Chương 16: Sở vi hà lai

Phía trong Đại sảnh của Đổng Phủ, Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở chỗ chủ vị, Đổng Phu nhân ngồi ở dưới vị trí chủ vị .


Đổng Trác không ở Lâm Thao, mặc dù nói Đổng phủ là do Đổng phu nhân làm chủ, nhưng trươc mặt lão phu nhân, nàng vẫn duy trì khiêm tốn, đây không phải là vấn đề bối phận mà là chính là lão phu nhân đã tạo ra một Đổng Phi. Đổng Phủ không thiếu tài vật, cái thiếu nhất chính là người, đặc biệt là nam nhân có năng lực.


Cho nên Ngưu Phụ và Lý Nho đến làm rể , một mặt là mang đến sự đông đúc, phương diện khác là tụ tập nhân tài, không thể không nói Ngưu Phụ và Lý Nho biểu hiện không sai. Ngưu Phụ làm việc tương đối cẩn thận, Lý Nho có trí tuệ, lại quỷ kế đã đoan, hiện giờ đã là mưu sĩ không thể thiếu dưới trướng của Đổng Trác.Nhưng người của Đổng gia vẫn có chút ít người.


Đổng Mân lại sợ chịu khổ, thích mặc quần áo hoa lệ, uống rượu Giang Nam, làm việc thích khoa trương, thê thiếp trong nhà một đàn. Kỳ thật người của Đổng phủ cũng biết, Đổng Mân mặc dù không nói là phế vật, nhưng cũng tuyệt đối là không phải người làm đại sự. Nếu không có đại ca là Đổng Trác cưng chiều thì Đổng Mân thậm chí cũng không làm được Đô uý. Theo lời nói của Lão phu nhân, Đổng Mân có thể mang năm mươi người giương nanh múa vuốt sống phóng túng. Nhưng nếu để cho hắn đem năm mươi người đi đánh nhau với địch nhân có số người tương tự nhất định thất bại.


Đời thứ ba là Đổng Hoàng, cũng là một gã chuyên bát nạt kẻ yếu, không cần nhắc tới.


Nhưng hôm nay lão phu nhân bồi dưỡng ra một gã có thể một địch trăm, thậm chí một địch vạn Đổng Phi, trọng yếu nhất là hắn mới có mười hai tuổi. Phải biết rằng, năm đó người của Đổng gia toàn bộ đều muốn giết Đổng Phi, nhưng chỉ có lão phu nhân kiên trì nhận nuôi.


available on google playdownload on app store


Đổng Phi hiện tại đã lớn, sự vất vả của lão phu nhân cũng đã được hồi báo, địa vị của bà càng ngày càng vững chắc.
Ngưu Phụ ngồi phía bên cạnh Đổng Phu nhân, bên người là thê tử Đổng Chiếu.


Bên cạnh Lão phu nhân chính là Đổng Ngọc. Đổng Ngọc ngồi ngay ngắn, biểu tình nghiêm túc. Ở đây không sai biệt chính là người cầm đầu Đổng gia ở Lâm Thao, Đổng Viện còn chưa được cứu về, mà Đổng Phi cả ngày vất vả bây giờ chắc còn đang ngủ .
“ Thật sự không đi cứu tứ muội sao?”


Đổng Chiếu có điểm mất hứng hỏi: “ Những người đó A Sửu phái ra có tin được không?Ta vẫn cho rằng nên tiép tục phái người đi tiếp ứng.”


Đổng Ngọc nói : “ Những người đó được giao nhiệm vụ là làm rối loạn chúng ta, bọn họ không có khả năng biết thủ lĩnh của bọn họ đã bị đánh ch.ết. Những nhân vật quan trong của Thái bình dạo và Đốt mâu đều ở Lâm Thao, cho nên mười mấy người kia sẽ không tạo ra phiền toái, mà A Sửu nếu không lo lắng, nhất định sẽ có lý do của đệ ấy. Nhị muội đừng có quên, ở trong nhà này, tứ muội và A Sửu là thân nhất.”


Tuy rằng không thích Đổng Phi, nhưng Đổng Chiếu cũng phải thừa nhận chuyện này.
Lão phu nhân mở miệng nói : “ Đại muội, hãy kể đến chuyện của tiểu tặc Thái bình đạo đi, Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
“ Nãi nãi, Thái bình dạo muốn phản.”


