Chương 111: Dĩ Hán chi tranh(2)

Hai ngàn Hoàng Cân lực sĩ, đây chính là tiền vốn cuối cùng của Lý Đại Mục. Thời điểm Trương Giác giao cho hắn là Tổng Đốc giáo vụ Dự Châu thì phân cho hắn ba nghìn nhân mã, trong đó một ngàn người đã giao cho Trương Trượng Bát.


Đáng tiếc, Trương Trượng Bát quá mức vô năng, chẳng những làm cho một ngàn Hoàng cân lực sĩ không thể trở về, hơn nữa lại làm cho hơn ba ngàn binh lính ch.ết cháy ở Bàn long cốc, điều này khiến cho Lý Đaih Mục cũng bị liên luỵ, lần này khởi sự, theo đạo lý mà nói thì hắn cũng có thể nhận một chức đốc chiến, nhưng Trương Mạn Thành lại cố tình không quan tâm, hơn nữa Trương Giác cũng không phân phó gì cho hắn. Lý Đại Mục đương nhiên căm tức, nhưng trong đó uỷ khuất lại là phần nhiều.


Trương Mạn Thành khởi binh đã ra lệnh cho hắn lôi kéo sự chú ý của quan quân tại Toánh Xuyên. Nhưng Triều đình phản ứng cực kỳ nhanh, đầu tiên là đập tắt tuyến khởi nghĩa ở Dương, sau đó lại điều động Vũ lâm quan cùng với Ngự lâm quân, điều chỉnh tranh bị trấn thủ kinh sư. Nói cách khác, vùng lân cận ở kinh đô không thể chiếm đóng, trừ phi Trương Giác có thể mang binh giết ra Dự Châu, nếu không, dựa vào binh mã của Lý Đại Mục thì mơ tưởng lay động được Dương.


Đồng thời Hàm Cốc quan đều điều động thêm binh lính, ở mỗi quan khẩu đều có Đô uý đóng giữ, khiến cho không gian quấy rối của Lý Đại Mục càng trở nên nhỏ hẹp. Đương nhiên Lý Đại Mục cũng không muốn loại tiểu đánh tiểu nháo , Hiện giờ đúng là Thái bình đạo làm nghiệp lớn, đây chính là lúc Lý Đại Mục hắn kiến công lập nghiệp, hắn há có thể làm cho người khác ăn? Sau khi quân lệnh đến trong tay Lý Đại Mục, thì hắn lập tức tập trung chú ỷ ở Uyển huyện. Hai ngày hai đêm, hắn và Hoàng quân lực sĩ đi hơn một trăm dặm. Rốt cục đã đến Uyển Huyện.


Lý Đại Mục bây giờ rất đắc chí, ở trên ngựa kêu gào: “ Hoàng cân lực sĩ, đánh vào Uyển thành, sau khi vào thành cho các ngươi tuỳ ý làm việc.”
Nhân mã chạy đến mệt mỏi không chịu nổi, đám Hoàng cân lực sĩ nghe vậy, tất cả giống như uống một liều thuốc kích thích.


Mặc cho các ngươi làm? Những lời này chính là, tài bảo vàng bạc trong thành, cùng với nữ nhân trong thành đều thuộc về bọn họ.


available on google playdownload on app store


Phía ngoài thị trấn, Đổng Phi cầm cương ngựa đứng trên sườn dốc. nơi này có một con dốc, tuy nói là dốc, nhưng cũng không khác gì đất bằng là mấy, độ dốc tuy không lớn, nhưng lại là điều tiên quyết để đánh thắng quân địch.


Đổng Phi tự tin, nếu cho hắn một ngàn Cự ma sĩ thì hắn có thể đánh tan kỵ binh của đối phương.
Đáng tiếc bên cạnh hắn chỉ có 8 gã cự ma sĩ, mà Điển Vi cùng với Sa Ma Kha đối với chiến thuật của Phục Ba tướng quân cũng chưa quen thuộc. Mà tam trăm man khê nhân chủ yếu là bộ binh.


