Chương 87: Vạn nhân Ngô Vãng Hí
Trời chạng vạng tối, tuyết rơi ngày càng nhiều. Toàn bộ đại điạ bị một màu trắng của tuyết che lại, nhìn không thấy thi thể, nhìn không thấy vết máu, tất cả tử thi đều đã bị tuyết vùi lấp.
Bởi vì Đường Chu xuất hiện cho nên xa đội quyết định không đi, mà ở tại chỗ nghỉ ngơi và hồi phục.
Tất cả mọi người rất bận rộn, lấy lều da trâu dựng lên, còn đốt than lửa, tất cả rất ồn ào náo nhiệt. Ngoại trừ Thái Ung, Điển Tấn cùng với Điển thị đều có thân thể không tốt cho nên không làm, mà ngay cả Đại nha, Nhị nha cũng chạy tới hỗ trợ.
Phía ngoài thì Thành Lễ, Đổng Thiết cùng với Cự ma sĩ đi tuần tra. Mà Đổng Phì ngồi trên ngựa, trên mặt tuyết chậm rãi đi, bên cạnh hắn còn có Điển Vi yên lặng đi theo.
Từ một khía cạnh nào đó thì Điển Vi đã quyết định theo Đổng Phi, bất quá hắn còn muốn cơ hội, một cơ hội xác nhận Đổng Phi làm chủ công. Mặc dù không gọi Đổng Phi là chủ công, nhưng đối với Đổng Phi mà nói, như thế quả thực là đủ rồi.
Nhìn về phía xa xa, đất trời mênh mông, ở một nơi đã ngã xuống vô sô thi thể. Nhưng hiện tại thi thể đã không thấy. Từ góc độ Đổng Phi nhìn lại thì chỉ có thể chừng kiến một mảnh trắng phau màu tuyết.
Bầu trời tối đen, doanh địa phía xa cũng đã sắp xếp tốt, đúng lúc gió tuyết cũng ngừng lại. Đổng Phi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia nhìn qua có vẻ tái nhợt.
Điển Vi nhịn không được hỏi: “Đổng huynh đệ, ngươi cười cái gì?”
“Ta nghĩ đến một câu nói, cùng với phong cảnh trước mắt rất giống với nhau.”
Điển Vi hỏi: “Nói cái gì? Đổng huynh đệ có thể nói ra cho ta kiến thức một phen không?”
“Ha ha, nhiều năm trước ta có nhận thức được một người rất có học vấn, hắn chuyên nghiên cứu lịch sử, trong tay lại có một số sách đã thất truyền. Trước đây ta thường cùng hắn nói chuyện, nhoáng cái thời gian đã trôi qua nhiều năm, rất nhiều năm ta cũng đã không nhớ rõ, nếu như không phải hôm nay nhìn thấy bức phong cảnh này thì quả thật là không thể nhớ….Ha hả, có hứng thú muốn nghe một chút không?”
Điển Vi gật đầu liên tục, “Ta đối với Đổng huynh đệ rất bội phục, nếu có lời nói nhất định không bình thường.”
Trầm ngâm một lát Đổng Phi chậm rãi ngâm:
Vi quan đích, gia nghiệp điêu linh,
Phú quý đích, kim ngân tán tẫn.
Hữu ân đích, tử lí đào sinh,
Vô tình đích, phân minh báo ứng.
Khiếm mệnh đích, mệnh dĩ hoàn,
Khiếm lệ đích, lệ dĩ tẫn.
Oan oan tương báo thật phi khinh,
Phân li tụ hợp giai tiền định.
Dục tri mệnh đoản vấn tiền sinh,
Lão lai phú quý chân nghiêu hạnh.
Khán phá đích, độn nhập không môn,
Si mê đích, uổng tống tính mệnh.
Hảo nhất tự thực tẫn điểu đầu lâm,
Lạc liễu phiến bạch mang mang đại địa chân kiền tịnh!
Quan thì cơ nghiệp suy tàn,
Giàu thì vàng bạc cũng tan hết rồi.
