phát sinh loại chuyện như vậy, lại như cũ không quan tâm ngó ngàng đem nàng dẫn vào bẫy, hết lần này tới lần khác nàng lại giống như ý tưởng của nàng.
Không biết sử dụng ưu thế của mình, còn muốn cùng nàng lý luận, cuối cùng nàng ta thành công tính kế đứa nhỏ trong bụng nàng.
Về sau, nàng vẫn ngu xuẩn đáp ứng yêu cầu của Viên Mậu Lâm, làm cho nàng ta vào phủ hầu hạ chén thuốc, để chuộc tội.
Nàng dùng thân phận nha hoàn vào phủ, cũng vì Viên Mậu Lâm che chở, nếu nàng muốn tính mạng của nàng, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Nguy cơ tứ phía như vậy, Tô Mai cũng không sợ chút nào, cuối cùng nàng ta đã thực hiện được, cho mình uống tuyệt tử canh.
Hơn tám năm, nàng khổ sở uống thật nhiều dược, vẫn không thể nào cầu được một hài nhi thuộc về mình.
Kiếp trước Tô Mai liều mạng tìm cơ hội báo thù rửa hận. Kiếp này sao nàng ta lại không liều mạng như vậy nữa đây?
Hôm nay nàng lo lắng, chính là tính mạng nhi tử gặp nguy hiểm, đợi nàng đem tiểu gia hỏa kia dàn xếp thỏa đáng, rồi sẽ trở về.
Lúc vừa thấy nàng, không phải Bạch Thanh không nghĩ tới, biện phát tốt nhất để ngăn chặn hậu hoạn chính là giết nàng ta.
Nhưng nàng cũng không dám, một là ngay trước mặt nhiều vị phu nhân tiểu, nàng phải duy trì danh tiếng phụ huynh.
Hai là Tô Mai quá mức nguy hiểm, có
《nông nghiệp bách khoa toàn thư 》
tương trợ, một đóa hoa hay một ngọn cỏ, ở trong tay nàng có thể hóa thành thần kỳ độc vật.
Nàng không dám chắc, khi nàng xuất thủ, Tô Mai mà phản kích, thì nàng có thể tiếp nhận được, hay bất chi bất giác lại bỏ mình.
Cho nên, nàng không chút do dự thả nàng đi, sau đó sai người thông tri với phụ huynh, phái cao thủ theo dõi.
Nàng phải bắt lấy nhược điểm trí mạng của đối phương trí, để ra đòn quyết định.
Tô Mai chỉ có một nhược điểm, chính là hài tử của nàng.
Nếu Tô Mai lập tức mang theo hài tử rời khỏi kinh thành, sẽ không xuất hiện nữa, nàng có thể buông tha nàng.
Dù sao với tính tình của nàng, mà muốn bắt một tiểu hài tử vô tội gặp nguy hiểm, vì mình làm bia đỡ đạn, đúng là có chút ít đuối lý.
Nếu như Tô Mai khăng khăng một mực, nhất định phải coi nàng như cừu nhân, giống kiếp trước vì Ký Vương bày mưu tính kế, mưu hại những người nàng hết lòng bảo vệ, nàng sẽ không ngại làm độc phụ, trước khi người thân gặp chuyện không may, nàng sẽ đem Tô Mai cùng nhi tử của Viên Mậu Lâm, đẩy vào vực sâu.
#####
Ban đêm, người theo dõi truyền về tin tức.
Sau khi nghe xong Bạch Thanh không khỏi không cảm khái, thế gian này có một số việc, quả nhiên là số mệnh đã định.
Giống như Tô Mai cùng Phùng Chí Viễn, cũng giống như Tô Mai cùng Liên Cẩn.
Kiếp trước tháng sáu năm nay, Tô Mai chuẩn bị đầy đủ, còn ung dung bán sạch gia sản, mới rời Nam Tầm đến kinh thành.
Ở trên đường, nàng đã cứu Phùng Chí Viễn gần như sắp ch.ết, vì tranh đoạt kế thừa môn phái mà bị sư đệ hạ độc.
Phùng Chí Viễn cảm động ghi nhớ ân cứu mạng, cũng vì chuyện môn phái tranh đấu nên đối với giang hồ sinh ra chán ghét, quyết định hộ tống phụ tử bọn họ thượng kinh.
Trên đường, hai người từng bị người thân cận làm tổn thương, giúp đỡ lẫn nhau, chung đụng lâu, dần dần nảy sinh tình cảm.
Mà lúc này, rõ ràng Tô Mai sớm hơn nửa năm đã rời Nam Tầm, trên đường đến kinh thành, lại trùng hợp đụng phải Phùng Chí Viễn.
Bất quá lần này, không phải nàng cứu Phùng Chí Viễn, ngược lại là Phùng Chí Viễn cứu mẫu tử nàng, là vì nàng vội vã rời đi, lại không có nhiều bạc, nên đành dừng lại kiếm tiền, không ngờ lại bị tú bà lừa gạt rơi vào kỹ viện.
Dù hắn cứu mẫu tử bọn họ, nhưng lại bị nội thương, cuối cùng nàng lại cứu hắn.
Mặc kệ ai cứu ai, dù sao hai người bọn họ vẫn giống kiếp trước, lấy lý do báo thù, tri ân cứu mạng, cùng nhau tới kinh thành.