Đối mặt với kỵ binh của Hoàng cân lực sĩ, trong lòng Đổng Phi cũng không lo lắng. Từ bản chất mà nói, Đổng Phi đời trước cũng chỉ là một gã thanh niên nhiệt huyết mà thôi, ở thời đại này sinh sống đã mười bốn năm, tính tình hắn cũng không thay đổi, nếu hắn muốn vào thành thì cũng không khó, một đường giết qua, đám dân chúng này căn bản không đủ giết. Nhưng mấu chốt ở chỗ, hắn có thể hạ thủ được sao? Đổng Phi có thể đối mặt với định nhân không lưu tình chút nào, nhưng nếu đối mặt với đám dân chúng tay không tấc sắt thì lại không thể nhẫn tâm. Cùng chờ đợi, không bằng hợp người lại tử chiến một trận, ít nhất thanh danh có thể cao một chút.


Hít sâu một hơi, Đổng Phi mở miệng nói: “ Đại ca, Tam đệ, hôm nay chúng ta quyết một trận chiến. Hán thất suy đồi, nhưng ta là đại hán con dân, cũng không thể suy đồi. Thái bình đạo là loạn thần tặc tử, ta muốn lấy cái ch.ết để đền đáp quốc gia. Phía sau là mấy ngàn dân chúng vô tội, phía trước là một đám ô hợp. Phi nguyện vì đại hán, cùng phản tặc liều mạng.”


“ Nam nhi tốt thì phải như thế, hôm nay là lúc ba huynh đệ chúng ta dương oai!”
Điển Vi mở cái miệng rộng, tháo xuống đại kích, “ Nhị đệ, tam đệ, đại ca lên trước!” Không nói hai lời, đầu tàu gương mẫu thoát ra.


Đổng Phi cùng với Sa Ma Kha đồng thời quát lên một riếng, “ Đại ca, chờ ta, trận thứ nhất này đáng lẽ là của ta.”


Ba người cơ hồ không phân biệt được trước sau, Đổng Phi tuy rằng chạy sau, nhưng nhờ Tượng long xuất sắc bạo phát, rất nhanh đã cùng với Điển Vi song song chay đi. Sa Ma Kha cũng không chút lạc hậu, không ngừng thúc dục đan tê tăng tốc, tám gã cự ma sĩ không có chút do dự, liền theo phía sau xông lên.


Hơn mười thất chiến mã lại sinh ra khí thế vạn quân, khí thế này từ trước đến giờ chưa từng có.
Đổng Phi đem đại chuỳ bỏ ở lưng ngựa, hai tay đưa ra phía sau rút lao ra, cách một trăm bước, lao đã bay ra. Mỗi mũi lao phóng ra đều được dùng toàn lực, lao phá không mang theo tiếng gió.


Đám hoàng cân lực sĩ đi đầu không ngờ đối thủ lại xông lại, càng không ngờ Đổng Phi ở xa như vậy lại xuất thủ, bị bất ngờ, không kịp đề phòng, ha gã hoàng cân liền bị lao xuyên thủng thân mình, rơi xuống lưng ngựa, theo phía sau là bị vô số vó ngựa đạp thành nát vụn.


Sáu mươi bước, Đổng Phi đã xông lên phía trước, mười hai chuôi lao đã phóng hết, thuận thế lấy ra song chuỳ, tượng long trong nháy mắt đã xông vào quân địch.
:Giết!”


Đổng Phi phát ra tiếng gầm giận dữ, đại chuỳ vung lên, hai gã kỵ binh đã bị đập xuống ngựa, Kim úng cổ chuỳ thi triển lên, cao thấp tung bay, đập, phang, quải, chém, giống như làn sóng, huyết nhục bay tứ tung, tiếng binh khí va chạm, Đổng Phi gầm gừ, Hoàng cân lực sĩ kêu lên thảm thiết, trong phút chốc hỗn loạn xen cùng với tiếng ngựa hý.


Phía sau, Điển Vi mua máy đại kích, Sa Ma Kha hướng Thiết tật lê mãnh liệt đánh ra.
Ba người trong đám người quả nhiên là Sở Hướng Vô Địch, hai ngàn hoàng cân lực sĩ thậm chí không thể ngăn cản ba người vọt tới, liên tục trốn tránh.