Có ơn ch.ết để trốn đời,
Rành rành báo ứng những ai phụ lòng.
Mạng đền mạng, đã trả xong,
Lệ đền lệ, đã ròng rong tuôn rơi.
Oan oan đừng lấy làm chơi.
Hợp tan đã trốn được trời hay chưa ?
Gian nan là bởi kiếp xưa,
Giá mà phú quý là nhờ vận may,
Khôn thì vào cửa “Không” này,
Dại thì tính mệnh có ngày mất toi.
Như chim khi đã hết mồi,
Bay về rừng thẳm, đậu nơi yên lành!
Lời Đổng Phi vừa ngâm, chính là đời trước hắn tại sơn thôn nhận biết một gã sinh viên, gian khổ học tập, nhưng cuối cùng lưu lạc sơn thôn dạy học. Thường xuyên có chút cảm khái, cảm thấn cuộc đời thay đổi liên tục. Danh ngôn trong > cùng với ca từ trong đó càng đọc càng say, người trong thôn đều nói hắn là cuồng nhân, bằng hữu duy nhất cũng chỉ có Đổng Phi mấy người. Cho nên đối với những từ này mà nói, Đổng Phi có ấn tượng rất sâu.
Ngẫm lại Thái bình giáo chúng, Hoàng cân tặc binh, xin cái gì? Làm cái gì? Tất cả cũng không phải là làm cho Trương Giác hay sao, nếu thành đại sự, bọn họ trở thành dân chúng bình thường; nếu thất bại cũng chỉ sợ muốn theo Trương Giác bị chặt đầu.
Về phần ba huynh đệ Trương Giác, càng truy danh trục lợi cuối cùng không phải là cuối cùng không có gì hay sao.
Câu chuyện này phối hợp với cảnh này làm cho tâm hồn Đổng Phi sinh ra cô tịch, hình dáng không có một chút giống như ban ngày có bộ dạng giết người như ngoé.
Điển Vi kinh ngạc ở phía sau nghe hắn nói. Nói thật ra thì Điển Vi nghe cũng không rõ ràng lắm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bên trong có đại văn chương.
Nhìn phía sau Đổng Phi thì dường như hắn giống như một nhà sư từ bi. Cầm chuỳ lên chính là Cự ma, xuống ngựa lại có tâm lòng từ bi. Đổng huynh đệ rốt cục là người nào? Loại phức tạp cảm tình này đối với Điển Vi mà nói, quả thực là khó lý giải.
Đột nhiên từ phía sau có tiếng vỗ tay nói: “Hảo một từ, thực tẫn điểu đầu lâm, lạc liễu phiến bạch mang mang đại địa chân kiền tịnh!”
Đổng Phi quay đầu nhìn lại thì thấy Thái Ung cùng với Đường Chu chậm rãi đi tới. Đổng Phi vội vàng xuống ngựa, tiến đến cung kính hỏi: “Lão sư, hôm nay trời lạnh, ngài như thế nào lại đi ra?”
“Nếu không đi ra thì làm sao có thể nghe được A Sửu nhìn cảnh nói chuyện đâu? Nói rất hay, nói rất hay…Chỉ là rất bi thương tựa hồ là ẩn sĩ nhìn thấu sự đời. A Sửu, người nói những lời này chắc là một tăng nhân? Là người phương nào, xuất gia ở đâu?”
Đổng Phi hai mắt trương lên, trong lòng nói một câu: Ta làm sao mà biết? Nhưng hắn rõ ràng, nếu không có một lời giải thích thì sẽ làm cho Thái Ung mất hứng. Lập tức do dự trong chốc lát nói: “Người nọ họ Quan, đệ tử chỉ biết hắn gọi là Quan Quân Sách. Lúc nhỏ hắn đã từng ở Lâm Thao đặt chân, Ta có nghe hắn giảng giải một chút cố sự, hình như hắn là một tăng nhân, nhưng sau này hắn đi vân du, từ đó về sau ta cũng chưa từng thấy quá hắn.”