Người trong đại sảnh lập tức khẩn trương lên, không khí cũng có chút không thông.


Đổng Phu nhân nói : “ Chuyện tình Thái bình đạo ta có nghe nói một ít, gã Trương Giác kia lập giáo đã được hơn một năm . Bất quá, ta không có nghe hắn có hành vi tạo phản mà lại hay bố thí cho dân chúng a. Mà trong dân chúng cũng rất có danh vọng.”


Đổng Ngọc cười khổ nói : “Con trước kia cũng chưa nghe nói đến thái bình đạo. Bất quá con tin tưởng một sự kiện, gã Trương Giác kia vì sao vô duyên vô cớ lại bố thí cho dân chúng ? Vì sao phải thi ân cho dân chúng, không cần nói đến chuyện hắn chuyên bố thí cho dân chúng, nhưng cứ nhìn tình huống hiện giờ, Trình Viễn Chí chỉ kêu gọi một tiếng ,thì một LâmThao nho nhỏ cũng đã có mấy ngàn nhân mã ủng hộ…Nếu Trương Giác đứng ra kêu gọi một tiếng vậy thì sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào?”


Ngưu Phụ chau mày nói : “ Đại tỷ nói ta mới nhớ, thời điểm ta phái người đi bắt Thái bình đạo tặc tử đã có không ít dân chúng phản kháng thậm chí không ngừng đối nghịch với quan quân. Nếu không có nguyên nhân này, Trình Viễn Chí cũng không thể chạy ra khỏi Lâm Thao.”


“ Cho nên ngươi nói Trương Giác muốn phản?”
Đổng Ngọc lắc đầu, đột nhiên nở nụ cười. Nàng nhớ đến lúc thẩm vấn Đưòng Chu, đến chỗ mấu chốt Đường Chu hơi do dự thì bó chân của Đổng Phi lại rút ra…..Không nghĩ tới A Sửu còn có chiêu ấy.


“ Đại muội, ngươi cười cái gì? Đổng Phu nhân ngẩn người hỏi.
Đổng Ngọc lắc đầu nói : “ Không có việc gì, Con chỉ nhớ đến việc làm của A Sửu.”


Nói xong, nàng liền đem chuyện Đổng Phi làm ở sài phòng đối với Đổng Chu nói lại một lần, làm cho mọi người nhịn không được cất tiếng cười to.


Sự vui vẻ được thu lại, Đổng Ngọc nói: “ Theo lời nói của ĐườngChu, Trương Giác phái ra không ít người giống như hắn vậy, làm việc đều giống nhau. Mấy năm nay Thực Châu, u Châu đều có mã tặc xuất hiện, thậm chí cùng cấu kết với dân tộc Tiên Bi kiếp lược thành trấn, không ít nhà giàu, địa chủ bị cướp, mà tài vật cướp được liền trao đổi ngựa với dân tộc Tiên Bi hoặc là chảy vảo túi của Trương Giác. Đường Chu còn nói, Trương Giác đã bắt đầu đem tài vật kết giao với quyền quý ở Lạc Dương vả lại cũng rất thân với bọn hoạn quan.”


Lão phu nhân khẽ cau mày, đột nhiên đứng lên nói : “Chuyện này khổng phải là chuyện chúng ta có khả năng nhúng tay. Ngưu Phụ, lập tức cho người tin cậy áp giải Đường Chu đi đến Hà Đông.”
“ Nãi nãi!”


Đổng Ngọc vội vàng nói: “Muội phu bắt hai người, trong đó có một người mà A Sửu có hứng thú tựa hồ là muốn thu phục.”


“ Vậy sao? Vậy thì để lại hắn. nếu là thu phục được thì sẽ cho làm gia tướng của A Sửu, còn nếu là không phục, liền trảm thảo trừ căn.” Lão phu nhân nói chuyện mang theo một loại phong phạm đại tướng, trong nháy mắt đã đưa ra quyêt định.


Đổng phu nhân cũng biết, việc này cũng chỉ giải quyết được như thế .
“ Đại muội, Nhị muội…Nói với người trong nhà, nghiêm cấm nói chuyện sự tình về A Sửu. Tất cả mọi chuyện đều không cho người ngoài biết?”
Ngưu Phụ ngạc nhiên nói : “Nương, vì sao?”