Tám gã cự ma sĩ là từ một đường tê giết ra, cho nên phối hợp cực kỳ ăn ý, lẫn nhau phối hợp, tất cả đều dùng thuần sắc trảm mã kiếm, trong nháy mắt theo đám người Đổng Phi giết vào.
Trên mặt dính đầy máu tươi, ba người Đổng Phi chiếu rọi trong ánh lửa phá lệ giống như lệ quỷ.


Quay đầu ngựa trùng sát lại, lúc này tám trăm danh dũng sĩ ngũ man khê cũng đã lao tới, cất lên tiếng thét, gia nhập chiến trường,


Lý Đại Mục sau khi chứng kiến ba người Đổng Phi, trong mắt hắn hiện lên cảm giác quen thuộc. Hăn tuyệt đối chưa bao giờ thấy ba người này, nhưng lại giống như đã nhận ra ba người này rất lâu rồi.
“ Sửu quỷ, đền mạng cho chất nhi của ta!”


Lý Đại Mục hét lên một tiếng, thúc ngựa vũ thương hướng về phía Đổng Phi. Hắn có hôm nay cảnh ngộ đều do đám người Đổng Phi ban tặng, đau khổ tìm kiếm, không nghĩ lại gặp nhau ở chỗ này.


Thù mới hận cũ chồng chất, Lý Đại Mục cũng không quản đến Uyển huyện, mang theo thân tín nhằm về phía Đổng Phi xông tới, Đại thương ở trong tay run lên, ba đoá hoa thương đâm ra, lại nói tiếp, Lý Đại Mục thân mặc Phi minh quang giáp, cùng với khải giáp của Hoàng cân lực sĩ là bất đồng.


Nếu như lúc bình thường, Đổng Phi không chừng có thể hỏi tên đối phương, nhưng hôm nay, Đổng Phi giết người cũng đỏ cả mắt, mắt thấy Lý Đại Mục xông lại, cũng không quản hắn là ai. Tay phải cầm chuỳ đập xuống, chuỳ trong tay trái quét qua một chiêu.
Lý Đại Mục cầm Đại thương lên đón đỡ.


“ Ngươi, đi tìm ch.ết đi!”


Nhị ngựa gần nhau, Đổng Phi đánh ra một chiêu Tê ngưu vọng nguyệt, Lý Đại Mục không kịp trốn tránh, vội vàng đánh ra một chiêu Tô Tần đeo kiếm, đại thương để ngang phía sau lưng. Ba, Đại chuỳ nện mạnh phía trên cán thương….Nếu bị một chuỳ này đập trúng, lý Đại Mục ch.ết không nghi ngờ, nhưng sau khi bị đại thương chắn, lực đạo cũng bị gạt bỏ một phần, tuy là như vậy, một chuỳ này đập cũng làm cho Lý Đại Mục phun ra máu tươi.


Phía bên là Sa Ma Kha xông lại, một chiêu Hoành tảo thiên quan đánh mạnh vào vai của Lý Đại Mục.


Gã gia hoả này ở trên ngựa kêu thảm một tiếng, xương bả vai bị dập nát, thân mình trượt xuống chiến mã, nhưng chân của hắn lại vấp phải dây cương ngựa, bị chiến mã kéo lê trên mặt đất, ở chiến trường không ai biết có chuyện gì xảy ra, chiến mã xuay quanh, Lý Đại Mục bị dẫm thành một đống thít nát, sau khi chiến mã thoát ly chiến trường thì cũng ngã sấp xuống.


Đổng Phi cũng không biết, tứ đệ tử của Trương Giác đã ch.ết chỗ này. Mà hắn cũng không quản được nhiều như vậy, ở trong đám người tiếp tục trùng sát, khôi giáp trên người dính đầy máu tươi, Điển Vi cùng Sa Ma Kha cũng đã tách ra, tám gã cự ma sĩ bây giờ cũng chỉ còn ba gã đi theo phía sau hắn, mà tám trăm ngũ khê man nhân lúc này bị kỵ binh đánh sâu vào cũng đã liên tục lui về phía sau.