“Trong núi quả nhiên ngoạ hồ tàng long, quả nhiên là khó lường.”
Thái Ung cười cười, chợt nghiêm mặt nói: “Bất quá hắn nói cũng quá bi quan, chỉ mong A Sửu đừng có học hắn, rồi làm cho tinh thần sa sút.”
“A Sửu ghi nhớ lời lão sư giáo huấn!”
“Được rồi, vào trướng bồng thôi, vừa rồi Đường Chu cùng với ta nói qua một sự tình, ta nghĩ ngươi có hứng thú.”
Đổng Phi rất rõ ràng, Đường Chu chính là quân cờ mà tỷ phu Lý Nho bố trí tại Thái bình đạo, Về phần sự việc như thế nào thì Đổng Phi không muốn hỏi, cũng lười hỏi. Hơn nữa đã có Thái Ung cũng không đến phiên Đổng Phi làm chủ.
Đoàn người về tới trướng bồng, Đổng Thiết dãn năm gã Cự ma nhi đi ra ngoài trướng thủ hộ.
Thái Ung từ trong tay áo lấy ra một phong thơ, nhìn về phía Đổng Phi nói: “Đổng Hà Đông yêu nước thương dân, đã có dự kiến trước, một lòng vì Hán thất mưu hoa, làm cho những người như ta quả thật xấu hổ. Đây chính là Đường tráng sĩ phụng mệnh Đổng đại nhân trộm cắp ở thái bình đạo một phần danh sách, nhìn những tên trên bản danh sách, quả thực làm cho người ta giật mình.”
Đổng Phi tiếp nhận thư, ở phía trên đọc lướt qua. Không có người nào hắn biết, nhưng Thái Ung lại rất rõ ràng lai lịch của những người này.
“Đường tráng sĩ còn nghe được một tin tức, nói là sang năm vào khoảng tháng ba thì Thái bình đạo sẽ khởi sự. Hôm nay bọn họ đang cố gắng thu góp tiền tài để trang bị cho Hoàng cân lực sĩ của bọ chúng. A, Hoàng cần lực sĩ, có người nói đây chính là thân quân của Trương Giác, nhân số khoảng chừng hai vạn người, được trang bị cực kỳ hoàn mỹ, có thể còn tốt hơn một số quận binh ở các nơi.”
“Còn có việc này?”
Đổng Phi giả vờ kinh ngạc nhìn thoáng qua Đường Chu, đột nhiên cười nói: “Đường Chu, khổ cực cho ngươi!”
Nụ cười kia Đường Chu nhìn thế nào cũng thấy cổ quái, nhớ tới thủ đoạn Đổng Phi giết chóc, Đường Chu trong lòng run lên. Không thể phủ nhận là Đường Chu sau khi nhìn thấy Thái Ung thì đã sinh ra một ý niệm khác trong đầu. Nếu có thể thì hắn sẽ từ Thái bình đạo đến đầu nhập dưới trưóng Đổng Trác, vì sao cũng không thể từ trong tay Đổng Trác nhảy lên làm môn hạ Thái Ung? Đổng Trác cứ nhiên là quan to một phương, nhìn qua thì quyền cao chức trọng, nhưng so với lợi danh sĩ như Thái Ung thì còn kém xa, có câu, người chọn đường cao đi, nước chọn chỗ thấp chảy! Đạo lý kia Đường Chu phi thường minh bạch. Cho nên hắn liền đem danh sách cho Thái Ung làm lễ gặp mặt. Nhưng khi đối mặt với Đổng Phi, làm cho hắn có một loại áp lực không hiểu. Đổng Phi đang cười, nhưng nụ cười quả thực quỷ dị. Hình như điểm tâm tư này của hắn đã bị Đổng Phi xem thấu.