“ A Sửu còn nhỏ, nếu để cho người ta biết, đối với hắn cùng với Đổng gia đều không có chỗ tốt. Phụ thân ngươi chức quan ngày càng lớn, tương lai đối thủ càng nhiều, Đổng gia người cũng không phải là nhiều, phải chuẩn bị về sau cho thoả đáng.” Đổng Phu nhân đứng lên nói tiếp: “ A Sửu là Kỳ binh của nhà chúng ta, không đến vạn bất đắc dĩ không để cho người ngoài biết.”


“ Vậy phụ thân…” Đổng Chiếu hỏi.


“ Cũng không cần nói cho phụ thân ngươi biết, ông ấy suốt ngày bận việc, đừng cho ông ấy thêm vất vả. Nói cho ông ấy trong nhà không có việc gì hết, mã tặc là do Ngưu Phụ đem binh tiêu diệt….. Nhị muội, nếu ta biết chuyện tình của A Sửu từ miệng của ngươi truyền ra, cho dù có phụ thân ngươi cầu tình cũng đừng trách nương không nói đến tình cảm, Đến lúc đó….Hừ, ngươi tự lo lắng đi.” Nói xong, Đổng Phu nhân liền đỡ lão phu nhân rời đi.


Đổng Ngọc đang muốn đứng dậy thì chợt nghe Đổng Chiếu đang lầm bầm:“ Bất qua chỉ là một mao đầu tiểu tử, có cần coi trong như vậy không?”


Nàng dừng lại, chăm chú nhìn Đổng Chiếu nói : “ Nhị muội, mẫu thân không phải nói giỡn. A Sửu có cần coi trong hay không, muội phu trong lòng tự biết. Tóm lại, ngươi hãy nhớ kỹ lời nói của mẫu thân, nếu có xảy ra chuyện gì thì tỷ tỷ cũng không bảo vệ được ngươi.”


Trong lúc Đổng gia già trẻ đang ở trong đại sảnh thảo luận thì Đổng Phi dang ở trên giường ngáy rõ to.


Suốt một ngày một đêm không ngủ. hắn mệt đến muốn ch.ết, ngả vào giường liền ngủ ngay, còn gặp phải mộng đẹp. Hắn mơ thấy hắn đã trưởng thành, đã thu phục được Sư tông thú A Sửu, đang phi trên thảo nguyên rộng lớn


A Sửu chạy như bay, màu vàng lông mao bay phất phơ theo gió, phi thường uy vũ, có một loại hùng tuấn không thể tả.Nãi nãi cùng với Lục Y đang nhìn hắn cười, cùng nhau kêu tên hắn.


Tất cả đều rất đẹp, làm cho người ta mê say…. Đột nhiên Xích thố mã xuất hiện. Đừng hỏi vì sao Đổng Phi biết đó là Ngựa xích thố bởi vì trên ngựa có một viên đại tướng, đỉnh đầu Đội mũ kim quang, thân khoác một chiếc Bách hoa chiến bào, bên trong mặc một Áo giáp sư tử, Trong tay cầm một thanh Phương Thiên hoạ kích, từ chân trời xuất hiện hướng về phía nãi nãi và Lục Y phóng tới.


Đừng hỏi là ai, Đổng Phi biết đó chính là Lữ Bố.
“ Đổng gia dư nghiệt, để mạng lại!”
Trong chớp mắt, Viên đại tướng liền xuất hiện trước mặt các nàng ,Phương thiên hoạ kích hướng về phía cổ chém tới .
“ Không cần a… Nãi nãi cẩn thận!”


Một cái đầu có khuôn mặt tái nhợt , tóc bạc tung bay hướng lên không trung, lại đối với Đổng Phi nói : “ A Sửu, Ngươi vì cái gì không cứu ta!”
“ Không được aaaaaa !”
Đổng Phi ngồi vụt dậy, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa.


Hắn thở phì phò, nội y không ngờ đã ướt đãm. Hắn từ giường đi lại canh bàn, bưng bình nước uống ùng ục, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Đổng Phi lúc này mới thở ra một hơi.


Đường Chu xuất hiện , Bùi Nguyên Thiêu xuất hiện…..Những người có tên trong Tam quốc đã dần xuất hiện trước mặt hắn, Đổng Phi rõ ràng cảm nhận được, thời gian nguy hiểm đã càng ngày càng gần, nhưng hắn hiện tại không có cái gì, thậm chí cũng không có tư binh của riêng hắn.