Toàn thân đẫm máu, Đổng Phi cũng không biết hắn có bị thương hay không, chưa bao giờ cùng nhiều đối thủ giao phong như vậy, giết lớp này rồi lại đến lớp khác, tượng long cũng thương tích đầy mình.


Xa xa, hơn mười gã hoàng cân lực sĩ vây quanh Sa Ma Kha hung mãnh công kích, chiến mã của Điển Vi cũng đã ch.ết trận, trên đùi còn có một cây thương đâm trúng, nhưng gã Cổ chi ác lai này cũng quá ngoan, căn bản không để ý tới vết thương trên đùi, hai mắt đỏ hồng, lớn tiếng rít gào, giống như một đầu sư tử bị thương nhưng vẫn hung mãnh tê giết địch nhân.


Gã Văn Sính kia cũng gia nhập chiến trường, trên Tấn thiết sóc đều dính máu tươi. Mũ giáp cũng không còn, giáp trụ thì rách tả tơi, trên mặt còn trúng một vết chém từ tai tới miệng. Vốn là một thiếu niên tuấn tú, nhưng lúc này cùng với lệ quỷ cũng không sai biệt lắm. Văn Sính cũng không có cảm giác đau đớn, mặc cho máu tươi chảy xuống, nhưng tấn thiết sóc cũng không ngừng chút nào, một lần vung lên là máu bắn tung toé.


Ai cũng có thể rõ ràng, nếu cứ như vậy giết xuống thì đám người Đổng Phi cuối cùng sẽ bị Hoàng cân lực sĩ đánh bại, tất cả mọi người đều nghẹn một cỗ tử khí, bất quá vì nhân số chênh lệch cho nên chỉ biết đỏ mắt giết.


Ngay tại thời điểm ngàn quân nguy kịch thì từ phương hướng Uyển Huyện nổi lên một trận ngưu giác. Trên sườn núi xuất hiện một chi nhân mã, người cầm đầu chính là tướng lãnh đã đối tên với Sa Ma Kha ở tường thành.


Trong tay hắn cầm một thanh tương tự như Cổ nguyệt đại đao, lưỡi đao hình trăm rằm, lưỡi đao so với đao bình thường có dài hơn một chút, mũi đao hơi nhếch lên, người sử dụng loại đao này thì yêu cầu lực lượng cùng với kỹ xảo yêu cầu rất cao, bởi vì mỗi một đao chém ra đều mang theo một cỗ lực lượng vòng xoáy, có thể đem vết thương nhỏ thành vết thương trí mạng.


Ở phía sau hắn ước chừng có một ngàn người, trong đó có ba trăm người là kỵ binh.


Đại đao giơ lên không trung, tướng lãnh kia gầm rú: “ Các huynh đệ, chúng ta đường đường là con dân đại hán, chớ để thua kém đám mọi rợ đó, theo ta giết, giết ch.ết phản tặc.” Toạ kỵ của hắn chính là một giống ngựa hiếm thấy, lông vàng đốm trắng, tốc độ cực kỳ nhanh.


Gã tướng lãnh kia từ trên sườn núi lao xuống, mũi cổ nguyệt đại đao quét ra, mang theo một cỗ lực đạo mạnh mẽ sát nhập chiến trường, lực sát thương của thanh đại đao không nhỏ hơn đám người Đổng Phi, phần còn lại là chân, tay bị chặt cụt tung bay khắp chiến trường, đao vung ra, thế như chẻ tre, không có Hoàng cân lực sĩ nào có thể ngăn hắn đi tới.


Ở phía sau hắn là ba trăm kỵ binh thiết kỵ xông đến, sau đó là bộ binh mãnh liệt xông lên.
Cũng đã ở trong cực hạn, Hoàn cân lực sĩ vốn sắp sụp đổ tinh thần, lại thêm gã tướng lãnh kia sát nhập vào, nhất thời duy trì không được.


Mà Đổng Phi lại chấn hưng tinh thần, đại chuỳ run lên, rầm một tiếng, xích từ trong đại chuỳ đã được rút ra.
“Giết!”
Một tiếng thét chói ta, Úng cổ kim chuỳ đã biến thành lưu tinh chuỳ, gầm một trăm cân đại chuỳ quét ngang, chỉ một lát đã có hàng đống tử thi rơi xuống đất.