Đường Chu thấy lạnh cả người rồi kéo tới sau lưng. Đường Chu biết, nếu như hắn không lập tức cho thấy thái độ thì gã Ma vương sát nhân này tuyệt đối đưa hắn vào chỗ ch.ết. Thái Ung tuy có danh vọng, nhưng hiện tại còn phải dựa vào Đổng Phi bảo hộ, thì còn có thể nói cái gì? Hắn tâm tư vòng vo vài chuyến, sau đó tiên lên nói: “ Thiếu chủ công, theo ý kiến của Chu, Thái tiên sinh tốt nhất là hướng về Hà Đông, cùng nói rõ với chủ công, cũng xem như có một cường lực phía ngoài. Bằng không, nếu Bá Dê tiên sinh một mình nhập kinh chỉ sợ không đối phó được với bọn tặc tử trong kinh.”
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy?”
“Đây là lời tâm huyết của Chu!”
Đổng Phi ha ha cười rộ lên, gã gia hoả này cũng có tâm tư quanh co, nhưng quả thật bản lĩnh không kém, không thể phủ nhận người như vậy ở trong loạn thế chắc chắn có tiền đồ, bởi vì bọn họ có thể nhận ra thị phi.
Đường Chu lần này nhìn Đổng Phi cười, trong lòng cảm thấy cũng không có đáng sợ như vậy! Hắn âm thầm thở ra một hơi, chỉ thấy phía sau lưng đã chảy mồ hôi ướt đẫm. Mẹ nó, sau này không thể trước mặt yêu vật này tính toán thiệt hơn.
Tâm tư hai người biến hoá, Thái Ung không nhìn ra, nhưng không nghĩa là dấu được ánh mắt của Hoàng Thiệu. Hoàng Thiệu cười nhạt, thầm nghĩ: “Chủ công không kém, chẳng những có vũ dũng, hơn nữa mưu lược cũng cao minh. Theo hắn thì tiền đồ nhất định quang minh. Không thể như vậy mà nhường Đường chu đoạt danh tiếng, Hoàng Thiệu đột nhiên hỏi: “Đường huynh, Thiệu cũng đã từng sinh hoạt tại Thái bình đạo, vì vậy có chuyện muốn thỉnh giáo. Thái bình đạo gần đây có động tĩnh gì không? Ta hỏi một chút, là có động tĩnh dị thường không?”
Đường Chu trầm ngâm một lát, “Hoàng huynh khách khí….Ngươi không đề cập tới thì ta còn không nhớ ra. Mấy ngày nay trong đạo đích xác có điểm lạ, ở các lộ khẩu hình như còn phải thêm nhân mã, hình như đang muốn tìm người nào đó. Hướng đường Đông quận đi Hà Nội, từ Quản Thành đến Hà Nam doãn đều bố trí người tìm kiếm….Thiếu chủ công, bọn họ không phải là tìm ngài chứ?”
Trong lòng Đổng Phi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Ung. Nếu như tất cả ngả đường đều bị phong toả thì quả thật có chút phiền phức.
Thái Ung cầm lấy bản danh sách, thần sắc toát ra vẻ lo lắng, lão nhẹ giọng nói: “A Sửu, ở trên này phần lớn là một ít quan viên nhỏ, còn có mấy người là đảm nhiệm chức vụ trọng yếu của triều đình. Chỉ cần chúng ta đến Lạc Dương thì sẽ bị đám người này phát hiện, muốn gặp Hoàng thượng lại cực kỳ khó khăn.”
Đường Chu cũng gật đầu, “Không sai, đó cũng chính là nguyên nhân mà Chu chưa bẩm báo với lão chủ công.”
Đổng Phi khẽ trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Lão sư, chúng ta hiện tại cần giải quyết mấy vấn đề. Thứ nhất phía Đông quận đến Hà nội bị phong toả, nếu xông đến ta chỉ sợ nguy hiểm, phiền toái thứ hai nếu như chúng ta xông vào thì sẽ tập trung chủ lực thái bình đạo vào trên người lão sư, mặc dù lão sư có thể tới Hà Đông, nhưng cũng chỉ sợ khó mà thực thi được kế hoạch của chúng ta, trái lại có thể làm cho bọn tập trung đối phó với cha ta.”