Càng trùng hợp hơn, bọn họ lại ở Cẩm Tú phường phía sau Hoài Xa phường. Kế bên phòng kiếp trước bọn họ đã từng ở, vì phòng kia Bạch Thanh đã sớm mua.
Nếu hôm qua Tô Mai không xuất hiện trước mặt nàng, thì nàng cũng không phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Theo lời người theo dõi, Tô Mai sau khi vào kinh liền điều tr.a biết rõ mọi chuyện, cả những chuyện mà Bạch Thanh dựa vào trí nhớ trong sách tốn nhiều nhân lực tài lực mới tìm ra được.
Vậy mà Tô Mai lại tìm rất dễ dàng, tr.a xét toàn bộ nội tình.
Bạch Thanh không thể không thừa nhận, vận thế của nữ chính, thật quá tốt, còn nữ phụ như nàng chỉ có thể "phục".
Thăm dò rõ ràng tất cả, Tô Mai xác nhận được cừu nhân của mình, liền bắt đầu có kế hoạch tiếp cận.
Nàng dùng một phương thuốc dưỡng nhan, dễ dàng lấy được tín nhiệm của Vương Thục Nghi, sau đó cùng nàng, đi tới Bạch gia.
Lại bởi vì tội khi quân, dính líu đến cả nhà mà bỏ về.
Rời khỏi Bạch gia, nàng cũng không như Bạch Thanh suy nghĩ, không vội vàng trở về thu xếp hành trang cùng nhi tử rời khỏi kinh thành, trốn đến một nơi an toàn.
Ngược lại còn thản thơi đến tây thị, mua nhiều đồ mới lạ, rồi mới chuẩn bị trở về. Càng khéo là chuyện tình lại xuất hiện vào lúc này.
Ký Vương Liên Cẩn không biết đột nhiên phát điên phát khùng kiểu gì, lại muốn đi mua đồ, phía đông huyên náo phồn hoa không đi, lại chạy đến tây thị hỗn loạn không chịu nổi.
Hơn nữa còn không may, gặp một đám người rảnh rỗi dùng binh khí đánh nhau, bị không biết từ đâu chạy tới thanh kiếm, chen vào phổi, liền hôn mê tại chổ rồi.
Trong lúc giãy ch.ết, không biết tại sao đám thị vệ tùy tùng bên người hắn bị chen lấn mà tản đi đâu hết.
Sau đó, đang lúc sống ch.ết, Tô Mai đột nhiên nổi lòng từ bi, mang hắn về Cẩm Tú phường, dùng một chút hoa hoa cỏ cỏ phối hợp thành một loại bột phấn màu xanh biếc cứu hắn sống lại.
Sau khi Phùng Chí Viễn trở về, người giám thị liền rút lui, ở rất xa coi chừng.
Đương nhiên Ký Vương sẽ tỉnh lại, vì thương thương chỗ nguy hiểm, lại mất máu quá nhiều, tạm thời không thể tùy ý cử động, đành phải ở lại nơi đó dưỡng thương.
#####
Bạch Thanh bàn tay chống cằm, chau mày xuất thần.
Kiếp trước Tô Mai cứu Ký Vương, cũng không phải là lúc này, cũng không phải trong kinh thành.
Dựa theo cuốn sách《bị chồng ruồng bỏ xoay người 》lần đầu bọn họ gặp nhau, là hứng khánh mười bảy năm, cũng chính là tháng chín năm sau, Ký Vương hộ tống sư tôn Tống Sùng rời kinh đến Nam Kinh Giang Nam đi du ngoạn.
Khi đó đang là mùa thu hoạch, Tống Sùng gặp gỡ người quen, không cần hắn đi cùng, Ký Vương đột nhiên nổi lên tâm tư, muốn xem nông phu thu hoạch, kết quả lại bị một con rắn tam đầu vương cắn trúng mắt cá chân.
Rắn này kịch độc, hắn sắp không được, Tô Mai mang theo nhi tử lên núi chơi đùa đang đi xuống núi trùng hợp thấy cảnh tượng này, do dự một lúc, mới xuất thủ cứu giúp.
Sau đó, bọn họ hiểu rõ thân phận của đối phương rồi bắt đầu hợp tác. Tô Mai chịu trách nhiệm phối dược phẩm mà Ký Vương cần.
Còn Ký Vương, chịu trách nhiệm vì Tô Mai nghiên cứu thành quả nông nghiệp cùng hộ giá hộ tống, hơn nữa hứa hẹn thay nàng đối phó với Bạch Thanh.
Sau đó, Tô Mai dần dần triển khai tài hoa, đem danh hiệu "Nông thần nương nương", truyền khắp Đại Thành.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị lâu như vậy, muốn ngăn chặn Tô Mai gặp Liên Cẩn, hơn nữa phá đi kế hoạch liên minh của bọn họ, ai ngờ kế hoách của nàng hoàn toàn bị phá sản.
Nhưng mà, phố xá sầm uất lại bị tập kích, mà lại không có người nào bên cạnh kêu cứu viện, tính tình Liên Cẩn rất đa nghi, hắn tuyệt đối sẽ hoài nghi, bảy tám phần sẽ không nói ra thân phận thật của mình!
Điểm này có thể lợi dụng, nghĩ đến đây, Bạch Thanh đột nhiên nheo mắt, vội vàng đề nghị với phụ huynh vẫn đang trầm mặc không nói:
- Phụ thân, ca, hay chúng ta sai người báo quan đi!