Nhìn khuôn mặt của Đổng Phi trong gương đồng thì đã giống một người trưởng thành. Lần đầu tiên Đổng Phi thấy thời gian không đủ, lần đầu tiên hắn bắt đầu oán hận niên kỷ của hắn quá nhỏ.


Ở phía ngoài phòng vang lên nhưng trận xôn xao làm cho Đổng Phi bừng tỉnh. Vất phiền toái trong lòng, hắn sải bước đi ra phía ngoài vừa đi vừa mắng:“ Ồn ào cái gì ? Muốn ch.ết phải không?”
“ Thiếu gia, tứ tiểu thư đã trở lại!”
“ Tứ tỷ đã trở lại? ở nơi nào? Mau dẫn ta đi gặp nàng…”


Nghe được tin tức tốt, tâm trạng của Đổng Phi mới có chút thư thả. Đây chính là một tin tức tốt, một tin tức không sai là rất tốt.
“Đang ở trong đại sảnh, các vị phu nhân đều ở đó.”
“ Mau dẫn ta tới .”
Đổng Phi bất chấp quần áo không chỉnh tề, liền theo gia nô đi đến Đại sảnh.


Đổng Viện đang tựa vào trong lòng lão phu nhân, nhìn khí sắc có điểm không tốt, bất qúa trên người nhìn không ra có điểm nào không ổn.
“ A Sửu ch.ết tiệt, ngươi như thế nào bây giờ mới đến!”


Đổng Viện thấy Đổng Phi, cơn giận từ trong lòng nổi lên, không nói hai lời liền vọt tới nhéo lỗ tai của Đổng Phi.


“ Trong mắt ngươi có hay không xem ta là tứ tỷ? Uổng công bình thường ta đối với ngươi tốt như vậy, không ngờ thời điểm mấu chốt lại không đi cứu ta, ngươi, ngươi, ngươi…. Thật là không có lương tâm, ngươi nói, ngươi phải bồi thường ta cái gì mới tốt, nói, nếu không ta kéo đứt lỗ tai của ngươi.”


“ Đau, đau…”
Đổng Viện so với Đổng Phi thấp hơn một cái đầu, muốn nhéo lỗ tai của Đổng Phi thì phải nhún chân lên mới nhéo được.


Nói thật, không phải là rất đau, bất quá Đổng Phi giả làm là rất đau, để thoả mãn hư tâm của tứ tiểu thư. Nếu thời điểm này mà chọc nàng mất hứng, thì sau này không có ngày nào sống thoải mái. Quả nhiên Đổng Viện được thoả mãn liền buông nhẹ tay ra.


Loại ấm áp như thế này đời trước Đổng Phi cũng không có hưởng thụ qua. Trong lòng ấm áp, phi thường ấm áp, hắn cẩn thận giải thích với Đổng Viện xong, lúc này mới nhìn qua Đổng Ngạc cùng với Đổng Thiết đang quỳ trong đại sảnh, trên người đều là máu, nhìn qua rất là bắt mắt .


Đổng Thiết ăn mặc có chút rách nát, trên tay còn có vài đạo vết máu, bất quá không giống như bị người đánh đập, thật ra giống như bị người ta bắt tới. về phân đầu sỏ gây nên…. Đổng Phi liếc nhìn Đổng Viện, trong lòng lập tức hiểu được.


Giờ phút này Đổng Thiết cùng với Đổng Ngạc đang quỳ úp mặt xuống mặt đất, đầu không dám ngẩng lên.
Đổng phu nhân hài lòng nhìn hai người, sau đó đối với Đổng Phi nói:“ A Sửu, nghe nói hai người kia là thủ hạ của con?”
“ Đương nhiên, thủ hạ của A Sửu rất lợi hại.”


Đổng Viện tựa hồ không nhận biết Đổng Ngạc, hoặc nói là nàng đối với Đổng Ngạc ấn tượng không sâu. Cũng khó trách, số lưọng gia tướng của Đổng Viện đông đảo, kêu một tiếng cũng có mười mấy người. Đổng Ngạc vốn là gia tướng hạ cấp. Đổng Viện như thế nào lại nhận biết? Ngón tay chỉ vào Đổng Thiết, Đổng Viện không có giống như một người mới trải qua kiếp nạn sinh tử khóc sướt mướt. Nữ nhân này có thần kinh cực kỳ vững, khoa chân múa tay, cao hứng, vui sướng phấn chấn nói : “ Tên gia hoả này thật là lợi hại, một người giết đến sáu tên mã tặc, nương, con nói với người biết, tên gia hoả này còn có một bản lĩnh là ra lệnh được cho Mục dương khuyển ở mục trường. Hắn ra lệnh một tiếng thì hơn mười đầu mục dương khuyển đến bảo hộ bên người con , còn cắn ch.ết một tên mã tắc .”