“ Đại ca, ta tới giúp huynh!”
Đại chuỳ cực nhanh, đập nát đầu một gã hoàng cân đang muốn đánh lén Điển Vi. Đổng Phi lấy một thanh chuỳ khác, xích từ thanh đại chuỳ kia cũng vung ra, hướng về phía hoàng cân lực sĩ đánh ra.


Ánh lửa chiếu rọi ở trên chiến trường, mấy ngàn danh binh lính vây quanh một gã văn sĩ hiện ra trên sườn núi.
Chiến đấu đã chấm dứt,trên chiến trường khắp nơi là tử thi, vô số chiến mã không có chủ đứng ở chiến trường bồi hồi, không ngừng phát ra tiếng gào thét.


Đổng Phi ngồi xuống chỗ khu đất đã nhộm toàn màu máu, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, trận giết chóc này đối với hắn mà nói, quả thực chưa bao giờ gian nguy như vậy.
Tượng long vây quanh Đổng Phi, khập khiểng bước đi, hiển nhiên là đã bị thương.


Đổng Phi nhè nhẹ chụp lấy dây bao quanh mặt ngựa, cắn răng đứng dậy, lấy đại chuỳ thu lại, sau đó đi tới bên cạnh Điển Vi và Sa Ma Kha.
Hai người này đều ở tình trạng kiệt sức, chứng kiến Đổng Phi đi lại, ngay cả người cũng không muốn động.
“ Đại ca, tam đệ…có bị sao không?”


“ Sa Ma Kha mở cái miệng rộng, cười nói: “ Ca ca, thật sự là thống khoái….Ta ở Vũ Lăng sơn chưa bao giờ giết người thống khoái như lần này.”
“ Đan tê thì sao?”
“ Có chút thương, bất quá da nó dày, không có việc gì.”


Điển Vi chống đại kích đứng dậy, lau vết máu trên mặt, “ con mẹ nó, Hoàng cân tặc tử lần này quả nhiên tàn ác hơn nhiều a.”
“ Đúng vậy, tất cả đều là kỵ binh!”


Khuôn mặt Đổng Phi lộ ra vẻ sầu lo nói: “ Không biết đám Hoàng cân tặc tử này là tiên phong hay giặc cỏ, ta lo lắng chiến đấu sau này sẽ trở nên hung hiểm.”
“ Sợ cái gì, binh tới tướng đỡ, thuỷ đến thì đắp đất, giỏi lắm thì giống như hôm nay giết một hồi.”


Sa Ma Kha nói xong câu đó, nhìn ra phía đám người ngũ man khê đang tập kết, nhẹ giọng nói: “ Ca ca, tộc nhân của ta ch.ết hơn ba trăm người.”
Một câu nói làm cho đám người lâm vào trầm tư, mà gã văn sĩ trên đồi núi khi chứng kiến thảm trạng của chiến trường, trong lòng vô cùng trầm trọng.


Hắn ở trên ngựa thì thào nói, “ Chẳng lẽ giang sơn hán thât lại suy đồi đến mức này sao? Một đám phản tặc cứ nhiên có chiến lực hũng mãnh như vậy….chỉ sợ là những ngày kế tiếp sẽ không thể sống khá giả a!”


Hắn nghĩ xong, giục ngựa đi tới trước mặt Đổng Phi, nhảy xuống ngựa, chắp tay hành lễ, “ Tại hạ là Tần, là thái thú Nam Dương mà Triều đình mới bổ nhiệm, hôm nay nhờ có Phi công tử xuất lực, nếu không….Xin nhận tại hạ một lễ.”


“ A, Thái Thú đại nhân, Phi là một giới bạch thân, làm sao nhận đại lễ của ngài?”


Tần nghiêm mặt nói: “ Phi công tử, nếu không có ngươi thì hôm nay ta chỉ trơ mắt mà nhìn dân chúng bị giết chóc, đại lễ này là vì dân chúng cảm tạ ngươi, lấy Thái Thú Nam Dương cảm tạ ngươi hôm nay cứu giúp.”






Truyện liên quan