Thái Ung gật đầu, “Không sai!”
“Thứ ba chính là, Lý Đại Mục vì cháu trai báo thù, khẳng định sẽ bám riết lấy chúng ta…Lão sư, nếu ba việc phiền toái này mà không giải quyết chỉ sợ chúng ta rất khó đến Hà Đông, càng không nói đến gặp Hoàng thượng.”
“A Sửu, ngươi có biện pháp gì?”
Đổng Phi trầm tư một lúc, sau đó đứng dậy nói: “Kế này phải dời đi tầm mắt của Thái bình đạo. Đồng thời chúng ta phải chia ra từng nhóm tiến đến, tuuyệt đối không thể tập trung như bây giờ. An nguy của lão sư là trọng yếu nhất, ta có thể phải Thành Lễ, Đổng Thiết mang theo mười người hồ tống, độc thân đi tới Hà Đông. Điển đại ca cùng với người nhà sẽ là nhóm thứ hai xuất phát, ta sẽ phái hai mươi Cự ma sĩ hộ tống, nếu như cần nữa thì có người nhà của Thái phủ đi theo thì có thể đảm bào cho người một nhà của Điển đại ca .”
Điển Vi đứng bên cạnh nghe Đổng Phi bố trí như vậy, không khỏi gật đầu, “Như vậy cũng tốt.”
Thái Ung nhịn không được hỏi, “Nếu như thế thì làm sao mà hấp dẫn sự chú ý của Thái bình đạo?”
“Phi sẽ tự mình dẫn một nhóm Cự Ma Sĩ, một người một ngựa tập kích Thái bình đàn tràng( Tế đàn), đem ánh mắt của bọn họ tập trung hấp dẫn qua.”
“A!”
Nghe được Đổng Phi nói những lời này, làm cho đám người ở trong trướng bồng giật cả mình.
Thái Ung liên tục xua tay, “A Sửu, không được, tuyệt đối không được. Quá nguy hiểm, nếu như vậy thì ngươi có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
“Vì hấp dẫn sự chú ý của Thái bình đạo, vì lão sư thuận lợi trừ gian thì một chút nguy hiểm có là gì? Chỉ cần có thể đem một lưới bắt hết Thái bình đạo, làm cho giang thất đại hán chúng ta ngạo thị càn khôn, Phi nguyện đầu rơi máu chảy, không than một tiếng!”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Đổng Phi. Nhìn qua khuôn mặt xấu xí, lúc này trong mắt Thái Ung lại không có gì khả ái hơn.
Đại hán có trung thần lương tướng như vậy, sao lại có thể mất? Sao lại có thể mất?”
Điển Vi đứng dậy, đẩy trường án ra, quỳ gối trước mặt Đổng Phi: “ Chủ công ở trên, Điển Vi nguyện ý theo chủ công đưa Đại hán chúng ta ngạo thị càn khôn.”
Hoàng Thiệu cũng quỳ rạp xuống, “Thiệu mặc dù bất tài, tuy sức yếu, cũng nguyện đi theo chủ công, ch.ết cũng không từ.”
Mà ngay cả tính tình ích kỷ như Đường Chu cũng gần như lời nói này của Đổng Phi làm cho tâm động. Bất quá hắn vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, không nói gì.
Thái Ung đi lên phía trước, cầm lấy cánh tay của Đổng Phi: “A Sửu, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, chuyên đi này…Hung hiểm vạn phần a!”
Đổng Phi cúi đầu trầm ngâm một lát. Sau đó đột ngột ngẩng đầu lên tiếng nói: “Vì giang sơn đại hán, cho dù có ngàn vạn người hướng tới, Phi cũng sẽ đi tới!”
...............................................
(*) Khúc thứ 14 : Phi Điểu Các Đầu Lâm (Chim bay về rừng), trong Hồng Lâu Mộng