“ A Sửu quả nhiên đã trưởng thành!”
Đổng phu nhân nói những lời này rất có thâm ý, Đổng Phi nghe được liền nhịn không được chảy ra mồ hôi lạnh .


Nhưng Đổng Ngọc liền đứng ra giải vây:“ Nương, người hiểu lầm…. Người này vốn là mã nô ở mục trường, tứ muội cũng vì tên gia hoả này mà cãi nhau với A Sửu. tứ muội, không nghĩ tới chứ, người ngươi muốn giết bây giờ lại cứu tánh mạng của ngươi.”
“ Thật sự?”


Đổng Viện mở to hai mắt ra nhìn, chằm chằm nhìn Đổng Thiết một lúc lâu mới cười to: “ A Sửu, ngươi quả thật là tinh mắt. Tốt lắm, hiện tại hắn đã cứu ta, nhìn lại phần việc đó tỷ tỷ không muốn cùng ngươi chấp nhặt, đúng rồi, hắn gọi là gì?”
“ Đổng Thiết!”


“ Đổng Thiết, ngươi ngẩng đầu lên.”
Đổng Thiết quỳ rạp trên mặt đất nhỏ giọng nói : “ Tứ tiểu thư, Đổng Thiết không dám ngẩng đầu.”
“ Ta cho ngươi ngẩng thì ngẩng lên cho ta!”
Đổng Thiết lúc này mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú kia còn có một nửa đang dính máu.


Đổng Chiếu ở bên khẽ cau mày, nhìn Đổng Thiết phi thường bất mãn, tính tình của nàng với Đổng Viện phi thường bất đồng, nàng có tính tình của nữ tử trung nguyên, rất hiền thục, lại là người rất coi trọng lễ giáo của Trung nguyên.
Đổng phu nhân cười nói : “ Hài tử này thật là thanh tú.”


“ Lúc hắn giết người cũng không thấy có chút thanh tú…. Nương, con thấy tận mắt là hắn chém đầu người ta thành hai nửa.”


Đổng Phu nhân cười lớn lắc đầu,“ Tứ muội, nào có nữ hài tử nào giống như ngươi vậy, nói đến giết người là vui sướng khoa chân múa tay không giống nữ hài tử chút nào. Có thời gian hãy học nhị tỷ của ngươi, đoan trang một chút, thật không biết Văn Chính ( Lý Nho) như thế nào mà chịu được tính tình này của ngươi.”


Đổng Ngọc cũng cười nói:“ Đổng Ngạc cũng là gia tướng của tứ muội. Nương, hắn chính là tộc nhân Bạch khương của ngài. Lần này hắn lập công, con đã làm chủ ban cho họ Đổng, danh Ngạc, tự là Bạch Ma, Ngài thấy thế nào?”


Nghe thấy lai lịch của hai người Đổng Ngạc, thật ra làm cho Đổng phu nhân rất giật mình. “A Sửu , lần này nếu không có con thì Đổng gia chũng ta sẽ bị thiệt thòi lớn. Tuy rằng tuổi con không lớn lắm, nhưng cũng đủ để tự lập môn hộ….Như vậy đi, từ hôm nay trở đi con tự dưỡng tư binh. Mỗi tháng Đổng phủ sẽ cho con ba vạn tiền, con thấy thế nào?”


Bất luận là gia tộc như thế nào cũng dều có quy củ. Mặc dù Đổng gia không tính là thế tộc, nhưng công việc trong phủ vẫn phải có nguyên tắc.


Tỷ như nếu muốn nuôi dưỡng tư binh mà không có gia chủ đồng ý thì căn bản là không có khả năng. Tam vạn tiền ước chừng có thể nuôi dưỡng một trăm tư binh. Đương nhiên nếu ngươi không phát tiền lương cho tư binh thì có thể nuôi nhiều hơn, gia tộc cũng sẽ không can thiệp.


Tam vạn tiền không được coi là nhiều, nhưng đối với Đổng Phi mà nói đó là một chuyện rất tốt. Đổng Phi vội vàng hướng về phía Đổng Phu nhân cảm tạ, đột nhiên Đổng Viện chạy lại lôi nhẹ cánh tay của Đổng Phi nhẹ giọng nói: “ A Sửu, ta với ngươi thương lượng một việc có được không?”


“ Chuyện gì?”
“ Đưa hắn cho ta …..Ta cho ngươi năm mươi tên tư binh!” Trong ánh mắt của nàng lưu chuyển lộ ra một chút ái mộ nhìn Đổng Thiết đang quỳ trong đại sảnh.


Đổng Phi rùng mình một cái, thầm nghĩ một tiếng không tốt: hay là tứ tỷ thích Đổng Thiết, cứ nhiên muốn Hồng hạnh ra tường?( kiểu như muốn nuôi trai bao ấy)
Nói thật, Đổng Thiết bộ dạng không sai, lại vũ dũng, lại có thể huấn luyện chó săn, đây chỉnh là điển hình của tiểu bạch kiểm a.


Nhưng mấu chốt là chồng của Đổng Viện là Lý Nho. Lý Nho đó, đây chính là nhân vật ngưu bức trong Tam Quốc , một bụng đầy ý nghĩ xấu không nói, còn rất được Đổng Trác tín nhiệm. Nếu bị Lý Nho phát hiện lão bà của mình coi trong gia tướng của cậu em vợ, hắn không tìm Đổng Phi liều mạng mới là lạ?


Nhưng có đáp ứng hay không đáp ứng? Năm mươi gã tư binh, tựa hồ rất mê người a!
“ A Sửu, đệ không phải có sự việc cần làm sao?”


Đổng Ngọc thay Đổng Phi giải vây cười nói:“ Chắc Lục Y bây giờ đang mòn con mắt chờ ngươi, mà ngươi hôm nay còn muốn cùng sư tông thú đấu với nhau, lại còn muốn luận võ với tên Bùi Nguyên Thiệu. Hắc hắc, ngày hôm nay không ít việc….Về chuyện tư binh ngày sau hãy nói a.”
“ Đúng vậy!”


Đổng Phi vỗ đầu,“Ta như thế nào lại quên. Nương , A Sửu cáo lui trước, tứ tỷ, chuyện về Đổng Thiết chờ ta trở lại nói sau, Ài ! Thật sự là vội quá, sao lại có nhiều chuyện như vậy? Ài , thật sự là buồn ngủ a.” Nói xong, hắn liếc ánh mắt nhìn Đổng Thiết, Đổng Thiết rất cơ trí đứng lên liền theo Đổng Phi đi ra ngoài.


Mà Đổng Ngạc hết nhìn Đổng Viện rồi lại nhìn Đổng Phi đang bước đi, khuôn mặt nghiêm lại hỏi:“ Phu nhân, vậy tiểu nhân nên đi theo ai bây giờ?”
Đổng Viện thấy Đổng Ngạc hỏi như vậy, khuôn mặt quắt lại:“ Ta đi ngủ, ngươi muốn đi theo ai thì theo người ấy!”


Về chút tâm tư này của Đổng Viện , Đổng Phu nhân sao không nhìn ra? Nhưng nàng xuất thân khương nhân cũng không thèm để ý đến chuyện này. Chuyện tình của nữ nhân thôi thì để cho nó giải quyết.


“ Đi theo ta….” Đổng Ngọc hướng phía ngoài đại sảnh đi ra, Nàng đối với Đổng Ngạc nói : “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đi theo thiếu gia, thiếu gia nhà ngươi lại là vạn phu chi dũng, là Sở bá vương tái thế, tương lai thành tựu khẳng định bất phàm. Ta đề cử ngươi cho thiếu gia ngươi cũng không nên làm mất mặt ta, cố gắng bảo vệ thiếu gia cho tốt, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”


“ Vâng!”
Đổng Ngạc không ngừng lên tiếng , đi theo sau Đổng Ngọc với tâm trạng mừng như điên. Hai người đi ra đại môn thì gặp Đổng Phi cùng với Đổng Thiết, Đổng Ngọc nói:“ A Sửu, vừa lúc ta cũng phải đi mục trường chúng ta cùng đồng hành.”






Truyện liên quan